Bạn đang đọc Đời Này, Ngu Ngốc Một Lần Là Đủ Rồi [bác Chiến] – Chương 70
Cứ nghĩ tới Vương Nhất Bác cũng sẽ lo lắng vô tình làm mình giận dỗi đau lòng, Tiêu Chiến lại thấy ấm áp không tả nổi.
Vương Nhất Bác lúc họp nội bộ chán ngồi xoay bút, lúc ngồi trong phòng nghỉ đọc kịch bản chờ đến cảnh, lúc ngẩn người hút thuốc, cũng sẽ thi thoảng nghĩ tới mình sao?
Chắc chắn là có rồi, chắc chắn cũng nhớ lại những khi hai người ở cạnh nhau, không thì sao lại chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt, không thì sao lại sợ mình sẽ như những trợ lý trước đây, sau vô số lần nhịn nhục, đã đột ngột rời bỏ anh.
Vương ảnh đế được trời cao ưu đãi, vừa ra đời đã được cung phụng yêu thương, chưa từng phải để tâm đến sắc mặt người khác, chưa từng phải chú ý cảm xúc người khác, người như thế, bây giờ lại trở nên quan tâm săn sóc vì Tiêu Chiến.
Cậu nắm chặt di động, tựa lên tay vịn sofa, trong lòng ấm nóng.
Vương Nhất Bác rất ít khi nói mấy lời ngọt ngào với cậu, càng không thề non hẹn biển gì, những cậu vẫn có thể cảm nhận được tình yêu của anh mọi giây mọi khắc.
Nếu không phải chuyện đã qua, Tiêu Chiến gần như muốn bày tỏ bảo đảm với anh, mình vĩnh viễn không rời đi.
Tuy không thể bày tỏ, nhưng tính tình và cả giọng của Tiêu Chiến đã mềm hẳn rồi, Vương Nhất Bác nói sao thì là như vậy, bị yêu cầu buổi tối gọi cho anh ấy ấy, cậu cũng nhỏ tiếng đồng ý.
Chỉ tiếc, người nói vô tình, người nghe cố ý.
Vương Nhất Bác trêu Tiêu Chiến mãi thành thói quen, trong lòng muốn thương cậu yêu cậu, mà chuyện trò được mấy câu lại không kiềm được nói bậy, bản thân lại không để tâm mấy.
Tối hôm đó lúc Tiêu Chiến gọi đến, Vương Nhất Bác đang ngồi trên vị trí cạnh ghế đầu của tiệc rượu.
“Nhiếp chính vương” sắp đóng máy, để đột phá doanh thu của mùa phim tết năm nay, các công tác chuẩn bị quảng bá đã bắt đầu chậm rãi tuần tự tiến hành, tối hôm nay chế tác và giám đốc một công ty điện ảnh siêu quy mô đến thăm, thật ra là để bàn chuyện công việc với tổ đạo diễn, không liên quan đến các diễn viên, nhưng có Vương Nhất Bác, lý do văn vẻ của chuyến đi này đương nhiên biến thành thăm Vương ảnh đế, máy bay chưa đáp đất, mọi người đã tung hô hết một lượt từ đầu xuống chân Vương Nhất Bác, anh đi mà không nghĩ gì nhiều.
Qua ba lượt rượu, điện thoại Vương Nhất Bác reo, anh cáo lỗi rồi cúi đầu nhìn màn hình, môi bất giác mỉm cười.
Còn không giấu nổi sự dung túng trong mắt.
Ngoài Doãn Kiệt Hồng là trưởng bối của Vương Nhất Bác, những người khác còn chưa đủ tư cách khiến anh phải đứng lên ra góc khác nghe điện thoại, anh lại quen thân với Doãn Kiệt Hồng rồi, không cần để ý mấy chuyện đó, Vương Nhất Bác thấy hai chữ Tiêu Chiến là đã nghe máy ngay không suy nghĩ.
Đầu dây bên kia, giọng Tiêu Chiến khe khẽ, hơi hổn hển, hỏi nhỏ: “Anh… anh xong việc chưa?”
Vương Nhất Bác: “…”
Vương Nhất Bác nhớ ra chuyện mình trêu Tiêu Chiến, lặng thầm chửi bậy, nhờ kinh nghiệm sân khấu phong phú lâu năm, Vương ảnh đế gặp biến không kinh không hoảng, tức tức lia mắt nhìn những người khác trên bàn rồi liếm môi, chốc lát sau chậm rãi nói: “Gấp lắm sao?”
Vương Nhất Bác vừa bắt điện thoại là đám người còn đang linh đình chén tạc chén thù cùng im lặng, Tiêu Chiến ở đầu dây bên kia không nghe thấy tạp âm, tưởng Vương Nhất Bác đã xong việc về phòng rồi, nghe thấy còn tưởng anh cố ý trêu mình, xấu hổ, ngại không dám trả lời dạ gấp lắm.
Tiêu Chiến rề rà không nói chuyện, Vương Nhất Bác ngậm thuốc, nghiêng đầu tránh, không cho nghệ sĩ mới đi theo làm quan hệ ngồi cạnh châm thuốc, anh kín đáo nhìn chiếc đồng hồ trang trí trong phòng, mới ngồi xuống chưa được nửa tiếng, lúc này mà bỏ đi chắc sẽ lại bị người ta nói mình bệnh ngôi sao.
Vương Nhất Bác tay nghịch hộp diêm dài dài, giọng bình bình, nói cho mọi người nghe: “Thật sự… gấp lắm à?”
Tiêu Chiến chẳng hay biết gì, thật thà để anh bắt nạt, mặt đỏ hồng chật vật nói: “Gấp… gấp ạ.”
Từ cuộc điện thoại sáng nay, Tiêu Chiến đã bắt đầu muốn rồi.
Nơi mềm mại nhất trong lòng Vương Nhất Bác bị câu trả lời của Tiêu Chiến đâm trúng, anh gật đầu, “Anh biết rồi.”
“Xin lỗi.” Vương Nhất Bác đứng lên, vứt điếu thuốc trên môi đi, cầm ly rượu lên dốc cạn, “Trong nhà có việc gấp, không ở lại được.”
Đầy dây bên kia, Tiêu Chiến ngây ra một lúc rồi cả người đỏ bừng bừng.
Mọi người vội bảo anh cứ tự nhiên, Vương Nhất Bác cười cười, bước nhanh ra khỏi phòng.
Điện thoại vẫn giữ, Vương Nhất Bác ngồi trên xe nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, anh ra ngoài ăn cơm.”
“Anh…” Tiêu Chiến phát rồ, lúng túng muốn cúp điện thoại mà lòng lại không nỡ, “Cúp điện thoại là được mà, sao còn ra…”
“Bên em quan trọng hơn.” Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn tài xế Kim, ý bảo chú lái nhanh chút, rồi hạ giọng cười nói vào điện thoại, “Mà là em nói đấy chứ, gấp không?”
Vương Nhất Bác cố ý nhấn nặng hai chữ cuối, Tiêu Chiến xấu hổ tột độ, lắp bắp mất tự nhiên nói: “Xin, xin lỗi, lẽ ra em phải nhắn tin hỏi trước.”
“Em có lỗi gì mà xin.” Vương Nhất Bác tưởng tượng cảnh Tiêu Chiến xong việc về phòng sớm gọi điện thoại cho mình là lại ngứa ngáy trong lòng, “Tại anh… Lần sau ra ngoài sẽ báo em trước.”
Vương Nhất Bác nhìn ra cửa sổ, giục tài xế lần nữa rồi nói với Tiêu Chiến: “Đừng gấp, sắp đến rồi.”
Tiêu Chiến thẹn thùng vùi đầu vào gối, gần như muốn đi xối nước lạnh, để Vương Nhất Bác đi xã giao tiếp, đừng về nữa.
Nhưng lại không nỡ.
Đã hứa với Vương Nhất Bác, sẽ không cố kiềm chế nữa.
Sự không dối lòng nói Vương Nhất Bác cứ kệ em đã được đền đáp, xe chưa ngừng hẳn anh đã bước xuống, sải chân về phòng, trong điện thoại, Vương Nhất Bác tỉ mỉ, tử tế an ủi cậu bạn trai nhỏ chờ anh đã lâu.
Tiêu Chiến thích nghe tiếng Vương Nhất Bác thở dốc, anh trực tiếp phóng túng cho cậu nghe, thở thôi chưa nói, còn hào hiệp lẫn hưởng thụ tặng cậu cả một tiếng đồng hồ ong bướm hạ lưu, Tiêu Chiến nghe mãi đến cuộn tròn trong chăn.
Giữa lúc đó Vương Nhất Bác muốn gọi video, Tiêu Chiến xấu hổ, ngại.
Vương Nhất Bác thở nặng hơn hẳn bình thường, cười hỏi: “Sợ anh thâu lại? Sợ sau này anh bắt em xem lại video? Anh xấu tính vậy sao?”
Tiêu Chiến đánh giá thấp trình độ lưu manh của Vương Nhất Bác, nghe câu này lại thở gấp thêm, Vương Nhất Bác tưởng làm cậu sợ, vỗ về an ủi: “Anh điên à mà đi thâu lại cái này? Lỡ sau này mất điện thoại thì sao?”
Bây giờ trong đầu Tiêu Chiến đặc nghẹt hình ảnh Vương Nhất Bác bắt mình tự quay mình, cả người nóng bừng, ngơ ngẩn nói: “Quay không anh? Lỡ có mất, thì cũng như… như công khai thôi mà? Có… có bị khủng hoảng truyền thông không anh?”
“Trong nước thì sẽ chỉ trêu chọc, không ai dám khủng hoảng lên đâu, chẳng may có ai chán sống làm thật thì chỉ cần nhất quyết không thừa nhận, đâu ai triệt đường em được.”
Tiẻu Chiến không nghe được gì, cậu đang say mê ngây ngất rồi, biết không ảnh hưởng đến Vương Nhất Bác là yên tâm, nói nhỏ: “Không bị triệt đường là tốt rồi.”
“Không bị triệt đường là yên tâm rồi à? Nếu công khai thật…” Vương Nhất Bác liếm môi dưới, tàn nhẫn nói: “Thì em không còn đường lui đâu.”
Giọng anh trầm khàn, xen lẫn tiếng thở dốc mê người, “Đến lúc đó… Không nữ nghệ sĩ nào chịu hợp tác lăng xê với em, nam càng không… Bọn họ không đám đắc tội anh.”
Người yêu của Vương ảnh đế nói đi là đi ngay khỏi tiệc rượu có mặt đầy các ông chủ lớn, đương nhiên không ai dám chọc vào.
“Các fan của em… Fan nữ biết sự thật rồi, ai không chấp nhận được đồng tính luyến ái thì quay lưng, sẽ chuyển sang anti em, fan cuồng của anh cũng sẽ anti em…” Vương Nhất Bác khẽ nói, “Danh tiếng sẽ bị ảnh hưởng, bạn bè trong giới sẽ ít đi, được giải thưởng, thành ảnh đế, nổi đình nổi đám cũng không cách nào thoát khỏi ảnh hưởng của nó được, không ai dám kí hợp đồng với em nữa, thật sự đến ngày đó, ngoài chỗ anh ra, em không đi đâu được…”
“Em vốn dĩ cũng không định đi đâu mà!” Tiêu Chiến yếu đuối nhất trước kiểu tình tứ đầy áp lực này của Vương Nhất Bác, cả người mềm nhũn, trong đầu toàn là anh, hận không thể bay ngay về đoàn phim của Vương Nhất Bác, cậu tưởng là anh đang cố ý giày vò vì mình không chịu quay lại, tha thiết cầu xin, “Anh em sai rồi, gọi video đi, em nhớ anh, quay thì quay vậy…”
…
Tắm rửa xong, Tiêu Chiến sốt ruột nói nhỏ vào điện thoại, “Rốt cuộc khi nào mới đến được chứ.”
Vương Nhất Bác cười, “Đã nói với em rồi mà? Đóng máy sẽ qua.”
“Anh không về nhà nghỉ ngơi một thời gian à?” Tiêu Chiến nhớ rõ cách thức làm việc của Vương Nhất Bác, “Lần nào quay xong cũng phải nghỉ một tháng…”
“Lần này không cần.” Vương Nhất Bác cười khẽ, “Đóng máy rồi mà còn không đến tìm em, chắc em sẽ trách anh thật nhỉ?”
Tiêu Chiến vội lắc đầu, “Anh chịu gọi video với em là được.”
Vương Nhất Bác đau lòng, biết lần trước mình hạ nhẫn tâm, làm bé con sợ rồi.
“Không gọi video.” Vương Nhất Bác cười cười, “Để dành đấy khi nào qua cho em chơi với người thật.”
Tiêu Chiến lại đỏ mặt, Vương Nhất Bác giục, “Lên giường nằm ngay ngắn, khi nào em ngủ rồi anh mới cúp máy… Chờ thêm chút nữa thôi, anh sắp đến rồi.”