Đọc truyện Đợi Năm Nào – Chương 124: Phiên ngoại một: Quan ghi chép sinh hoạt thường ngày Lưu Duật
Làm quan ghi chép sinh hoạt thường ngày cũng không phải chuyện gì tốt, mặc dù có thể mỗi ngày đi theo thánh giá, nhưng chưa chắc có thể lọt vào mắt của Thánh thượng.
Bình tĩnh xem xét thì ai lại nguyện ý có cái đuôi theo sau lưng, vui cười giận mắng, ăn uống ngủ nghỉ đều phải nhất nhất ghi vào trong sách, sau này còn muốn đăng cáo sử sách, để cho thiên thu vạn đại chiêm ngưỡng (cười nhạo).
Huyền Khải khai quốc Hoàng đế Hiên Viên Hối sau khi đăng cơ không lâu, đã từng muốn phế bỏ chức ghi sinh hoạt thường ngày, bất đắc dĩ những lão già Lễ bộ Hàn Lâm viện khóc trời đập đất, thẳng đến lúc một lão đầu quá tuổi cổ hi quỳ tới ngất đi, Hiên Viên Hối mới oán hận coi như thôi.
Về sau Hoàng hậu đi chu du cũng là còn tốt, Lưu Duật mỗi ngày đi theo Hiên Viên Hối vào triều, đi săn, phê duyệt tấu chương, ngẫu nhiên có thiết yến, sau đó bệ hạ đi ngủ, gã cũng có thể dẹp đường hồi phủ.
Hiên Viên Hối còn từng đùa với gã rằng phải làm mấy chuyện đại sự hoang đường, để tránh ghi chép sinh hoạt thường ngày nhớ kỹ quá mức những chuyện nhàm chán vụn vặt, Lưu Duật lúc đó cả gan trả lời câu: “Thế này rất tốt, bớt việc.”
Nhưng hôm nay hoàng hậu trở về, coi như không thể bớt việc nữa.
Ban đêm hôm ấy, Lưu Duật đứng ở ngoài cửa, tay run nhè nhẹ ghi lên: “Đêm, đế hạnh hậu.”
Sau đó im lặng nhìn hoàng hậu tuyên người đưa nước nóng vào, sau nửa canh giờ, Hoàng đế thiếp đi, hoàng hậu thắp nến duyệt tấu sớ.
Sự khó xử của gã đạt đến đỉnh điểm vào ngày Thái tử đầy tháng, nhưng lại phải trừ bỏ ngay.
Mỗi một đầu tháng, theo lệ cũ Hoàng đế ngủ tại tẩm cung hoàng hậu (đương nhiên, Đế hậu vốn là ở chung một tẩm cung), ngày hôm sau gần canh năm vẫn không có một chút động tĩnh nào.
Lưu Duật cực kỳ khủng hoảng, đang sợ là sẽ phải ghi lại khai quốc Hoàng đế bê bối không tảo triều trên tay mình, chợt nghe bên trong có âm thanh truyền đến.
“Bệ hạ, canh bốn trời sáng.” Hoàng hậu tựa hồ đã đứng dậy.
“Trẫm không đi.”
Hoàng hậu hình như tức giận: “Hôm nay là đại thượng triều, bệ hạ không đi, còn ra thể thống gì.”
“Trẫm chính là thể thống.” Bệ hạ rất kiên quyết: “Trẫm không làm mà trị, không cần tự mình làm mọi chuyện. Huống chi, không phải còn có ngươi sao?”
Mơ hồ truyền đến âm thanh tất tất tác tác, cuối cùng hoàng hậu cực kỳ bất đắc dĩ nói: “Danh bất chính, ngôn bất thuận, để cho ta lâm triều thánh chỉ……”
“Biết ngay hoàng hậu không nỡ trẫm, ngươi viết chỉ, trẫm đóng ngọc tỉ.”
Lưu Duật hoảng hốt nhìn Triệu Hủ đẩy cửa điện ra, đứng ở nơi đó, cũng không mặc Đại đoàn hoa lăng la màu tím của Thượng Thư Lệnh, ngược lại là mặc chế phục hoàng hậu.
“Lưu Duật, hôm nay ngươi đi theo hoàng hậu, trẫm không ra Bồng Lai điện.”
Hoàng hậu lâm triều lý chính……
Hoàng đế không rời Bồng Lai điện……
Dù cho biết rằng chức trách của quan ghi chép sinh hoạt thường ngày là ghi chép ngôn hành của Hoàng đế, nhưng nghĩ cả một ngày đều phải đứng ngoài Bồng Lai điện nhìn gạch ngẩn người……
Lưu Duật không chút do dự đi theo nghi trượng của hoàng hậu tới Hàm Nguyên điện.
“Lưu đại nhân thanh niên tài tuấn, đã qua ba mươi chưa? Đã thành thân chưa?” Hoàng hậu ngồi trên bộ liễn bình dị gần gũi.
Lưu Duật trong lòng oán thầm, ngài không phải cũng chưa qua ba mươi? Ngoài miệng lại kính cẩn nói: “Bẩm điện hạ, nguyên phối của thần mất sớm, chỉ để lại đứa con ba tuổi.”
Triệu Hủ cười cười: “Thế thì cũng tốt, nếu không sớm đêm vì công việc, khó tránh khỏi lạnh nhạt kiều thê.”
Cũng chưa cần Lưu Duật suy nghĩ lời ứng đối, đảo mắt đã tới Hàm Nguyên điện. Lưu Duật thoáng nhìn thềm ngọc trước điện trống trải, nghĩ chắc đã có người thông báo quần thần, đám người cũng trực tiếp nhập điện.
“Thượng Thư Lệnh……” Hoạn quan truyền triệu vừa hô to, lại thấy hôm nay Triệu Hủ mặc triều phục hoàng hậu, lập tức đổi giọng: “Hoàng hậu điện hạ đến!”
Đáng thương một nửa số người đã khom người thở dài, không thể không nhân thể quỳ xuống: “Điện hạ thiên tuế!”
Lưu Duật theo Triệu Hủ từ hậu điện đi vào, đứng tại vị trí thường ngày của mình.
Nội thị đứng dưới ghế rồng nhất loạt đặt bằng kỉ lên, Lưu Duật chú ý tới Thủ Ninh công công đang phân phó nội thị chuyên môn đặt ghế phượng cho hoàng hậu lâm triều, không nhịn được mím môi cười.
Triệu Hủ cũng không chối từ, sửa sang vạt áo xong ngồi xuống, không nói lời hàn huyên khách sáo, trực tiếp thượng nghị.
Ngoại trừ việc cải chế tam tỉnh cùng việc Lại bộ, mọi việc còn lại đều trực tiếp quyết định từ Triệu Hủ, hắn không giống Hiên Viên Hối thích nói chêm chọc cười, trực tiếp nói hỏi đến từng chuyện một, ngược lại là có công lớn, chưa tới một canh giờ, triều hội cũng đã chấm dứt.
Lưu Duật đang chần chờ về Bồng Lai điện hay là đi theo hoàng hậu tới Tử Thần điện thảo luận chính sự, đã nghe Triệu Hủ nói: “Mới truyền thánh chỉ, từ giờ về sau, ngươi đi theo bản cung đi. Bên phía Bệ hạ, tự sẽ lấy thêm người.”
“Dạ.”
Thế là, bận bịu thẳng đến tận giờ Hợi, Thẩm Mịch sớm đã hồi phủ, Triệu Hủ lại không hề có ý định nghỉ ngơi.
Hoàng hậu phê duyệt tấu sớ, không nói một lời, Lưu Duật tự nhiên không cần ghi chép, mệt mỏi ngồi một bên buồn ngủ.
Coi như gã không cần hồi phủ, ngày mai trực tiếp đi theo hoàng hậu tảo triều, nhưng lúc Thủ Ninh công công thông báo một tiếng quả thực giống như tiếng trời.
“Bệ hạ giá lâm.”
Lưu Duật tranh thủ thời gian đứng dậy hành lễ, Triệu Hủ một bút cũng không ngừng, chỉ ngẩng đầu nhìn một chút lúc Hiên Viên Hối vào cửa: “Cung nghênh thánh giá.”
Hiên Viên Hối đảo mắt qua chồng tấu chương cao cỡ nửa người trên bàn: “Đây là đã phê qua, hay là chưa?
Triệu Hủ cười mà như không cười: “Ngươi đoán?”
“Xem sự cần cù của tử đồng, tất nhiên là đã phê qua. Hiên Viên Hối đảo mắt một tuần, quả nhiên thấy bên tay trái hắn còn có bảy tám bản tấu chương, bèn rút ra một bản, tiện tay lấy bút lông sói, chấm chu sa viết: “Hoang đường! Không được bàn lại!”
Lưu Duật do dự ghi lần Hoàng đế đến thăm này vào sách, lại nghe Hiên Viên Hối nói: “Ngươi thật sự nhẫn tâm để trẫm vườn không nhà trống? Trẫm bị thất sủng rồi sao?”
Gần như bị dọa chết tươi, ngòi bút của Lưu Duật trên tuyên chỉ đành chấm một bút tích cực lớn, lần đầu tiên trong đời cam chịu hoạn lộ của mình.
Triệu Hủ cười nhạo một tiếng: “Lúc chinh chiến, bệ hạ đáp ứng ta phải sủng quan cả lục cung, bây giờ tỷ muội lục cung ở đâu?”
Hiên Viên Hối cũng cười vài tiếng, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: “Ngươi cũng không hỏi xem hôm nay ta làm gì?
Y bỏ kính ngữ, Triệu Hủ cũng không khách sáo nữa, vừa phê nốt mấy phần tấu, vừa nói: “Ngươi hôm nay không thể cưỡi ngựa, các tướng quân cũng đã về phủ, trừ bỏ đi xem Thái tử, ngươi còn có thể làm cái gì?”
“Cũng không phải.” Hiên Viên Hối thắp đèn hoa cho hắn, tính toán không bỏ sót một lần khó có được Triệu Thập Cửu đoán sai.
“Ồ?”
“Ta cùng Lang Gia vương nói chuyện, truy phong Nhu Nghi tỷ tỷ là Đoan Nghĩa công chúa” Ánh nến lập lòe trong màu mắt lam. “Về phần thi cốt, bởi vì muốn quy táng quê cũ, Lang Gia vương cũng đồng ý, một mồi lửa đốt. Ngược lại thật đúng là hôi phi yên diệt.”
“Còn Đặng Phiên Vân?” Triệu Hủ nhíu mày: “Trước không phải ngươi muốn ném thi cốt của hắn xuống Bắc Hải sao?”
Hiên Viên Hối lắc đầu: “So với những Đặng thị khác, hắn coi như là kẻ hảo hán, ta không đành lòng làm nhục quá mức, tách ra hóa cùng Nhu Nghi tỷ tỷ xong, dự định chôn ở lăng Lang Gia vương.”
Triệu Hủ đặt bút lại cầm lên, ung dung cười: “Để trên dưới Lang Gia vương phủ thủ lăng cho hắn, bệ hạ thưởng ân điển quá tốt.”
Lưu Duật ghi chép chuyện truy phong trên giấy, rồi lẳng lặng ngồi ở một bên.
Lại qua một khắc, Triệu Hủ thổi khô một phần tấu chương cuối cùng, để vào một hộp gỗ tử đàn, tự mình khóa.
Lúc ngẩng đầu lên, Hiên Viên Hối đã mở cửa điện chờ hắn, trên mặt là ý cười giảo hoạt: “Hôm nay hoàng hậu có dư lực nhất quyết thư hùng?”
Triệu Hủ cùng y đi ra ngoài: “Thần thiếp sợ là lời thật mất lòng, tuy nói tri kỳ bất khả là chuyện tốt, nhưng cần có chừng có mực, hăng quá hoá dở, long thể rất quan trọng, thưa bệ hạ!
Lưu Duật đang múa bút thành văn, nghe được câu này thoáng chốc toàn thân chấn động, mặt mũi xoắn xuýt.
Tựa hồ cảm thấy ánh mắt oán niệm của gã, đối với sự cảm kích thức thời của gã cũng có chút hài lòng, Hiên Viên Hối quay đầu cười nói: “Ngày sau sinh hoạt thường ngày chỉ cần viết đến ‘Đế hạnh hậu tại Bồng Lai điện’ là được, đoàn tụ sum vầy, ngươi về nhà đi.”
Lưu Duật như được đại xá, cảm động đến rơi nước mắt, vừa chênh vênh đi về phủ, vừa thống hạ quyết tâm, chức quan này không làm cũng được, ngay ngày mai từ quan về quê!