Bạn đang đọc Đời Này, Ngu Ngốc Một Lần Là Đủ Rồi [bác Chiến] – Chương 74
Cả buổi sáng nay tâm trạng của Vương ảnh đế rất tốt.
Con cún con anh nuôi ăn ngon mặc đẹp giờ được chiều hư rồi, biết nghịch ngợm rồi.
Còn dùng cách làm người ta yêu thương như thế nữa.
Thậm chí Vương Nhất Bác còn thấy hơi hối hận, tiếc nuối lẽ ra vừa rồi không nên vạch trần như thế, ít nhất phải thuận nước đẩy thuyền, hỏi tỉ mỉ Tiêu Thịt Tươi chi tiết lúc mình “ép buộc” em ấy.
Mình làm người ta “đau” mà, có nhiều thứ để hỏi lắm, chẳng hạn như làm mấy lần, cụ thể làm sao, tư thế nào, có đau nhiều không, cuối cùng có thấy thích không…
Vương Nhất Bác tưởng tượng cảnh mình nghiêm hình bức cung, nghe Tiêu Chiến đỏ mặt tự biên tự diễn miêu tả mấy chuyện đồi trụy, tâm thần nhộn nhạo, lúc ăn sáng, không cẩn thận cho bảy tám viên đường vào cà phê nóng.
Làm Tiêu Chiến ngồi cạnh trố mắt nhìn.
Từ khi bị bắt ăn kiêng, đã hai tháng cậu không được ăn ngọt, Tiêu Chiến thích ăn vị đậm, thích cay thích ngọt, kiêng khem bấy nhiêu lâu, thèm lâu rồi.
Vương Nhất Bác vô tình ngẩng lên, thấy Tiêu Chiến nhìn cà phê của mình chằm chằm, bật cười, “Muốn uống?”
Tiêu Chiến do dự rồi lắc đầu, cậu không muốn phá giới, cũng không dám chọc ghẹo Vương Nhất Bác, đề phòng anh lại lôi đề tài vừa rồi ra trêu mình.
Đây là lần đầu Tiêu Chiến lắm giở trò lộ liễu trước mặt Vương Nhất Bác, không ngờ bị vạch trần ngay, hơi xấu hổ, cả sáng cứ tránh ánh mắt anh, không dám nhìn thẳng vào anh, cầu mong Vương Nhất Bác mau mau quên chuyện này đi.
Mà Vương Nhất Bác lại thấy thích thú lắm, hào hứng vô cùng, cực kì muốn tiếp tục thảo luận đề tài này.
“Hành vi của em, tính nhẹ là tốn công vô ích.” Vương ảnh đế lười lười khuấy cà phê, đột nhiên làm nặng chủ đề, “Tính nặng là vu khống anh bạo lực tình dục trong hôn nhân.”
Tiêu Chiến suýt sặc.
“Lỡ mà lan ra ngoài, thì người ta nói sao về anh đây? Vương ảnh đế sầm mặt đẹp, ánh mắt lại cười, “Ai không biết không chừng còn suy rộng thành anh bạo hành gia đình, em tự hỏi lại lương tâm xem, anh từng đánh em chưa? Anh từng làm em đau chưa?”
Tiêu Chiến đỏ tai uống sữa tách béo, ấp úng, “Dạ chưa…”
“Chưa mà em còn…”
Có tiếng động từ huyền quan, ai đó gõ cửa, Tiêu Chiến vội tránh Vương Nhất Bác, đứng lên ra xem, Sầm Văn đến.
Sầm Văn xách theo gần mười bộ thường phục của Vương Nhất Bác, đi còn không vững, loạng choạng gõ cửa phòng anh mãi không thấy mở, đoán là tối qua Vương Nhất Bác ở trong phòng Tiêu Chiến, chạy sang gõ cửa quả nhiên có người.
Tiêu Chiến đỡ hộ mấy bộ quần áo trong tay Vương Nhất Bác, ngẩng lên chợt thấy người đứng sau Sầm Văn.
Sầm Văn cởi giày cao gót, quay lại nhìn rồi cười nói: “Chưa giới thiệu nhỉ, đây là Trúc Tịnh, trợ lý mới tới, Trúc Tịnh, đây là Tiêu Chiến, chắc chắn em biết.”
Trợ lý mới cũng xách theo khá nhiều đồ, chật vật cúi người, “Chào anh Tiêu.”
“Chào cô chào cô.”
Tiêu Chiến sực nhớ, trước đây An Á từng nói, phải tìm trợ lý mới cho Vương Nhất Bác, để sau này thay cho Sầm Văn.
Sầm Văn nghe nói hôm qua Vương Nhất Bác đi xã giao uống say, tưởng anh vẫn chưa dậy, vào phòng rồi nhẹ giọng hỏi Tiêu Chiến: “Mấy va li quần áo anh Nhất Bác mang theo tạm thời để bên này được không?”
“Đương nhiên.” Tiêu Chiến ra hiệu cho Sầm Văn theo mình vào trong, “Em không mang theo đồ nhiều, tủ quần áo gần như để trống, cứ để bên này là được.”
“Cảm ơn cảm ơn, chị đang rầu đây.” Sầm Văn quay lại cười với Trúc Tịnh, “Cậu Giang tốt lắm.”
Trúc Tịnh lén quan sát Tiêu Chiến, thầm vuốt mồ hôi, tính có tốt mấy cũng không đến mức nhường tủ quần áo của mình cho người khác chứ? Sau này mỗi sáng Vương Nhất Bác dậy phải sang đây lấy quần áo mặc à?
Đang thắc mắc thì có tiếng ho trong phòng ngủ, kèm thêm mấy phần mất kiên nhẫn, “Em xong chưa? Không ăn luôn à?”
Sầm Văn cười hiểu ý, “Anh ấy dậy rồi hả? Cậu nhanh đi đi, để bọn chị tự làm được rồi, bên này có bàn ủi đứng không? Cho chị mượn được không?”
“Có, trong gian để quần áo, chị cứ tự nhiên.” Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác bắt nạt mình chưa đã nghiền, hơi mắc cỡ, “Em… em đi ăn sáng.”
Tiêu Chiến về phòng ngủ, Trúc Tịnh nói nhỏ: “Anh Vương và cậu Tiêu…”
Sầm Văn cứ như không nghe thấy, không nói phải cũng chẳng nói không, Trúc Tịnh không chắc chắn lắm, không dám nói nhiều, mãi đến khi cô đã sắp xếp xong đống đồ của Vương Nhất Bác, đang định lặng lẽ ra ngoài thì chợt ngoái đầu, vô tình nhìn qua khe hở rộng của cửa phòng ngủ, thấy anh đè Tiêu Chiến lên bàn ăn, cúi đầu hôn cậu.
Đến lúc này Trúc Tịnh mới hiểu.
Cô nhìn nhìn sắc mặt Sầm văn, học theo y hệt, lặng lẽ khép kín cửa ra ngoài.
Trong phòng ngủ, Vương Nhất Bác chơi xấu, đã ăn uống súc miệng xong còn cố ý bốc viên đường nén bỏ vào miệng ngay trước mặt Tiêu Chiến, rồi hỏi cạue có thèm không.
Tiêu Chiến đang định đi thay đồ, nghe vậy cặp chân vô dụng lại dừng, sức hấp dẫn của nam thần và đường đều quá lớn, cậu không đi tìm quần áo nữa, giấu đầu hở đuôi cúi xuống chơi điện thoại, ngoan ngoãn đứng đó chờ, chờ Vương Nhất Bác ăn xong viên đường lại hôn mình như mọi lần.
Khi còn trong đoàn “Nhiếp chính vương”, Vương Nhất Bác vẫn thường tránh trợ lý và chuyên gia dinh dưỡng lén phá giới cho cậu như vậy, cho cậu chút ngon ngọt.
Nhưng lần này anh không làm vậy.
Lúc Vương Nhất Bác hôn Tiêu Chiến, trong miệng anh vẫn còn chút đường.
Cửa phòng kêu két một tiếng, hai trợ lý ra ngoài rồi, một lúc sau Vương Nhất Bác mới buông Tiêu Chiến ra, cậu tiếc nuối không nỡ đi, anh dỗ cậu: “Trưa nay xem có trái cây gì… Nếu ngon sẽ giấu cho em một ít.”
Hôm nay Tiêu Chiến phải quay cả ngày, đúng nghĩa đen, từ sáng nay đến tận sáng sớm hôm sau.
Cảnh quay tối còn là cảnh chủ chốt mất sức mất thời gian, để thể hiện được cảm giác mệt mỏi uể oải về đêm, Nhâm Hải Xuyên xếp mấy cảnh tốn thể lực cho quay trước vào ban ngày, để tiêu hao thể lực của Tiêu Chiến, đến tối cậu gần như kiệt sức rồi mới bắt đầu quay cảnh quan trọng kia.
Cảnh đêm vất vả, cảnh quay ngày cũng chẳng nhẹ nhàng, Vương Nhất Bác nói được làm được, bảo sẽ kèm Tiêu Chiến là cả ngày không lười biếng giây nào, giải thích hướng dẫn, không hề qua loa.
Vương Nhất Bác luôn đeo kính đen, lúc giải thích cảnh khắc khe nghiêm túc, không giận tự nghiêm, các nghệ sĩ nhỏ và nhân viên công tác trường quay sợ anh cực kì, không ai dám tới gần, ai không biết nội tình còn âm thầm thương xót cho Tiêu Chiến, hôm qua mới bị Nhâm Hải Xuyên mắng xong, hôm nay lại bị Vương ảnh đế một kèm một nghiêm khắc dạy bảo.
Bản thân Tiêu Chiến đương nhiên không thấy vậy, Vương Nhất Bác hoàn toàn vào trạng thái công tác tỏa áp lực cực mạnh, có cảm giác đẹp trai xa cách, làm Tiêu Chiến si mê tới tối tăm mặt mày chân nhũn như bún, nếu không phải sợ Vương Nhất Bác giận thì cậu đã không kiềm được nói với Vương Nhất Bác em thích anh thế này lắm rồi.
Nhâm Hải Xuyên và Vương Nhất Bác cùng giải thích cho Tiêu Chiến, tiến độ quay tăng rất nhanh, bất tri bất giác đã đến tối.
Mới ăn xong hộp cơm là Sầm Văn gọi Vương Nhất Bác đi, nói là nhà đầu tư nào đó sắp về Thượng Hải, trước khi đi ghé sang thăm, anh đi xã giao.
Lý Vĩ Lực đưa nước cho Tiêu Chiến, lúc xung quanh không còn ai, cậu hào hứng cố nén hưng phấn nói: “Anh Tiêu, đàn anh Du Hi Gia của anh gần đây xui lắm luôn!”
Tiêu Chiến vặn bình nước suối, nhíu mày, “Anh ta sao rồi?”
Tiêu Chiến rời Giải Trí Thế Kỷ, Du Hi Gia đúng lý hợp tình trở thành nhất ca của Thế Kỷ, hiện tại đang nắm được rất nhiều tài nguyên, theo lý mà nói phải thuận buồm xuôi gió lắm chứ.
“Trước đây, bộ Người tình thủy tinh mà anh ta giật của anh ấy, đóng máy gần nửa năm rồi, nhưng hiện tại chẳng có ai hỏi han gì, căn bản không bán được.” Lý Vĩ Lực nghĩ đến vẫn thổn thức không thôi, “Lúc đó em còn tiếc sao anh không đóng, bây giờ mới thấy đúng là tránh được họa… Cả bộ Tình yêu văn phòng của anh ta nữa, mới đóng máy chưa được nửa tháng, nghe nói còn không có tiền làm hậu kỳ, bị vứt qua một bên phủ bụi rồi.”
Tiêu Chiến sửng sốt, “Anh ta gặp hạn gì vậy?”
Tuy khi còn ở Thế Kỷ quan hệ giữa cậu và Du Hi Gia cũng bình thường, nhưng với nhiều năm quen biết, Du Hi Gia sẽ không đi chơi gái hít thuốc tự hủy hoại tiền đồ bản thân.
“Bản thân anh ta thì không có gì, nhưng bị người khác liên lụy thì đâu tránh được.” Lý Vĩ Lực cười trên nỗi đau người khác, “Hai bộ phim, nam phụ bộ trước và nữ chính bộ sau đều không phải người Trung Quốc.”
Cậu sững người, hiểu ra.
“Tuy không có quy tắc thành văn, nhưng mọi người đều tự hiểu, trong thời gian ngắn trước mắt hai bộ này sẽ không được ra rạp.” Lý Vĩ Lực tặc lưỡi, “Cả hai bộ đều là phim thời thượng, sợ nhất bị trì hoãn, đặc biệt là bộ Tình yêu văn phòng, nghe nói câu thoại toàn là tiếng lóng vui vui đang thịnh hành bây giờ, bây giờ chiếu mọi người còn thấy buồn cười, gác lại vài năm… Quần áo lỗi thời với từ ngữ đã hết thời, tha hồ xấu hổ, có được chiếu thật doanh thu cũng không cao, em nghe nói anh ta còn đầu tư vào một bộ, giờ hay rồi, tiền và thời gian đều mất trắng.”
“Vốn dĩ hai bộ phim ấy sẽ cùng ra rạp trong năm nay, bây giờ tiêu tan rồi, ít nhất gần một năm vắng bóng không được nhắc tới.” Lý Vĩ Lực ngừng nói, chờ một nhân viên đi ngang khuất xa rồi mới nhỏ giọng tiếp tục: “Chờ một năm nữa là anh ta ba mươi sáu tuổi rồi, tuổi này rồi mà chưa chuyển hình tượng thành công… Nghe nói gần đây anh ta tranh thủ một vai trong phim điện ảnh cũng thất bại, giận dữ lắm, còn gây chuyện với các cấp cao, muốn các các sếp mở cho anh ta một công ty con dưới trướng công ty.”
“Không thể nào.” Tiêu Chiến lắc đầu quay không suy nghĩ, “Công ty bây giờ chỉ trông anh ta đóng phim truyền hình để kiếm tiền, chắc chắn sẽ ngăn cản anh ta đổi hướng, càng không cần nói tới chuyện mở công ty.”
Lý Vĩ Lực gật đầu, “Phải, cho nên cũng không thành… Tâm trạng anh ta không tốt, lúc nào cũng cáu gắt, sa thải hai trợ lý liên tục rồi, trợ lý hiện tại quen với em, nên biết được mấy chuyện này, cậu ấy còn bảo em nhắc anh.”
Tiêu Chiến ngước lên, “Nhắc gì anh?”
Lý Vĩ Lực hạ giọng, “Lúc Du Hi Gia nổi điên lên có mắng anh, ăn nói khó nghe lắm.”
Tim cậu trầm xuống, “Liên quan đến anh Nhất Bác hả?”
“Cái đó thì không nghe nói, anh ta ghen tị con đường sự nghiệp của anh thuận lợi hơn ấy mà, mới đầu hai mươi đã được vào văn phòng tốt quay phim lớn.” Lý Vĩ Lực do dự chốc lát rồi nói, “Nhưng vẫn phải cẩn thận hơn, nói chung bạn em bảo em nhắc anh vậy đó… Cậu ấy đoán mình cũng không làm được lâu nữa, sau này có động tĩnh gì không nghe ngóng giúp chúng ta được.”
Nghe nói không liên quan đến Vương Nhất Bác là Tiêu Chiến yên tâm rồi, gật đầu, “Cảm ơn bạn em giúp anh.”
Lý Vĩ Lực yên lòng, hỏi dò: “Anh định làm sao? Mặc kệ, hay là như lần trước… nhờ người bạn làm quản lý cấp cao của anh cảnh cáo anh ta?”
“Đều không.” Tiêu Chiến lắc đầu, “Đâu phải trước đây chưa từng cảnh cáo, nếu anh ta cứ nhất định muốn gây chuyện với anh, nói gì cũng vô dụng… Khi nào xong việc anh gọi cho chị An Á, báo cho chị ấy biết, chị ấy biết phải xử lý thế nào.”
Lý Vĩ Lực giật mình, “Anh định nói với Vương ảnh đế?!”
Lẽ nào không phải tự cắn răng gắng sức giải quyết, cuối cùng thật lòng không làm nổi, chuyện bại lộ bị tổn hại rồi Vương Nhất Bác mới vô tình biết được à?
Tiêu Chiến phiền não nhìn Lý Vĩ Lực: “Đã bảo em xem ít phim thần tượng thôi.”
Lý Vĩ Lực cười gượng, “Không phải anh không thích làm phiền Vương ảnh đế à…”
“Việc công giải quyết theo cách công, bây giờ anh là nghệ sĩ thuộc công ty anh ấy, có việc vốn dĩ đã phải báo cáo kịp thời, rồi giao cho đội ngũ chuyên nghiệp xử lý hiệu quả.” Không biết Tiêu Chiến nghĩ tới chuyện gì, mất tự nhiên nói: “Với lại… không dám nói dối anh ấy nữa, lỡ mà anh ấy biết…”
Một nhân viên chạy đến báo: “Anh Tiêu, bên kia sẵn sàng rồi.”
Tiêu Chiến đứng lên, cậu mới dặm phấn lại, không xoa mặt được, liền véo đỡ khóe mắt, sốc lại tinh thần đi theo.
Cảnh này, Tần Sênh không ngừng xem đi xem lại sổ sách và hồ sơ lưu trữ của công ty trong đêm, đọc văn kiện, tìm tư liệu, chốc chốc lại gọi điện thoại cho luật sư xác thực… Lúc trời tờ mờ sáng cậu tựa vào sofa nhắm mắt nghỉ một lúc, không lâu sau trời sáng, cậu rửa mặt khoác ba lô lên tiếp tục bôn ba.
Sau khi cắt ghép hậu kì có lẽ cảnh dài không đến một phút, nhưng lúc quay thì đến gần ba mươi cảnh nhỏ tỉ mỉ từng chi tiết.
Vương Nhất Bác đã có mặt ở trường quay, thấy Tiêu Chiến đến thì bước lại ngắm nghía cậu, gật đầu hài lòng, cậu đã đạt đến trạng thái mà Nhâm Hải Xuyên yêu cầu rồi.
“Tình tiết và trạng thái nhân vật em đã nắm rõ rồi, yêu cầu em phải cố gắng hết sức, gồng mình gánh chịu.” Vương Nhất Bác quan sát kĩ đôi mắt đỏ bừng vì mệt mỏi của Tiêu Chiến, “Đừng diễn sự mệt mỏi, đừng rụt rè, cảnh này không chú trọng vào em mệt bao nhiêu vất vả thế nào, mà là sự kiên trì của em trong tình trạng này. Động tác và biểu cảm có thể mệt mỏi, nhưng ánh mắt thì không, ngược lại còn phải sáng hơn bình thường, em không đang làm dáng cho người ta nhìn, em phải quý trọng thời gian hơn ai hết, muốn sớm điều tra rõ ràng cha em đã làm gì.”
Tiêu Chiến suy nghĩ thật kĩ, trong lòng đã hiểu được phần nào, gật đầu, “Em hiểu rồi.”
Tại trường quay Vương Nhất Bác sẽ không quá thân mật với Tiêu Chiến, giải thích xong là lui ra một bên, về ngồi trên ghế phó đạo diễn của anh.
Nhâm Hải Xuyên sầm mặt, không nói tiếng nào.
Những lời Vương Nhất Bác nói không có gì để chỉ trích, nhưng bảo ông khen anh thì thật lòng không thể mở miệng nổi, trực tiếp ngậm miệng cho xong.
Cảnh quay vốn dĩ sẽ rất vất vả, nhờ sự đốc thúc của Vương ảnh đế mà tiến hành rất thuận lợi, chỉ một điểm này quá dằn vặt, cảnh lên phim chưa đến một phút ấy thặt sự đã quay cả đêm.
Nhâm Hải Xuyên quay phim rất nghiêm túc, không dùng đường ngang ngõ tắc, trong phim Tần Sênh tra tư liệu suốt đêm đến lúc trời sáng, thư phòng sáng dần lên. Lúc quay ông thật sự cho Tiêu Chiến quay từ nửa đêm đến lúc trời sáng, quay một cảnh cho nghỉ nửa tiếng, rồi quay tiếp cảnh sau, cả đoàn thức theo, phó đạo diễn buồn ngủ mắt mở không lên, bàn bạc với khâu ánh sáng rồi chạy tới thương lượng với Nhâm Hải Xuyên điều chỉnh ánh sáng được không, dùng ánh sáng nhân tạo để thể hiện hiệu quả trời sáng, bị Nhâm Hải Xuyên mắng chạy về.
Đạo diễn và diễn viên đều không ý kiến gì, người khác không dám nhiều lời nữa, huống chi, có mắt là thấy được, Vương ảnh đế cũng thức theo kia kìa.
Còn ai dám có mặt mũi than vãn nữa?
Trong góc khuất sáng ở trường quay, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cùng chen nhau trên một chiếc ghế xếp, rũ mắt chơi điện thoại.
“Mấy cảnh sau không vấn đề gì, anh đừng ở đây với em nữa.” Tiêu Chiến xót Vương Nhất Bác, “Thật đó, anh… anh về đi.”
“Suỵt…” Vương Nhất Bác cất điện thoại, mỉm cười trong bóng tối, “Nhiều người thế này, nhõng nhẽo gì chứ.”
Vương Nhất Bác ngồi thẳng lên, châm thuốc, nói: “Lúc chiều anh nói với đạo diễn Nhâm rồi, sáng mai nghỉ, hai giờ chiều quay tiếp, chúng ta sẽ được ngủ cả buổi sáng.”
“Ngày đêm đảo lộn hại người lắm, tối qua anh còn uống say…” Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác chịu mềm không chịu cứng, dịu giọng: “Anh, anh yên tâm, nhất định em sẽ không phạm lỗi, không bị mắng.”
Vương Nhất Bác ngậm thuốc phì cười, “Cả đám người ai cũng mệt như đoàn hồng quân quật cường rồi, ai còn có tinh thần mắng em nữa?”
Tiêu Chiến bật cười, cậu muốn ngáp, mà sợ nước mắt chảy ra ảnh hưởng lớp trang điểm, ra sức chớp mắt giữ lại.
Tiêu Chiến nghiêng đầu, trông ngóng nhìn điếu thuốc trong tay Vương Nhất Bác, nhịn một lúc rồi cũng không kiềm được xin xỏ: “Anh… cho em một điếu đi?”
Vương Nhất Bác vừa châm thuốc xong là nhận ra Tiêu Chiến cũng muốn rồi, nghĩ cậu cai nên mới không cho, thấy cậu dõi mắt nhìn mình, lại buồn ngủ đến không chịu nổi, mềm lòng, “Một điếu không được, nhiều quá.”
Nói rồi đưa điếu thuốc trong tay mình đến trước môi Tiêu Chiến, đút cậu một hơi.
Tiêu Chiến vô thức nhìn quanh, cả trường quay u ám thiếu sáng, ai cũng mệt mỏi ngả đông ngả tây, không ai chú ý bọn họ, cậu chợt có cảm giác đang yêu đương vụng trộm vô cùng lạ lẫm, cúi đầu, mím môi ngậm lấy đầu lọc Vương Nhất Bác vừa hút.
Đôi môi mềm của Tiêu Chiến cọ lên ngón tay Vương Nhất Bác, làm lòng bàn tay anh ngứa ngáy quá.
Tiêu Chiến hút hai hơi, không biết có phải nhờ tác dụng tâm lý không mà cảm giác mệt mỏi giảm đi nhiều, cậu nhìn Vương Nhất Bác dụi thuốc vào gạt tàn bên cạnh, chưa thỏa mãn lắm, nhỏ giọng xin, “Anh, em muốn hút thêm điếu nữa… Nửa điếu cũng được.”
“Nghiền rồi hả?” Vương Nhất Bác nhíu mày, “Gầy thành thế nào rồi? Còn dám xin thuốc?”
Tiêu Chiến xìu, không dám xin nữa.
“Vẫn mệt?” Vương Nhất Bác ngồi thẳng lên, thả nhẹ giọng, bật cười, “Muốn hút cái khác không?”
Tiêu Chiến ngơ ngác ngẩng đầu, “Gì ạ?”
Vương Nhất Bác nghiêng đầu, cố nhịn cười thì thầm vào tai Tiêu Chiến: “Chỗ anh có luồng dương khí ảnh đế tổ truyền nhiều năm, nếu em muốn hút…”
Mặt Tiêu Chiến đỏ bừng, lập tức hết mệt.
“Khởi công!”
Nhâm Hải Xuyên vừa chợp mắt một giấc ngắn đứng lên, nhìn đồng hồ rồi nhíu mày nói: “Các bộ phận! Lập tức vào chỗ!”