Đọc truyện Đợi Một Loài Hoa Nở – Chương 55: Gặp Rắc Rối
– Tiểu thư, tiểu thư!
Mới sáng sớm Lệ Na đã reo om sòm, tiếng của muội lớn đến nổi làm A Lang cào cho tôi mấy phát mới chui ra khỏi chăn chạy trốn.
Xoa xoa mu bàn tay ran rát, nói trong cơn mê ngủ:
– Lệ Na, muội học cái gì không học lại đi học tỷ phát minh ra mấy món gì kỳ quặc, muội muốn đưa con chuột bạch như tỷ lên bàn thí nghiệm nữa à?
Tôi có thảm như vậy cũng là do bản thân cả.
Lệ Na hỏi tôi, làm cách nào để báo đáp ân tình của Mã Phong đã giúp muội giải oan trên phố.
Tôi bảo: “Lấy thân báo đáp.” Muội liền chu môi giận dỗi, tôi đành vu vơ một câu: “Dùng toàn bộ chân thành của muội nấu thành món ăn.” Vậy là ngày nào tôi cũng được thưởng thức không canh cũng chiên, xào, mặn.
Mà thành phần, nêm nếm của muội biến hoá không ngừng.
Hễ muội “tiểu thư” rồi “tiểu thư” là dạ dày tôi lại phản kháng.
Tóm lại, mãi tới giờ vẫn chưa có món nào đạt tới trình độ “chân thành” khiến muội hài lòng thôi không tra tấn tôi nữa.
Thương muội nhưng lại càng thương tôi.
– Không không không, tiểu thư! Có người vừa gửi cho tỷ bức thư này.
Không biết là ai đã viết.
– Lệ Na giơ cao phong thư, nhanh nhảu tiếp lời.
Tôi trùm chăn kín đầu, nhừa nhựa:
– Muội đọc đi, làm sao mà tỷ biết chữ nó vẽ rồng vẽ rắn thế nào hử?
Quả thật tôi rất có năng khiếu học ngoại ngữ.
Ở hiện đại, trừ tiếng Anh được thầy cô truyền đạt khi còn mài đũng quần trên ghế nhà trường thì mớ tiếng Trung tạm gọi là hữu dụng hôm nay hoàn toàn do tôi tự mài mò.
Tôi vẫn ngỡ mình tài, mình giỏi cho đến khi bị quẳng tới chốn này.
Chữ phồn thể kiểu cổ xưa, đơn giản như “nhất,” “nhị,” “tam,” “tứ,” chẳng nói làm gì, hễ nét bay bổng một chút, nét uy phong một chút thì tôi mù mù tịt tịt.
Đem tôi đặt cạnh Lệ Na giống như kẻ thất học so với lão thầy đồ uyên bác.
Cũng có lần Lệ Na chớp chớp đôi mắt long lanh thắc mắc tại sao tôi lúc đọc được chữ, lúc lại không đọc được chữ.
Tôi cười cười đổ thừa tất cả là do hậu quả của lần nhảy xuống hồ nước quyên sinh.
Dĩ nhiên cái đầu nhỏ của muội không hề nghi vấn.
Muội làm sao biết được năng lực tiểu thư của muội, thật sự sẽ làm muội “khiếp sợ.” Tốt nhất đọc bức thư kia, giao cho muội là hợp lý.
Lệ Na cười khúc khích xé phong thư và tôi thừa biết cái ý tứ trêu chọc của muội.
Trước khi trịnh trọng đọc to, muội không quên tằng hắng mấy cái:
– “Mai tiểu thư! Hôm trước ta có chút nặng lời với tiểu thư, mong tiểu thư bỏ qua cho.
Tất cả đều do ta suy nghĩ nông cạn.
Nay ta viết bức thư này trước tạ lỗi sau mời tiểu thư đến Triệu Ký dùng bữa cùng ta để tỏ tấm lòng.
Ta hy vọng Mai tiểu thư rộng lượng, bao dung, gạt hết hiềm khích mà dời gót tới tửu điếm Triệu gia ta.
Giờ Thân (từ 15 giờ đến 17 giờ) bài tiệc, chờ tiểu thư.
Mai tiểu thư không đến xem như vẫn chưa nể mặc Triệu Nhạc Y ta, sẽ làm ta rất buồn lòng…”
Lệ Na gập tờ giấy lại, suýt nữa thì phì cười.
Tôi tốc chăn khỏi đầu, chêm lời:
– Ả Triệu Nhạc Y đó làm màu cho ai coi vậy? Lệ Na, ta không đi, ta muốn ngủ thêm chút nữa.
Để ả bài tiệc mệt chết người hầu của ả đi.
– Dạ, tiểu thư cứ ở nhà đi ạ! Lệ Na sẽ xuống bếp làm cho tỷ thật nhiều món mới lạ.
Đảm bảo…
Tôi xua tay:
– Không cần, không cần! Lệ Na, tỷ biết muội rất nôn nóng muốn báo ân cho tên Mã Phong tím than đó, có điều cách luyện tập này của muội, tỷ thấy không ổn.
Tỷ nghĩ lại rồi, báo ân không nhất thiết phải khoa trương.
Có một số điều chỉ cần để trong lòng là được.
Mã thiếu gia của muội vô cùng tinh tế.
Hắn sớm muộn gì cũng sẽ hiểu tấm lòng của muội.
– Tôi cố nói chậm.
– Nhớ! Món ăn ngày hôm nay muội cứ làm theo thực đơn của Lý thẩm, đừng nghiên cứu, đừng biến tấu!
– Ồ, Lệ Na đã biết! – Lệ Na bĩu môi, xụ mặt, cúi thưa tôi.
– Vậy muội xin phép đi làm việc tiếp!
Tôi lười biếng gật đầu một cái.
Bộ dạng đáng thương kia của Lệ Na, thay vì tội nghiệp lại làm tôi buồn cười.
Tôi gọi A Lang trong khi trông theo bóng lưng lủi thủi của muội rời khỏi phòng:
– A Lang, ngủ tiếp thôi!
A Lang ngó thấy Lệ Na đi rồi, mới dám chui ra.
Nó nhảy lên, hít hít mũi ươn ướt, cạ gương mặt tèm nhem vào má tôi, sau đó rút vào chăn cuộn tròn một bên cánh tay, đáng yêu đến nổi tôi quên béng phải trừng trị nó về cái tội tặng tôi mấy vệt xăm hồng hồng trên mu bàn tay.
Phiêu du trên lớp lông mịn màng, tôi vu vơ:
– Triệu Nhạc Y đó nghĩ ta khờ hay sao mà làm theo lời ả? Ta là người hiện đại mà, A Lang! – Tôi véo hầu tròn đầy thịt của A Lang, lắc lắc.
– Nếu muốn đối phó với ta ít ra cũng phải sử dụng chiêu nào tân tiến một chút, dăm ba cái trò mèo của một nghìn năm trước… – Hừ một tiếng, tôi trỏ thẳng trán A Lang.
– Ta nói ngươi đó, con mèo ngu ngốc! Ngươi định bỏ độc vào thức ăn sao? Hay đánh thuốc mê, sau đó bán ta cho bọn buôn người? Hoặc giả, là giết ta? Ta nói rồi, ta không muốn trở về hiện đại bằng cách này đâu.
Nên ngươi dẹp ý định đó đi.
Lo mà làm một con mèo ngoan ngoãn.
Nghe rõ chưa?
A Lang đần độn một lúc, cặp mắt tròn vo khép lại, rụt cổ, kêu khẽ một tiếng bi thương.
Biểu cảm của nó chọc tôi cười xoà.
Thơm lên cái trán đầy lông rõ mạnh, tôi đặt tay lên lưng nó vuốt ve, trong đầu hiện ra nụ cười hiền ấm ấp của Mai Hạ Du.
Như như một liều thuốc an thần, tôi nhanh chóng thiếp đi ngon lành.
Mới đó mà đã sang giờ Dậu (từ 17 giờ đến 19 giờ), hẳn là Mai Hạ Du đã về rồi.
Nhưng vẫn không thấy bóng dáng huynh đâu.
Ngoài trời đang đổ mưa tầm tã.
Tự nhiên trong lòng như có lửa đốt, tôi lo lắm! Cứ trùm chăn rồi lại tốc chăn.
Cuối cùng tôi đứng phắt dậy khiến A Lang đang được ôm ấp rút vội vào chăn ấm.
Tôi lật đật chạy đến mở toang cửa phòng ra để xem trời thế nào.
Dưới sân nhỏ, mưa tí tách rớt trên đám đá trắng rải ở xung quanh những khóm hoa nhảy múa, bong bóng lớn nhỏ thi nhau nổi lên dự báo một cơn mưa kéo dài.
Tôi gấp gáp đến độ không suy nghĩ, cấp lấy chiếc ô giấy dầu chạy ra ngoài, đi được vài bước thì mưa ướt hết hai vai áo, bèn cắm đầu một mạch đến nhà kho lấy thêm áo tơi.
Đang nhắm mắt nhắm mũi thì tông phải Mã Phong.
“Thôi chết!”, tôi tự than, gặp hắn chẳng khác nào đã gấp lại còn phiền phức.
– Thê tử của ta! Muội đi đâu vậy? – Mã Phong nói với giọng the thé nom rất giả tạo làm tôi phát nôn.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
(Ảnh: Internet)
Tôi không đáp, liền gập ô trong tay lại, vờ như tình cờ gặp hắn, đánh trống lảng bằng một câu thời tiết quen thuộc mà chính bản thân tôi cũng khinh bỉ mình:
– A ha, hôm nay mưa to nhỉ!
– Ta hỏi ngươi đi đâu? Giờ này không ở trong phòng mà chạy xuống đây làm gì? – Mã Phong trở về cách nói hằng ngày của hắn, lần này hắn hỏi với thái độ nghiêm túc.
Tôi ậm ừ:
– À thì…!buổi chiều ta ăn chưa no, bây giờ xuống bếp tìm thêm gì đó để lót dạ.
Ta không nói với ngươi nữa, ta đi đây.
Tôi dứt lời liền định co chân thẳng tới nhà bếp, Mã Phong nhanh chóng nắm cổ áo tôi kéo lại.
Hắn nhíu mày nhìn tôi một lượt.
Tôi nhát gan không dám đối diện ánh mắt dò xét kia liền nhìn chỗ khác.
– “Ăn chưa no?” – Mã Phong lặp lại, to rõ từng chữ.
– Phải! – Tôi đáp nhỏ xíu.
– Lệ Na này thật quá đáng, hầu hạ thế nào lại để chủ tử đói bụng chứ.
Thiết nghĩ, phải phạt thật nặng mới được.
Mã Phong quá đê hèn, hở chút lại lấy Lệ Na ra để uy hiếp tôi.
Nhưng hắn lần nào cũng thành công, tôi liền la lên:
– Đừng phạt, đừng phạt! Lệ Na muội ấy rất tốt, ngày nào cũng làm thật nhiều đồ ăn cho ta.
– Tôi bất giác nuốt nước miếng đánh ực khi nhớ tới mấy tháng nay Lệ Na không ngừng tra tấn tôi bằng tài nghệ ẩm thực của muội.
Khẽ rùng mình rồi nhanh chóng hít một hơi, cố chớp chớp mắt, trưng ra gương mặt đáng thương.
– Tại ta bỗng dưng thèm đồ ăn vặt.
Bánh quế hoa, bánh hạt điều, bánh đậu xanh, bánh gì cũng thèm…
Đang thao thao bất tuyệt, Mã Phong liền tăng lên lực cánh tay, cổ áo tôi nhàu một mảng khiến tôi ngậm miệng, đôi tay cầm ô khua cầm cập.
Hắn thốt lên, âm thanh có chút giận dữ:
– Dám lừa cả phu quân của ngươi à? Đường tới nhà bếp từ phòng của ngươi không cần mang ô giấy theo, ngươi nói dối sao không lấy lý do thuyết phục một chút? – Hắn nói đoạn thì ho khan, cánh tay đang hung hăng trên cổ áo tôi thu về, che miệng, trông có vẻ mệt mỏi lắm.
Tôi do dự muốn đưa tay vịn vai hắn, rồi ngượng ngùng rụt lại, lắp bắp:
– Ngươi…!ngươi làm sao thế?
Mã Phong ôm ngực khó khăn hít thở nhưng vẫn cố thẳng lưng bài ra vẻ phong tình vạn chủng.
Mi mắt hơi khép, hắn hỏi:
– Ngươi đang lo cho ta sao?
Tôi lườm Mã Phong, phỉ nhổ hắn trong lòng, chẳng khách sáo:
– Mơ ư? Ngươi hoang tưởng đến điên luôn rồi!
– Ta không sao đâu, ngươi đừng lo! Chỉ nhiễm chút hàn khí do tiết trời đột ngột trở lạnh.
Đang định tới nhà bếp sắc thuốc thì gặp ngươi đó! Sẵn ngươi cùng xuống bếp, ngươi sắc thuốc giúp ta vậy.
– Mã Phong tím than nhà ngươi bị ngốc hay sao mà không gọi A Tam sắc cho ngươi đi? – Tôi ôm ô giấy, trừng hắn.
– A Tam đã ngã bệnh luôn rồi, ta cho hắn nghỉ ngơi, giờ không có ai, đang mưa to thế này, ta không đi thì ai đi? – Hắn nói rồi lại đặt tay lên ngực mà ho khí thế.
Tôi nhoẻn miệng cười trừ:
– Ừ, vậy ngươi mau đi sắc thuốc đi! Mau mau uống cho khỏi bệnh.
– Ta có thê tử làm gì? Ngươi cầm lấy.
– Hắn giằng cánh tay đang gắt gao bấu lấy ô của tôi, nhét gói thuốc vào, rồi nắm lấy gáy tôi kéo lại, ghé sát trán hắn vào trán tôi.
– Nàng xem, ta đã nóng đến như vậy, nàng nỡ để ta phải tự xuống bếp sắc thuốc à?
– Cút! Đồ biến thái! – Tôi đẩy hắn ra, nhưng phát hiện trán hắn hâm hấp, cả hơi thở cũng phát nhiệt.
Hay là tôi sắc thuốc cho hắn? Tôi lắc đầu, xua đi suy nghĩ thừa thải kia của bản thân.
Hắn vốn biết y thuật, tuy từ đầu đến cuối toàn là điều chế độc dược, nhưng sắc một thang thuốc trị phong hàn hẳn không khó khăn gì cho hắn đâu.
Nên không lo cho hắn nữa, tôi quẳng lại gói thuốc vào tay hắn, chạy một đường.
– Này, không ăn nữa à? Xuống bếp đi, ta tìm đồ ăn cho ngươi.
– Hắn gọi theo.
– Ta gặp bản mặt ngươi không muốn ăn nữa.
Về phòng đây!
Tôi chạy tới góc khuất, rón rén nấp vào nhìn qua chỗ hắn.
Hắn ngắm nghía gói thuốc một lúc, cười cười, dáng vẻ rất ngốc rồi rời đi.
Nghĩ bụng đã vượt qua ải của hắn, chắc chắn là hắn sẽ không biết tôi định đi đón Mai Hạ Du.
Nếu như để hắn phát hiện, cái miệng nhiều chuyện của hắn sẽ đi mách mẫu thân ngay.
Lúc đó có nói như thế nào cũng không được đi.
Tôi thấy mẫu thân cứ lo xa, đâu phải lần nào ra khỏi cửa là y như rằng gặp rắc rối.
Từ đây tới Mai Gia Ký nếu ở hiện đại chỉ mất có mười phút đi bộ.
Tôi cầm ô giấy nhắm mắt chạy một mạch cũng đến.
Quả thật mẫu thân đang lo lắng thái quá cho ái nữ của bà rồi! Tôi lắc đầu cười rồi mở chiếc ô giấy lên, còn xoay tròn một vòng cho nước văng ra hết mới chạy đi.
Đi được gần nửa đường, chuẩn bị rẽ qua đê Bạch thì đằng sau có tiếng người réo:
– Mai Cô, ngươi đi chậm thôi!
Âm thanh trong mưa bị loãng, nghe không ra được giọng ai, tôi quay lại nhìn.
Bờ Tây Hồ phủ tầng tầng mờ mịt.
Giọt ngắn giọt dài giăng giăng, dưới hàng liễu cành lá dặt dìu, nam nhân thân áo tím ước đẫm, một tay che ô giấy dầu, một tay cầm theo áo tơi, chân giẫm lên đá trắng nhạt nhoà.
Quả thật là cảnh đẹp nhất mà tôi từng thấy trong mưa! Người đang chạy ngày càng gần, gương mặt hoàn mỹ hiện ra sau màn mưa tròn tròn quanh vành ô giấy dầu.
Tôi giật mình khi nhận ra kiệt tác dưới mưa lúc nãy là Mã Phong, liền từ trên tận mây xanh mà rớt xuống địa ngục vậy, tôi la lên:
– Ngươi bị điên à? Chạy đến đây làm gì?
– Câu này ta phải hỏi ngươi mới đúng.
Trời đang mưa tầm tả, ngươi chạy đến đây làm gì?
– Ta làm gì thì mặc ta đi! Ngươi về giùm ta, về mà sắc mớ thuốc “phong hàn, phong thấp” của ngươi kẻo phụ thân lại phạt ta quỳ ở từ đường nữa.
Mã Phong bước đến một tay khoát lấy áo tơi lên người tôi, do hắn vừa cầm ô vừa buộc lại dây phía trước nên chẳng ra làm sao.
Tôi giữ giúp hắn một đầu dây để tiện cho hắn buộc lại.
Thật sự tôi thấy tội cho hắn, là tội nghiệp chứ không phải cảm động gì cho cam.
Và thấy hắn phiền đến độ nếu hắn không có võ công tôi sẽ một cước đá cho hắn chết tại đây.
Hắn xong xuôi thì bảo:
– Mưa bắt đầu lớn, theo ta về thôi!
– Ngươi về đi! Ta còn có việc!
– Việc gì chứ? Ngươi chạy đến đây đón tên ngoại tộc đó chứ làm gì có việc khác.
– Hắn trỏ tay lên chỉ chỉ tấm biển đề to hai chữ Triệu Ký, nói như hét vào tai.
– Đừng có nói ngươi chạy đến đây mua thức ăn, ta rất ngốc hẳn là ta tin ngươi.
– Ừ thì ta đến đây để đón Mai Hạ Du.
Ta nhắc cho ngươi nhớ là “Hạ Du” không phải mấy từ thô tục của ngươi đâu.
Nhưng mà, ta đi đâu mặc ta.
Ngươi không có tư cách gì để quản ta cả.
Bây giờ thì đem cái thân bệnh hoạn của ngươi trở về đi, không được liên luỵ ta.
Tôi nói rồi chạy đi, được mươi bước thì ngó lại xem Mã Phong đã quay về hay còn đứng đó.
Không thể ngờ, hắn đang nằm trên đường, chiếc ô giấy ở bên cạnh bị gió thổi xoay tròn, xoay tròn.
Ba chân bốn cẳng tôi chạy ào tới, vừa lay, vừa gọi hắn:
– Mã Phong, Mã Phong! Ngươi sao vậy? Tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi! Ngươi nằm đây, ta bỏ mặc ngươi luôn đó.
Tôi tát má hắn mấy cái, hắn không cử động.
Mặt hắn lạnh, cổ cũng lạnh, đôi bàn tay đều lạnh.
Gió nổi lên, những hạt mưa khiêu vũ, cán ô trên tay tôi bị tướt đoạt, tung lên không trung, xoáy vòng.
Không biết làm gì hơn, tôi đỡ hắn ngồi dậy tựa vào người tôi, bàn tay nhỏ khum lại che trên đỉnh đầu hắn, gào to:
– Có ai không? Làm ơn giúp tôi với! Làm ơn! Có ai không?
Bỗng mưa chỗ tôi và hắn dừng hẳn, tôi thấy lạ nên ngửa cổ lên.
Tôi còn tưởng giống như phim truyền hình, Mai Hạ Du sẽ xuất hiện và mọi chuyện cứ dựa dẫm vào huynh.
Nhưng đây là đời thực làm gì có chuyện phim để nói.
Gương mặt xinh đẹp đầy son phấn của Triệu Nhạc Y hiện ra trông vô cùng kinh diễm và người đang che ô trên đầu tôi là tên người hầu bậm trợn đi theo Triệu Nhạc Y trên phố.
Tôi chỉ kịp thốt ra ba chữ “Triệu Nhạc Y,” sau đó không còn nhớ gì nữa..