Đọc truyện Đợi Mưa Tạnh – Chương 60
Sáng thứ bảy, ba người ăn sáng xong thì mới ra cửa. Khi trông thấy Trình Tố Tố đang đứng đợi ở ngoài cửa thì Thẩm Lạc và Bắc Vũ liền hiểu hết mọi chuyện.
Trình Tố Tố trông thấy Phi Thuyền Nhỏ thì vội vàng chạy tới, giơ chiếc hộp nhỏ trong tay lên trước mặt cậu bé:
– Phi Thuyền Nhỏ, đây là bánh bích quy hình con gấu mẹ làm cho con này. Con xem có thích không?
Phi Thuyền Nhỏ vẫn hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng nhận lấy chiếc hộp.
Trình Tố Tố rất vui sướng, chỉ muốn ôm cậu bé ngay lập tức, nhưng lại sợ Phi Thuyền Nhỏ không thích, nên đành phải thôi.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng, nhưng không ai nói gì cả, mà cứ thế đi chung với nhau.
Thẩm Lạc lái xe, Bắc Vũ ngồi cạnh anh. Trình Tố Tố và Phi Thuyền Nhỏ thì ngồi ở ghế sau.
Từ khi lên xe, Phi Thuyền Nhỏ vẫn giữ một vẻ mặt rất nghiêm túc, cậu nhóc ngồi sát vào bên cửa sổ, cả người đều thẳng tắp. Chiếc hộp bánh quy trở thành vật ngăn cách giữa cậu và Trình Tố Tố.
Trình Tố Tố muốn đến gần chỗ con, nhưng lại sợ cậu không thích, nên đành phải nói chuyện xuyên qua hộp bánh quy.
Có điều, cô nói mười câu, Phi Thuyền Nhỏ mới chịu trả lời một. Bình thường trông cậu sáng sủa, nhiệt tình bao nhiêu, thì hôm nay lại giống Thẩm Lạc bấy nhiêu.
Vì trong xe có lò sưởi, đường đi lại hơi xóc, nên chẳng mấy chốc, Phi Thuyền Nhỏ đã ngủ mất.
Khi xe đi vào chỗ xóc, đầu Phi Thuyền Nhỏ đập vào cửa sổ, cậu nhóc giơ tay lên xoa chỗ đau rồi lại cúi đầu ngủ tiếp. Trình Tố Tố thấy vậy thì vội vàng giơ tay lên chắn đầu cho cậu bé.
Thẩm Lạc thấy vậy, nên khi đến khu vui chơi, anh liền gọi:
– Phi Thuyền Nhỏ, đến rồi!
Phi Thuyền Nhỏ mơ màng tỉnh lại, thấy mình đang dựa đầu vào một bàn tay mềm mại, thì rất sửng sốt. Sau đó mới lúng túng ngồi thẳng người dậy, rồi đi xuống xe.
Bắc Vũ thấy cậu nhóc thì lúng túng, còn Trình Tố Tố lại không biết phải làm sao, nên vừa xuống xe cô đã ôm lấy tay Thẩm Lạc:
– Phi Thuyền Nhỏ, em đi chơi với mẹ nhé. Lâu lắm rồi chị với bố em chưa hẹn hò rồi, bọn chị đi hẹn hò một lát nhé?
Phi Thuyền Nhỏ nhìn hai người, lại liếc về phía Trình Tố Tố, rồi cười:
– Được rồi, chị với bố cứ đi tận hưởng thế giới hai người đi, không cần phải lo cho em đâu.
Thẩm Lạc cười khẽ, xoa đầu cậu bé:
– Con mệt thì bảo mẹ dẫn đi nghỉ nhé.
Trình Tố Tố mỉm cười nói:
– Hai người cứ đi hẹn hò đi, em sẽ chăm Phi Thuyền Nhỏ.
Tuy cô ấy chỉ hơi mỉm cười thôi, nhưng ai cũng có thể thấy được sự vui vẻ trong mắt cô ấy.
Trình Tố Tố nắm tay Phi Thuyền Nhỏ, cậu nhóc hơi mất tự nhiên một lát, rồi cũng để mặc cho cô nắm tay mình.
Hai người dắt nhau đi giữa ánh nắng ấm áp của mùa đông.
Thẩm Lạc và Bắc Vũ vẫn đứng đó nhìn theo, mãi đến khi hai người họ đi vào giữa đám đông, Thẩm Lạc mới lên tiếng:
– A Hàng nhìn thấy cảnh này, chắc là sẽ rất vui.
Trên mặt anh có sự cô đơn, nhưng cũng có sự vui vẻ. Bắc Vũ không hỏi nhiều, mà chỉ kéo tay anh:
– Đi thôi, chúng ta ra quán cà phê hẹn hò.
Thẩm Lạc nhìn cô:
– Em không đi chơi à?
Bắc Vũ “xì” một tiếng:
– Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi cái này? Với lại khi khu vui chơi này mới mở, chiều nào bọn em cũng rủ nhau đến đây chơi. Chơi ngán rồi.
Thẩm Lạc nghe cô nói vậy thì không nói gì nữa, nhưng có vẻ anh hơi tiếc nuối thứ gì đó. Bắc Vũ chợt nghĩ ra một việc, nên mỉm cười hỏi anh:
– Anh muốn chơi hả?
Một anh chàng mười tuổi học cấp 2, mười bốn tuổi học đại học, thì chắc là không có thời thơ ấu. Tuy anh thường xuyên dẫn Phi Thuyền Nhỏ đến đây chơi, nhưng một đứa bé bốn năm tuổi, không hợp với mấy trò hơi kích thích.
Thẩm Lạc bình tĩnh nói:
– Anh cảm thấy đi hẹn hò mà uống cà phê thì rất nhàm chán, chi bằng đi chơi một chút!
Bắc Vũ cười:
– Được! Vậy chúng ta sẽ đi chơi hết mọi trò hay hay ở đây nhé.
Vì thời tiết khá lạnh, nên dù là cuối tuần, nhưng khu vui chơi cũng không đông lắm. Hai người gần như không cần phải xếp hàng để mua vé, cũng có thể chơi được. Trò chơi cuối cùng là xe qua núi, làn gió lạnh thấu xương thổi vào da thịt, vừa đau vừa rét, nhưng cũng làm trò chơi này kích thích hơn mọi ngày.
Suốt thời gian chơi, Bắc Vũ chỉ lo hét, mà không để ý đến phản ứng của anh chàng ngồi bên. Khi xuống khỏi xe, cô vẫn còn rất hưng phấn, thấy anh vẫn bình tĩnh như mọi ngày thì cười:
– Lần đầu tiên chơi mà anh không thấy sợ hả?
Thẩm Lạc tiếp tục đi lên phía trước:
– Anh có sợ độ cao đâu.
Vừa mới nói xong, bước chân đã thành hình chữ s.
Bắc Vũ bật cười, rồi chạy lên đỡ anh:
– Anh không sợ độ cao cơ mà?
Thẩm Lạc vẫn bình thản như trước:
– Vốn là không sợ.
Bắc Vũ thấy mặt anh trắng bệch mà vẫn cố cãi thì càng buồn cười hơn:
– Thế sao còn không đi vững?
Thẩm Lạc nói:
– Đó là do sáng nay anh ăn ít, nên tụt huyết áp.
Bắc Vũ nói:
– Sao em không biết anh bị tụt huyết áp nhỉ?
Thẩm Lạc nói:
– Chuyện em không biết còn nhiều lắm.
Bắc Vũ suýt thì bật cười vì thái độ này của anh. Cô đỡ anh ra ghế ngồi, rồi đưa cho anh một chai nước:
– Chơi có vui không?
Thẩm Lạc uống nước, bình tĩnh đáp:
– Không vui.
Bắc Vũ “xì” một tiếng, không biết vừa nãy ai đòi chơi nữa!
Hai người đang nói chuyện, thì lại thấy Trình Tố Tố bế Phi Thuyền Nhỏ đi về phía này.
Phi Thuyền Nhỏ đã năm tuổi, lại được Thẩm Lạc chăm sóc tỉ mỉ, nên cũng khá nặng. Trình Tố Tố ôm cậu bé cũng hơi mệt, nhưng vẫn cố gắng đi thật chậm rãi. Cô ấy mỉm cười rất thỏa mãn, như thể đứa bé cô ấy đang ôm là thứ quý giá nhất trên đời này vậy.
Đương nhiên, đối với một người mẹ, thì con cái luôn là báu vật vô giá.
Trình Tố Tố đi tới thì Bắc Vũ vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho cô ấy ngồi.
– Nó chơi vui quá, nên lúc ngồi nghỉ thì ngủ mất.
Trình Tố Tố ngồi xuống, đặt Phi Thuyền Nhỏ nằm trong lòng mình, rồi cởi áo khoác ra đắp cho cậu bé.
Cô ấy vừa nói xong, thì Phi Thuyền Nhỏ đã tỉnh lại. Cậu nhóc vội vàng nhảy xuống khỏi người cô, rồi đưa trả áo khoác cho cô:
– Trời lạnh thế này, nhỡ bị cảm thì sao? Mau mặc vào.
Nghe cậu nhóc nói vậy thì Bắc Vũ bật cười, còn Trình Tố Tố thì đỏ mắt lên, rồi vội vàng mặc áo khoác vào;
– Phi Thuyền Nhỏ nói rất đúng.
Phi Thuyền Nhỏ thấy Trình Tố Tố mặc áo vào, thì vẻ mặt mới dịu xuống, sau đó lại nói với Thẩm Lạc:
– Bố ơi, con muốn đi mua đồ uống nóng.
Thẩm Lạc gật đầu:
– Ừ, bố dẫn con đi.
Hai bố con dắt nhau ra quầy bán đồ uống. Bắc Vũ nhìn hai người họ rồi cười:
– Phi Thuyền Nhỏ có vẻ rất thích chị đấy, chắc một thời gian nữa sẽ chịu gọi chị là mẹ thôi.
Trình Tố Tố cũng cười:
– Chị cũng không biết phải làm sao mới bù đắp hết được quãng thời gian xa cách kia nữa.
Bắc Vũ im lặng một lát rồi nói:
– Em có nghe Thẩm Lạc nói rồi, chị làm vậy cũng là bất đắc dĩ thôi mà.
Trình Tố Tố hơi bất ngờ:
– Anh ấy không hận chị à?
Bắc Vũ lắc đầu:
– Tuy em không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng Thẩm Lạc còn tự trách mình hơn là trách chị. Mấy hôm nay anh ấy còn nói, nếu A Hàng nhìn thấy chị và Phi Thuyền Nhỏ sống vui vẻ, thì sẽ rất vui.
Trình Tố Tố nghe vậy, hai mắt đỏ bừng, nhẹ nhàng nhắc lại tên “A Hàng” hai lần rồi mới nói:
– Chị và A Hàng, cả Hàn Kính nữa là bạn thời đại học. A Hàng là kiểu thiên tài ấy, anh ấy nhỏ hơn chị ba tuổi. Lúc học đại học, anh ấy mới có mười lăm tuổi. Khi anh ấy tỏ tình với chị, chị thấy anh ấy còn nhỏ, từ chối thì không tốt, nên nói với anh ấy là đợi anh ấy trưởng thành rồi nói tiếp. Mấy năm ở đại học, ngày nào anh ấy cũng im lặng đi theo chị. Chị chỉ nghĩ là anh ấy còn nhỏ nên hứng trí nhất thời thôi. Ai ngờ, vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của anh ấy, anh ấy lại tỏ tình với chị. Anh ấy nói là đã trưởng thành nên chuyện thích chị có thể nói tiếp được rồi. Mấy năm đó, bọn chị cứ tan học là lại đi chơi với nhau, dần dần chị cảm nhận được sự chân thành của anh ấy nên đã rung động và đồng ý lời tỏ tình đó.
Cô ấy nói đến đây thì hơi dừng lại, giống như đang nhớ lại những chuyện cũ vừa đau đớn, vừa ngọt ngào kia vậy.
Bắc Vũ nhớ tới chàng thanh niên tóc xoăn trong tấm ảnh của Thẩm Lạc.
Trình Tố Tố lại nói tiếp:
– Chị và A Hàng ở bên nhau bảy năm, từ trong nước sang đến Mỹ, mà tình cảm chưa từng bị phai mờ theo thời gian. Anh ấy ít tuổi hơn chị, là kiểu người thích ở nhà nghiên cứu khoa học. Vì để anh ấy có thể chăm chú học tập và nghiên cứu khoa học, mà tất cả mọi chuyện trong nhà đều là chị làm. Anh ấy cũng luôn một lòng với chị. Sau này anh ấy ở lại trường làm nghiên cứu, chị cũng tìm được công việc tốt hơn và lấy được thẻ xanh (*).
Sau đó chị mang thai, anh ấy liền cầu hôn chị. Chị cứ nghĩ rằng đây chính là cuộc sống chị mong đợi. Nào ngờ sau khi chị sinh Phi Thuyền Nhỏ không lâu, A Hàng lại nói anh ấy muốn về nước gây dựng sự nghiệp thiên văn. Chị còn tưởng anh ấy nói đùa, vì ba người họ đều là nerd cả, làm sao gây dựng sự nghiệp về một lĩnh vực mới toanh được chứ. Nhưng anh ấy lại thật sự có dự định đó, còn bỏ công việc đang làm nữa. Lúc ấy chị rất giận, chị nói rằng nếu anh về nước thì chúng ta sẽ chia tay. Sau mấy lần cãi vã, chị thấy anh ấy vẫn nhất quyết làm vậy thì giận dỗi, để Phi Thuyền Nhỏ lại cho anh ấy rồi bỏ nhà ra đi. Chị làm vậy chỉ là để anh ấy thấy hối hận thôi, nhưng anh ấy lại vẫn về nước. Lúc ấy chị vừa giận lại vừa đau. Dù ngày nào chị cũng nhớ anh ấy, nhớ Phi Thuyền Nhỏ, nhưng vẫn không chịu nhượng bộ để đi tìm anh ấy. Chị cảm thấy với tình cảm của hai đứa chị, thì thế nào anh ấy cũng sẽ về thôi. Cuối cùng chị không đợi được anh ấy mang Phi Thuyền Nhỏ về, mà chỉ nhận được tin anh ấy ra đi vì tai nạn trong lúc làm thí nghiệm.
(*) Thẻ xanh là thẻ dùng cho người định cư ở nước ngoài.
Trình Tố Tố nói xong thì vùi đầu vào tay khóc òa lên:
– Nếu lúc trước chị chịu đi cùng anh ấy, thì mọi chuyện đã không thành thế này. Chỉ vì sự giận dỗi của chị, mà chị còn không được gặp anh ấy lần cuối cùng. Anh ấy chị muốn thực hiện giấc mộng của mình thôi mà, sao chị lại không ủng hộ anh ấy chứ?
Bắc Vũ vỗ vai cô ấy, cô có nghe Thẩm Lạc nói, sau khi biết tin Thẩm Viễn Hàng mất, Trình Tố Tố đã không chịu nổi mà mắc bệnh tâm lý, nên đến tận bây giờ mới về tìm Phi Thuyền Nhỏ.
Cuộc sống của cô rất đơn giản, trừ mấy chuyện nhảm nhí thời cấp 3, thì tất cả đều rất bình thường. Tuy không trở thành Mary Sue trong tưởng tượng của mình, nhưng cũng chưa trải qua gian khổ gì, ngay cả công ty của cô, cũng mở vài năm là đã có lãi rồi.
Vậy nên cô phải thừa nhận là ông trời rất ưu ái cô, nên mới đưa Thẩm Lạc đến với cô. Cô cũng không biết nếu mình rơi vào trường hợp của Trình Tố Tố thì sẽ làm thế nào nữa. Chắc cũng ngang ngửa như vậy thôi.
– Chị ơi, có chuyện gì thế ạ?
Phi Thuyền Nhỏ xách hai cốc nước nóng về đến nơi thì lại thấy Trình Tố Tố đang khóc, nên hỏi Bắc Vũ.
Trình Tố Tố vội vàng lau nước mắt, rồi cười với cậu:
– Không có chuyện gì đâu, chỉ là mẹ nhớ bố con thôi.
Phi Thuyền Nhỏ nhớ tới ông bố tóc xoăn trong bức ảnh thì ung dung nói:
– Bố ở trên thiên đường cũng sẽ nhớ chúng ta. Chúng ta phải vui vẻ, thì bố mới yên tâm được.
Trình Tố Tố mỉm cười, xoa đầu cậu bé:
– Phi Thuyền Nhỏ nói rất đúng.
Bắc Vũ quay lại nhìn Thẩm Lạc, vẻ mặt cô rất nghiêm túc. Không phải vì chuyện của Trình Tố Tố và Thẩm Viễn Hàng, mà là vì chuyện của mình và Thẩm Lạc.
Từ khi hai người gặp lại nhau, anh vẫn luôn ở nhà chăm con, nhưng vì có thu nhập từ triển lãm ảnh nên cũng không phải lo về việc tiền bạc. Bắc Vũ biết anh học ngành gì, cũng biết anh từng làm ở NASA, nhưng đối với việc anh từng về nước làm thiên văn, thì cô không biết.
Hôm nay nghe Trình Tố Tố nói, cô mới nhớ tới mấy hôm trước, cô hỏi anh có giấc mộng không? Anh bảo là “đã không có” chứ không phải là “không có”.
Cái giấc mộng viển vông mà Trình Tố Tố không ủng hộ Thẩm Viễn Hàng kia, cũng chính là giấc mộng của Thẩm Lạc.
Mà vì sự qua đời của Thẩm Viễn Hàng, anh cũng xóa bỏ giấc mộng của mình luôn.