Bạn đang đọc Đời Này, Ngu Ngốc Một Lần Là Đủ Rồi [bác Chiến] – Chương 2
Thời khắc Tiêu Chiến thấy tin nhắn, tim cậu đã ngừng đập.
Cảnh Thiên cũng hoảng hồn.
Tiêu Chiến hít thở sâu, não trắng xóa hai giây rồi tức tốc khôi phục hoạt động.
Vương Nhất Bác, gửi tin nhắn cho mình, bảo mình đi đón anh ấy.
Tiêu Chiến chợt thấy khó thở, cần ra ngoài hít chút bụi.
Tiêu Chiến đứng lên vừa thay đồ vừa hoảng loạn nói: “Vậy… Anh Cảnh, em có việc phải ra ngoài, không tiễn anh nha…”
Cảnh Thiên bàng hoàng: “Cậu, cậu định làm gì đó?”
Tiêu Chiến mặc áo khoác, ba hồn bả vía vẫn chưa về xác, vô thức trả lời: “Em… em đi đón anh ấy.”
“Có điên không hả?!” Cảnh Thiên cứng lưỡi, suýt chút bị Tiêu Chiến làm lên cơn đau tim, “Không thể có chuyện nửa đêm Vương ảnh đến nhắn tin hẹn bạn giường, dù có chăng nữa! Cậu ta cũng sẽ không tự chuốc phiền phức mà hẹn người đang hợp tác như cậu! Có hiểu không?”
Tiêu Chiến bỗng tỉnh lại, vội phản biện cho Vương Nhất Bác, “Đương nhiên anh ấy không có ý đó! Anh ấy là người…”
Cậu nghe anh nói đã! Lúc khuất mắt cậu ta là thế nào chúng ta không biết.” Cảnh Thiên ngắt lời Tiêu Chiến, tức giận bước mấy bước, “Thịnh Thế Niên Hoa là câu lạc bộ danh riêng cho hội viên Dư ảnh đế Dư Tân Trạch mở, căn bản không tiếp người ngoài, bình thường cũng chỉ có người trong nhóm bọn họ đến đó, bây giờ Vương Nhất Bác ở đó, không biết có bao nhiêu người xung quanh, có cần người đưa về thì cũng có cần đến cậu đâu?”
“Anh dùng đầu gối nghĩ cũng biết bây giờ bọn họ đang thế nào mà? Nửa đêm chơi vui high lên thì trò gì mà không dám đùa? Đám người ấy sợ ai chứ? Bây giờ cậu hối hả chạy đến, vừa đẩy cửa vào không chừng cả căn phòng sẽ cười ầm vào mặt cậu, thứ chuyện hoàn toàn để mua vui cho người khác này mà cậu cũng vội đi? Ai da… Cậu làm anh tức tới đau cả phổi rồi, anh cũng vì mặt mũi của cậu thôi có hiểu không hả?!”
Tiêu Chiến mím môi, đương nhiên cậu hiểu.
Cảnh Thiên tận tình khuyên lơn, “Được rồi, anh biết lần đầu cậu ta liên lạc cậu rất kích động. Hưng phấn một lúc là đủ rồi, đừng đi, cũng tuyệt đối đừng gọi hỏi. Một giờ sáng rồi, mai gặp mặt có nhắc cứ nói cậu ngủ say không thấy tin nhắn, không ai xấu hổ, vậy là tốt nhất.”
Tiêu Chiến im lặng được vài giây lại nói: “Lỡ như anh ấy uống say, gửi nhầm tin qua số em thì sao?”
Cảnh Thiên không nhịn được cười, “Tiêu Chiến! Cậu mới vào nghề ngày đầu tiên hả? Ngây thơ quá rồi đó? Hôm nay cậu mới đền hết tiền tích góp cả năm vì cậu ta! Sao? Thấy chưa đủ hả? Mặt mũi cơm ăn đều không cần nữa hả? chờ mua vui cho người ta hả?”
Tiêu Chiến im lặng, cúi đầu nhìn di động, mở tin nhắn lên đọc đi đọc lại.
Cảnh Thiên nói gì cậu cũng hiểu, nghĩ theo hướng nào thì tám chín phần mười tin nhắn này cũng chỉ là trò đùa.
Nhưng lỡ không phải thì sao?
Lỡ anh ấy say thật thì sao?
Nếu mình không đến, anh ấy sẽ lên xe ai?
Tiêu Chiến nhớ rõ trước đây Vuơng Nhất Bác từng trả lời phỏng vấn, anh thích rượu, nhưng tửu lượng không cao, rất dễ say, say rồi không phân biệt được đông tây nam bắc.
Dáng vẻ say khướt mê người của anh trong mấy bộ phim trước đột nhiên xuất hiện trước mắt Tiêu Chiến, tim Tiêu Chiến đập mạnh mấy cái, đột nhiên thấy hơi sợ.
Tiêu Chiến trấn tĩnh lại, cầm chìa khóa xe, bước ra cửa trong tiếng mắng đinh tai nhức óc của Cảnh Thiên.
Cậu cược rằng Vương Nhất Bác sẽ không dùng trò đùa này lừa mình.
“Nhớ đeo khẩu trang vào! Đừng để bị chụp hình mà cũng không biết!!”
Tiêu Chiến: “Yên tâm.”
Dù Tiêu Chiến may có kĩ thuật lái xe phi phàm, nhấn lút chân ga lao đến Thịnh Thế Hoa Niên thì cũng đã một rưỡi sáng.
Người mở cửa ân cần đón tiếp, Tiêu Chiến mở cửa sổ xe phẩy phẩy tay, ý bảo mình chỉ đến đón người thôi.
Tiêu Chiến hít sâu, cầm điện thoại lên, đọc lại tin nhắn kia, xác định lại lần nữa, Vương Nhất Bác gửi cho mình.
Tiêu Chiến đóng cửa kính, tháo khẩu trang, gãi đầu, gọi lại.
“Điện thoại cậu reo hả?” Trong phòng tiệc rất ồn ào, Dư Tân Trạch nhíu mày, nhìn quanh, vỗ vai Vương Nhất Bác, “Có phải điện thoại cậu reo không?”
Vương Nhất Bác đã say mơ hồ, cầm điện thoại lên bắt máy nghe ngay không nhìn tên, “Hửm?”
Giọng mũi lười biếng khi say của anh vọng thẳng vào tai Tiêu Chiến qua loa di động, Tiêu Chiến chết sững, tai đỏ bừng.
“Anh Nhất Bác, anh vừa nhắn tin cho em phải không ạ?” Tiêu Chiến cố giữ giọng bình tĩnh, “Em cũng đang đi chơi gần đây, nên ghé qua, giờ em đang ở trước cửa câu lạc bộ, anh…”
Anh ngạc nhiên, tỉnh hơn nửa.
“Cút… cút qua bên kia.” Vương Nhất Bác che micro, đẩy bàn tay Dư Tân Trạch đang đáp trên vai mình ra, thấy anh ta vẫn định bám lại liền đẩy luôn xuống sofa, bước ra khỏi phòng, dở cười, “Cậu đến hả? Chuyện… chuyện này thật là, tôi mới nhắn tin cho cậu à?”
Trong xe, mặt Tiêu Chiến bớt đỏ nhiều, cậu “Dạ” một tiếng, nhẹ giọng: “Hai mươi phút trước… Anh nhắn tin cho em, bảo em đến…”
Vương Nhất Bác lập tức lật xem nhật kí cuộc gọi, quả nhiên… Tin nhắn định gửi cho tài xế Kim Minh bị gửi nhầm cho Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác dở khóc dở cười, gì thế này.
“Cậu…” Anh do dự một chốc, nói: “Chờ chút, tôi xuống ngay.”
Vương Nhất Bác cúp máy, suy nghĩ rồi quay vào phòng, đi tới chỗ Dư Tân Trạch, cúi xuống nói vào tai anh mấy câu.
“Bảo cậu ấy lên đây đi! Vừa đúng lúc mà?” Dư Tân Trạch gào to, “Nhanh nhanh, gọi cậu ấy lên…”
“Suỵt… im nào!” Vương Nhất Bác nhíu mày, nhìn quanh rồi hạ giọng nói: “Mấy người đó nghe được là xong đó, mai bọn tôi còn phải quay phim… Cậu ấy không quen ai ở đây, lên làm gì? Không phải em đang bàn bạc với anh, muốn thì anh xuống nói với cậu ấy mấy câu, em cũng có lý do giải thích, không thì chuyện… nửa đêm nửa hôm giữ người ta lại chơi à?”
Dư Tân Trạch cũng ngà ngà say, “Giữ lại thì đã làm sao… Trời lạnh lắm, anh không xuống đâu, bảo cậu ấy lên không được à? Cho cậu ấy quen biết thêm, cậu ấy còn mong ấy chứ, người ta thấy tin nhắn em gửi nhầm không biết hưng phấn đến độ nào nữa, đã hối hả chạy đến đấy thôi?”
“Sao mà anh…” Vương Nhất Bác bực đến bật cười, “Được rồi, sau này đừng nhờ em làm trung gian cho anh nữa đó, anh thích ký hay không thì tùy.”
Anh nói rồi bước ra, Dư Tân Trạch định cản lại, nhưng bị một nữ minh tinh giữ chân.
Anh không chần chừ lâu, từ xuống lầu, cầm lấy áo khoác bồi bàn đưa, mới tới cửa hông đã thấy chiếc xe trắng chầm chậm chạy đến.
Anh đánh tiếng chào, lên xe.
“Vừa rồi…” Tiêu Chiến không dám nhìn thẳng vào Anh, cậu vừa quay đầu xe vừa đưa anh ly trà sữa, dè dặt nói: “Trên đường đi sẵn ghé mua, nếu anh thấy bao tử khó chịu… Đương nhiên nếu không muốn uống thì cũng đừng miễn cưỡng, anh…”
Cậu thầm trách mình nói chuyện không lưu loát, vội ngừng lại, “Anh cứ thoải mái.”
Vương Nhất Bác vốn hơi ngại, thấy Tiêu Chiến còn mất tự nhiên hơn mình thì lại thấy không sao nữa, anh cười phụt, cầm lấy trà sữa nhấp vài ngụm, nói: “Xin lỗi, vừa rồi gửi tin cho tài xế, tên hai người ở sát nhau, không để ý gửi nhầm… Nửa đêm, quấy rầy cậu nghỉ ngơi.”
Trái tim thấp thỏm của Tiêu Chiến cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Không phải anh chơi khăm cậu.
Tiêu Chiến lén thở phào, vội lắc đầu, “Không quấy rầy gì đâu, lúc nhận tin nhắn em vẫn chưa ngủ, bình thường em ngủ cũng trễ.”
Vương Nhất Bác hoang mang, “Cậu mới nói đang đi chơi gần đây mà?”
Tiêu Chiến ho, miễn cưỡng giải thích: “Nhà em ở ngay gần đây… Anh đến đâu?”
Anh hơi do dự rồi nói tên một khu dân cư.
Xe êm ái lên đường chính, Vương Nhất Bác cố lên tinh thần nói với Tiêu Chiến mấy câu, mi mắt mỗi lúc một nặng, Tiêu Chiến nhận ra anh đang buồn ngủ đến khó chịu, tăng nhiệt độ điều hòa, lúc đến giao lộ, cậu bỏ một tay với ra ghế sau lấy tấm chăn nhỏ đưa cho anh, “Chắc khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến nhà anh, nếu anh mệt thì ngủ một lát đi, đến nơi em sẽ gọi anh, à… Chăn mới đó, sạch sẽ lắm.”
Anh nhận lấy chiếc chăn thoảng mùi cam quýt đắp lên người, tinh thần thả lỏng, nhưng anh không định ngủ, lần đầu phá giới uống say lên xe người khác thì thôi đi, nếu còn ngủ thì bị bán đi đâu cũng không biết.
Lăn lộn trong giới nhiều năm, anh cẩn thận quen rồi, sẽ không để bản thân mắc loại sai lầm đó.
“Vất vả cậu làm tài xế miễn phí rồi, nếu còn ngủ thì không lương tâm quá?” Anh cười, xoa mày, chủ động gợi chuyện, “Đã đọc kịch bản của ngày mai chưa?”
Thần kinh Tiêu Chiến luôn trong trạng thái căng thẳng, nghe hỏi bị học sinh tiểu học bị gọi lên bảng, vội trả lời: “Xem rồi! Em học thoại xong rồi, diễn thử với trợ lý mấy lần, cảnh nội tâm em tự tổng kết suốt mấy ngày, ngày mai phải hỏi ý đạo diễn chút nữa, xem rất kĩ từng khung hình, nhớ hết hướng đi, ngày mai em nhất định…”
“Ha ha… Đừng căng thẳng.” Vương Nhất Bác không nhịn được cười, “Sao vậy bạn nhỏ? Tưởng tôi là Nhâm Hải Xuyên hả? Thả lỏng ra, tôi thuận miệng hỏi vậy thôi.”
Tiêu Chiến nhận ra mình lại làm chuyện ngu xuẩn, cười gượng, “Em… lần đầu đóng phim điện ảnh, cứ sợ ngáng chân mọi người, em… em sẽ cố gắng phối hợp với anh.”
Vương Nhất Bác nheo mắt, nói: “Đừng quá khiêm tốn, cậu diễn rất tốt, nếu phải chỉ ra khuyết điểm gì, thì là chưa đủ kinh nghiệm… Nhưng ai cũng thế cả, sau này sẽ khá hơn.”
Không gì khiến tinh thần phấn chấn hơn là được nam thần thừa nhận, mặt Tiêu Chiến đỏ lên, tim đập nhanh mấy nhịp.
Vương Nhất Bác tựa vào ghế phó lái, nhìn gò má hồng hồng của Tiêu Chiến thấy sao vui quá, suy nghĩ rồi nói: “Ngày mai… đến cảnh tôi cưỡng hôn cậu đúng không?”
“Khụ, khụ khụ…” Tiêu Chiến sặc, gật đầu, “Phải…”
Vương Nhất Bác nghiêng mặt cười, nói: “Yên tâm, tôi chưa từng mượn quay phim để lợi dụng người khác, mai xem đạo diễn Nhâm quyết định thế nào, chắc là…”
Tiêu Chiến thấp thỏm nhìn anh, “Chắc là… thế nào ạ?”
Vương Nhất Bác ngẫm nghĩ, cười biếng nhác, “Chắc không cần hôn sâu nhỉ? Nhưng cũng phải xem đạo diễn yêu cầu thế nào nữa.”
Tiêu Chiến thống khổ siết chặt vô lăng, liều mạng gồng mình để không đâm xe vào hàng cây.