Bạn đang đọc Đời Này, Ngu Ngốc Một Lần Là Đủ Rồi [bác Chiến] – Chương 72
An Á bị Vương Nhất Bác làm tức gần bể gan, trước khi đi mới sực nhớ chuyện chính, nói: “Dẫn trợ lý mới của em đến rồi nhé, tên Trúc Tịnh, năm nay hai mươi lăm tuổi, tuổi hơi nhỏ chút, nhưng tính chín chắn, cũng có kinh nghiệm, em ấy vốn là trợ lý của một trong các giám đốc của chúng ta, xem như người mình, tính tốt lắm, không luôn tay luôn mồm như Khê Khê, rất giống Sầm Văn lúc mới đến.”
Vương Nhất Bác không để ý lắm, thờ ơ gật đầu, anh còn bận lặng lẽ hồi tưởng chuyện với Tiêu Chiến.
An Á lại nói: “Bảo Sầm Văn hướng dẫn em ấy trước, một hai tháng nữa em xem sao, không được thì tìm người khác.”
Vương Nhất Bác cười, “Cứ nói rõ những chuyện cần nói với cô ấy trước đi, khó khăn lắm chị mới tìm được một người, đừng để em tùy tiện đuổi việc chứ.”
An Á lườm, “Biết rồi.”
Trong phòng nghỉ của Vương Nhất Bác, Sầm văn đang dặn dò kĩ càng trợ lý mới: “Mỗi thứ sáu hàng tuần văn phòng sẽ gửi lịch trình tuần sau của anh ấy cho em, nhất định phải thuộc lịch trình, đừng hy vọng anh ấy tự nhớ giờ giấc, nửa tiếng trước khi bắt đầu chưa thấy rời phòng là phải đi gọi, mười phút trước khi bắt đầu vẫn chưa dậy thì trực tiếp liên lạc với nhân viên khách sạn. Có điều…”
Trợ lý mới vừa đến thôi, còn hơi căng thẳng, nín thở hỏi, “Có điều gì hả chị?”
Sầm Văn cười, “Không cầng căng thẳng vậy đâu, chỉ định nhắc em một câu, có lúc… trong phòng không chỉ có mình anh ấy, hiểu chứ? Sáng tối mỗi ngày nếu cần vào phòng anh ấy, có thấy thì cứ xem như không thấy là được, tuyệt đối đừng hỏi nhiều.”
Tuy trợ lý mới được điều từ văn phòng đến, nhưng người trong văn phòng Vương Nhất Bác rất kín miệng, một trợ lý thì không được biết chuyện của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, cứ tưởng thi thoảng Vương Nhất Bác sẽ phong lưu một đêm với ai đó, hiểu ý nói: “Em biết rồi, em sẽ tránh mặt.”
“Về hợp đồng giữ bí mật thì không cần nói nữa, chắc em biết hết rồi, nhớ kĩ chuyện đó là được, vị ấy… da mặt mỏng, đừng tò mò đừng nhiều chuyện.”
Sầm Văn nhớ lại lần mình vô tình vào phòng Vương Nhất Bác, đúng lúc bắt gặp cảnh Tiêu Chiến đỏ mặt ỡm ờ bị Vương Nhất Bác vừa lột sơ mi vừa đẩy vào phòng, mặt hơi nóng lên, Sầm Văn nói nhỏ: “Thận trọng một chút, anh Nhất Bác không thích người láu ta láu táu.”
Trợ lý mới hoang mang, ngạc nhiên: “Anh Vương… da mặt mỏng?”
Thật sự không nhận ra đó.
“Không phải, chị nói người kia.” Sầm Văn hơi xấu hổ, nói nhanh, “Sau này em sẽ biết, đừng như mới biết tin, cũng đừng tiếp cận người đó quá, Nhất Bác ghét thế.”
Trợ lý mới nhồi nhét vào đầu những sở thích của Vương Nhất Bác, vẫn chưa biết “vị ấy” là vị nào, cũng không tiện hỏi nhiều, đành phải mờ mịt vâng dạ.
Sầm Văn an ủi cô: “Thời gian đầu luôn phải điều chỉnh thích ứng lẫn nhau, vài hôm nữa, vào đoàn mới từ từ làm quen, sau một bộ phim là có thể tiếp quản được rồi.”
Trợ lý mới chưa biết về lịch làm việc của Vương Nhất Bác, ngơ ngác, “Đoàn mới? Đoàn gì vậy chị?”
Mấy ngày sau, đoàn mới, đoàn “Tần Sênh”.
Nhâm Hải Xuyên cau có giải thích cảnh cho Tiêu Chiến gần nửa tiếng đồng hồ, trong quá trình đó còn nghiêm giọng mắng cậu mấy câu, Tiêu Chiến ngượng ngùng đứng nghe đạo diễn mắng, cậu cũng tự biết vừa rồi mình phát huy không tốt..
Hôm nay quay cảnh quan trọng khi Tần Sênh và cha mình đối mặt trong trại tạm giam, mẹ vừa mất chưa tròn một ngày, đối diện với cha đang gánh trọng tội, Tần Sênh mắt ngấn lệ cắn răng giấu cha cái chết của mẹ, đỏ mắt hỏi kĩ cha mình tình hình chi tiết của công ty, để tiện xử lý chuyện bên ngoài thay ông, mà cha cậu lại vẫn xem cậu là đứa con nhỏ, không chịu nói rõ mọi chuyện, cứ bảo Tần Sênh gọi mẹ đến. Tần Sênh bi ai khôn cùng, cố nén nước mắt, ép cha giao phó mọi việc cho mình.
Tiêu Chiến chuẩn bị cho cảnh này từ mấy ngày trước, thực hành rất nhiều, tâm trạng cũng xác định hoàn hảo rồi, chỉ là…
Trước khi quay, cậu nhận điện thoại của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác không biết tiến độ của cậu, thuận miện chọc ghẹo vài câu, trạng thái của Tiêu Chiến lập tức khác ngay.
Nhập vai chậm, dễ bị cảm xúc ảnh hưởng, đây luôn là điểm yếu của Tiêu Chiến, dù có kĩ thuật diễn vớt vác lại, nhưng đáng tiếc cảm xúc lại ngáng đường cậu, luôn thiếu mất chút gì đó. Với người khác thì chắc cũng xong, nhưng Nhâm Hải Xuyên hà khắc lắm, lại hiểu cậu, biết trình độ của cậu thế nào, thấy cậu không phát huy được một trăm phần trăm thì cơn giận lại nhen nhóm dần.
Diễn viên đóng vai cha của Tần Sênh là lão làng trong nghề, có thể lên tiếng trước mặt Nhâm Hải Xuyên, ông cười khuyên vài câu.
“Trước khi quay tôi đã biết là không ổn rồi!” Người khác càng khuyên Nhâm Hải Xuyên càng cáu, “Cảm xúc trong mắt thay đổi hết rồi! Có chuyện gì mà vui như vậy? Hả?!”
“Cháu xin lỗi.” Đương nhiên cậu không dám lôi Vương Nhất Bác ra, thật thà nhận lỗi, “Cháu sẽ điều chỉnh lại.”
Nhâm Hải Xuyên tức tối, “Năm phút.”
Tiêu Chiến thở phào, lúc quay đầu lấy kịch bản Lý Vĩ Lực đưa thì cúi người với lão làng, nhỏ giọng cảm ơn.
Lão làng thấy cậu không buồn không thẹn, còn biết cảm ơn mình thì rất ngạc nhiên, cười truyền thụ cho Tiêu Chiến chút mẹo nhập vai của bản thân, cậu khiêm tốn nghe, gật đầu liên tục.
Lần hai, cảnh đó được qua, sắc mặt Nhâm Hải Xuyên dễ nhìn hơn chút.
“Chuẩn bị cảnh sau.”
Chuyên viên trang điểm dặm phấn cho Tiêu Chiến, Lý Vĩ Lực chạy đến thần bí nói: “Có tin nhắn, của ấy gửi, hai tin… Chậc! Lên ba tin rồi.”
Tiêu Chiến ngứa ngáy vô cùng, nhưng sợ lại ảnh hưởng đến cảm xúc, cố nhịn không đọc.
Tiêu Chiến dặm phấn xong thì quay tiếp, quay suốt hơn hai tiéng.
Cảnh quan trọng, Nhâm Hải Xuyên kén chọn đủ điều, cả lão làng cũng bị nói mấy câu, Tiêu Chiến thì thôi không cần kể, từ ánh mắt đến đài từ, gần như bị Nhâm Hải Xuyên mắng từ đầu xuống chân.
Các diễn viên phụ trẻ tuổi đứng một bên quan sát, ai nấy bàng hoàng sợ hãi, anh Tiêu phát huy tốt như vậy mà còn bị mắng, đến lượt mình có khi nào bị đạo diễn ném kịch bản lên đầu không?
Thời gian nghỉ, Tiêu Chiến đọc kịch bản, cố không bắt đầu nghĩ tới Vương Nhất Bác.
Nhâm Hải Xuyên giải thích cảnh cho Vương Nhất Bác chưa từng phải mất sức thế này, cũng chưa từng lớn tiếng thế này.
Đương nhiên không phải Nhâm Hải Xuyên không dám mắng anh, thật sự là anh không có gì khiến ông bất mãn cả.
Vương ảnh đế Vương Nhất Bác, bây giờ là quyển sách giáo khoa di động trong giới rồi.
Tiêu Chiến ngẩn ra, bấm đốt ngón tay tính, tối đa hai ngày nữa là Vương Nhất Bác đến.
Bên này chưa quay đến cảnh của Vương Nhất Bác, anh đến sớm thế, một nửa là lấy thân phận chế tác tọa trấn, một nửa vì mình.
Tiêu Chiến gồng mặt không dám cười, lòng ngọt ngấy, dự tính khi nào Vương Nhất Bác đến, buổi tối rảnh rỗi sẽ năn nỉ anh, dỗ ngọt anh, xem anh có dạy thêm cho mình được không, giải thích cảnh quay trước gì đó, để không phải nghe mắng mỗi ngày nữa.
Nhắc chuyện này với Vương Nhất Bác, có lẽ sẽ lại bị mượn gió bẻ măng, yêu cầu mình nộp “học phí”.
Đến lúc đó không biết có thêm sáng kiến mới nào không, hy vọng đừng khó quá… Dùng chuyện đó để nịnh nọt Vương ảnh đế hòng thỉnh được kinh, xấu hổ chết.
Lý Vĩ Lực vặn nắp chai nước suối đưa Tiêu Chiến, cậu do dự chốc lát rồi cũng không dám đọc tin nhắn, dặn Lý Vĩ Lực: “Nếu có thêm tin nhắn thì đọc hộ anh, có gì thì báo anh biết.”
Lý Vĩ Lực gật đầu, thư ký trường quay đang gọi vào chỗ, Tiêu Chiến trả chai nước suối cho Lý Vĩ Lực, quay lại khu vực quay.
Cảnh này Tiêu Chiến là chủ chốt, cảnh dài hơn hai phút, cậu phải nói một đống từ ngữ chuyên ngành khó hiểu, rồi bất an hỏi cha Tần Sênh, rốt cuộc cha thuộc loại nào.
Thoại thì đã thuộc lâu rồi, nhưng cảnh quay dài hơn hai phút từ toàn cảnh đến đặc tả quá thử thách trình độ diễn xuất, bên má Tiêu Chiến bị ánh đèn rọi nóng bừng, thư ký trường quay hô bắt đầu là cậu nhập vai ngay, cầm ống nghe nóng ruột lo lắng hỏi dồn.
“Cắt!”
Lần này Nhâm Hải Xuyên không ắmng, chỉ nói: “Ánh sáng không đúng, tắt đèn nhóm B.”
Hướng sáng thay đổi, bóng đổ xuống, mặt Tiêu Chiến trông gầy gò hơn hẳn.
Nhâm Hải Xuyên bảo cậu diễn thêm hai lần, sắc mặt càng lúc càng tệ, đến lần thứ ba, quả nhiên lại mắng.
Nhâm Hải Xuyên cảm thấy cảm xúc Tiêu Chiến chưa đủ bùng nổ, nhắc một lần rồi cậu vẫn chưa thể khiến ông hài lòng, Nhâm Hải Xuyên nổi giận bảo quay phim tắt máy, cho lão làng nghỉ ngơi, để cậu lại tự “diễn chay”.
Cả trường quay sượng sùng lặng ngắt.
Dù sao Tiêu Chiến cũng là thịt tươi hạng A đang nổi, Nhâm Hải Xuyên vứt cậu lại bắt diễn không thế này khó tránh quá không nể mặt.
Phó đạo diễn đoàn “Tần Sênh” mới hợp tác với cậu lần đầu, hãi hùng chứng kiến, sợ Tiêu Chiến vứt kịch bản về phòng nghỉ, đang định ra cười làm lành xoa dịu thì cậu đã bắt đầu diễn chay rồi.
Tiêu Chiến thật lòng không giận, vốn dĩ tại cậu không đáp ứng được tiêu chuẩn của Nhâm Hải Xuyên, đành phải dùng cách ngốc nghếch này để diễn đi diễn lại tìm đúng cảm giác, cậu đối diện với cái ghế không người, điều chỉnh cảm xúc, chất vấn hết lần này đến lần khác.
Nhâm Hải Xuyên lạnh mặt đứng bên cạnh nhìn, chốc chốc lại nghiêm giọng trách mắng mấy câu.
Cả đoàn phim cùng xem Tiêu Chiến tự hô bắt đầu, tự diễn lấy một mình, cậu cũng chẳng thấy xấu hổ, đến lúc sau khi diễn xong lần nữa, cậu ngẩng lên thấy Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến ngẩn người.
Cậu chật vật đứng giữa bối cảnh, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Vương Nhất Bác quay xong sớm, rồi trực tiếp sang đây, mọi người không nhận được thông báo chế tác sắp đến, thấy anh được tiền hô hậu ủng vào từ lúc nào đều giật cả mình.
Phó đạo diễn vội bảo nhân viên dời ghế cho Vương Nhất Bác, đặt ngay cạnh ghế đạo diễn của Nhâm Hải Xuyên, anh cởi kính mát, bước tới cạnh Nhâm Hải Xuyên ung dung an tọa.
Ai nấy sững sờ nhìn Vương Nhất Bác, phó đạo diễn biết mối quan hệ giữa hai người, thót cả tim, chưa kịp hỉ hả gì anh đã nhíu mày cất tiếng: “Ngẩn ra đó làm gì? Tiếp tục.”
Nhâm Hải Xuyên nhìn nhìn Vương Nhất Bác trên ghế giữa, cau mày, quay lại nhìn Tiêu Chiến tiếp.
Tiêu Chiến lén liếc nhìn Vương Nhất Bác, nghẹn ứ trong lòng.
Không ít người có mặt tại đây biết vai này Vương Nhất Bác chỉ mặt ban vai cho cậu.
Bình thường bị mắng thì cũng thôi, bây giờ… Dù sao cũng phải làm Vương Nhất Bác nở mày nở mặt.
Tiêu Chiến ngắt mạnh lên má, điều chỉnh nhịp thở, đột nhiên đứng lên, cúi xuống, tay ghì mạnh xuống mặt bàn, hùng hồn diễn lại lần nữa với bối cảnh không người bằng chất giọng đã khàn đi vì nói quá nhiều.
Mắt Nhâm Hải Xuyên sáng lên, ra hiệu cho các bộ phận tức tốc vào chỗ, ông tự hô bắt đầu, Tiêu Chiến đã cân đong được cảm xúc diễn một lần đã thành công cảnh ấy.
“Cắt! Nghỉ ngơi.”
Phó đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, vội chạy tới chính thức chào hỏi Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến được chuyên viên mời đi dặm phấn, cậu quay đầu nhìn nhìn Vương Nhất Bác đang được cả đoàn người vây quanh, lưu luyến rời đi.
Chế tác đến, ông chủ cũng đến rồi, đoàn phim lập tức lên tinh thần căng cứng, bước chân vun vút, bận rộn ngược xuôi, hiệu xuất làm việc tăng gấp bội, những người biết chuyện còn kín đáo chú ý, định chờ xem Vương Nhất Bác có bênh vực Tiêu Chiến rồi gây với Nhâm Hải Xuyên không.
Ngoài dự liệu của những người định hóng chuyện, Vương Nhất Bác hút thuốc tán gẫu với Nhâm Hải Xuyên, sắc mặt như thường, hoàn toàn không có dấu hiệu nổi giận vì lam nhan.
“Bắt đầu từ mai, cháu làm phó đạo diễn cho chú.” Vương Nhất Bác phả khói, “Phần của cậu ấy cháu phụ trách.”
Phó đạo diễn sặc.
Nhâm Hải Xuyên nhíu mày.
“Không tin được cháu?” Vương Nhất Bác cười, “Không phải chứ đạo diễn Nhâm, nghi ngờ tố chất chuyên nghiệp của cháu à?”
Kĩ thuật diễn của Vương Nhất Bác thế nào, đương nhiên Nhâm Hải Xuyên biết rõ, ông lạnh lùng nhắc: “Muốn làm phó đạo diễn miễn phí cho tôi thì cứ làm, nhưng nói trước, vì cậu ấy thì đừng có mà mềm lòng, Tiêu Chiến không giống đám bình hoa kiếm cơm bằng nhan sắc.”
“Chú cứ nhắc thừa.” Vương Nhất Bác búng đầu thuốc, “Dù sao cũng là nghệ sĩ mà văn phòng cháu tập trung bồi dưỡng thời gian tới, về công về tư đều không thể nuông chiều được.”
Trong phòng nghỉ, các chuyên viên nhanh nhẹn hơn hẳn lúc trước, các trợ lý cũng hối hả bận rộn đủ thứ chuyện, Tiêu Chiến ngồi một góc, xấu hổ bối rối hết mức.
Bị đạo diễn mắng cậu thấy chẳng làm sao cả, nhưng chỉ cần bị nhắc nhẹ một câu trước mặt Vương Nhất Bác thôi cậu đã hận sao không thể độn thổ được rồi.
Quá… mất mặt.
Tiêu Chiến cầm kịch bản lên, dùng chiêu nước đến chân mới nhảy, lật ra đọc cảnh sau, hy vọng mình biết phấn đấu một chút.
“Ai cha.” Vương Nhất Bác đẩy cửa phòng nghỉ, bước tới trước mặt Tiêu Chiến đang vùi đầu cố gắng, rút quyển kịch bản trong tay cậu ra, tiện tay lật lật, “Khắc khổ thế? Nam chính cũng ra vẻ siêng năng chăm chỉ lấy lòng chế tác đấy à?”