Đợi Một Loài Hoa Nở

Chương 53: Muội Thật Sự Rất Quan Tâm


Đọc truyện Đợi Một Loài Hoa Nở – Chương 53: Muội Thật Sự Rất Quan Tâm


Tháng bảy âm lịch trời thu rất đẹp, đặc biệt là cảnh sắc bên hồ sen.

Trong lúc ngẫu hứng, tôi bảo Lệ Na chuẩn bị giấy cùng bút mực ra đình viện để vẽ tranh.

Vẽ được nửa ngày, Lệ Na mới cất tiếng tíu tít:
– Tiểu thư, tỷ đang vẽ gì vậy? – Lệ Na bỏ con dao nhỏ đang gọt trái cây xuống bàn, bước qua, trỏ ngón tay vào bức hoạ sắp hoàn thành, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp của muội, thắc mắc.


Tôi đặt bút xuống, cười giòn, bảo:
– Ký hoạ, cảnh hồ sen.


– Cái gì gọi là “ký hoạ?” Tiểu thư, tỷ đả thông cái đầu nhỏ này của muội đi!
– Đây chính là kiểu vẽ nhanh phong cảnh, hoạt động thường nhật của con người, loài vật.

Bình thường muốn ghi chép lại một việc gì đó, người ta ghi lại bằng chữ viết còn tỷ đây dùng tranh để lưu giữ lại.

Loại tranh này tỷ thích dùng than chì.

Tạm thời than chì tỷ chưa tìm được nên vẽ bằng bút mực này vậy.

Tỷ nghĩ nói như vậy muội tiếp thu được rồi chứ?
– Có lẽ một chút?! – Lệ Na nghiêng nghiêng búi tóc cười trừ rồi nhanh nhảu chỉ vào một đóa sen đang vẽ dở, hào hứng.

– Lệ Na khâm phục tỷ biết bao, bức họa này vô cùng xuất thần.

Tỷ xem.

– Lệ Na chu chu đôi môi hồng hồng, lấy tay che trán làm điệu bộ đang phóng tầm mắt nhìn ra đoá sen ghé sát bên cầu nhỏ, cảm thán.

– Hệt như cảnh thật, lần sau tỷ vẽ giúp muội một bức nhé.

Muội rất thích cảnh hoa sen nở trong hồ này!
– Được, không cần đợi! Bức họa này là của muội, thế nào?
– Đa tạ, tiểu thư! – Lệ Na hưng phấn ôm cánh tay tôi, chỉ chỉ vào bức hoạ, nơi có đoá hoa sen đang nở rộ bên cầu nhỏ dẫn ra giữa hồ.

– Vậy tiểu thư cho thêm một đôi hạc ở chỗ này đi.

Còn nữa, muội muốn ở trong đình viện có một cặp tình nhân tâm đầu ý hợp cùng nhìn ra hồ sen, được không tỷ?
Tôi gật đầu, nâng bút lên, quét một ít mực đen trong nghiên vẽ chồng lên cô nương đang đứng trong đình viện với vẻ mặt buồn rười rượi thì Lệ Na liền ngăn lại:
– Tiểu thư đừng xoá, cứ vẻ thêm một nam tử nữa đứng bên cạnh nàng là được.


– Nha đầu ngốc, đây là tỷ.

Nên sửa lại thành cái đôn cao để chậu mai cảnh nhỏ đi.

Tranh uyên ương hạnh phúc của muội, vẽ muội cùng với người trong mộng thích hợp hơn.


– Tiểu thư, tỷ xem tỷ nói đi đâu kìa… – Lệ Na buông tay, cười mỉm, thẹn thùng cúi đầu.


– Muội đó, có gì đâu mà mắc cỡ.

Cô nương lớn lên đều phải gả đi, muội muốn bên cạnh tỷ tới lúc thành một lão bà hay sao?
Lệ Na phụng phịu:
– Phải đó, muội muốn ở bên cạnh tiểu thư.

Muội cả đời cũng không rời khỏi Mai gia.


Tôi bèn khom xuống nhìn mặt muội, cười gian:
– Hay là… – Tôi ngân giọng.

– Muội muốn ở lại làm đích phu nhân của thế ca tỷ.

– Tôi đùa dai, hai tay chắp trước ngực, tằng hắng rồi bắt đầu cao giọng.


– Xin chào Mã phu nhân, Mã phu nhân…
Lệ Na không chịu được tôi trêu chọc liền đứng dậy, quay đi chỗ khác, vờ giận dỗi:
– Tỷ thật kỳ! Muội… muội không thèm nói với tỷ.


– Làm Mã phu nhân có gì không tốt, hắn đã ngỏ lời rồi, muội không đồng ý, đúng là ngốc quá mà!
– Muội nói Lệ Na ngốc, huynh thấy muội mới chính là ngốc! – Mai Hạ Du đằng xa cùng phụ thân đi tới, chưa đến nơi huynh đã mắng người.

Nhưng chữ “ngốc” kia của huynh không giống như người khác làm tôi bực tức, làm tôi khó chịu, ngược lại khiến tôi luôn cam tâm tình nguyện thừa nhận bản thân ngốc thật, ngốc khi ở bên huynh.


– Lão gia, Đại thiếu gia! – Lệ Na cung kính chào hai người rồi bước qua một bên.


Tôi nhanh chóng đặt bút xuống nghiên, đứng dậy sửa sang đầu tóc, y phục một chút rồi quay lại chào phụ thân cùng Mai Hạ Du.


– Ái nữ, con đang vẽ tranh đó à? – Phụ thân hỏi với giọng trầm trầm.


Tôi đáp lời phụ thân:
– Dạ, thưa phụ thân! Cảnh hôm nay vô cùng đẹp, con rất muốn lưu giữ nó.

Còn một vài nét bút nữa bức họa mới xong đó phụ thân.


Phụ thân gật đầu, rồi chầm chậm ngồi xuống đôn.

Tôi và huynh cũng ngồi theo.

Không yên vị, tôi thử liếc qua Mai Hạ Du.

Đã nhiều ngày trôi qua, ký ức đêm hôm ấy cứ quanh quẩn trong tâm trí.

Tuy huynh hồi đáp tình ý của tôi bằng ba chữ “huynh yêu muội,” nhưng chẳng hiểu vì sao dũng khí của tôi lại chạy đi đâu mất? Mỗi lần đối mặt huynh, tôi rất muốn nắm tay huynh, ôm lấy huynh và cũng rất muốn tránh mặt huynh, chạy trốn huynh.

Hiện tại huynh đang ở thật gần, trái tim nhát gan của tôi bắt đầu rối loạn.

Giây phút bối rối tôi thu đôi bàn tay lạnh ngắt, vô tình gạt phải chiếc bút.

Vạt áo trắng tinh của huynh lem nhem vô số giọt mực đen nhánh, bút rơi trên nền gạch.


Trùng hợp thay, tôi và Mai Hạ Du cùng khom xuống nhặt.

Tay tôi cầm bút, bàn tay nắm lấy bàn tay.

Cảm giác ấm nóng mềm mại chân thật khiến cả hai ngây ngốc quên rằng bên cạnh còn có phụ thân và Lệ Na.

Cho đến khi phụ thân tằng hắng, tôi liền giật mình giằng tay huynh ra, vội vội vàng vàng để lại bút gác trên nghiêng.

Xúi quẩy, bút ngu ngốc cứ lăn ra bàn mãi.

Huynh vươn tay chạm chiếc bút khỏi lăn, từ tốn vén lọn tóc rũ trước ngực ra sau, chỉnh sửa một chút vạt áo đã vấy bẩn, khoé miệng như có như không kéo một đường thật đẹp.


Tôi ngượng ngùng quá nên ấp a ấp úng:
– Ca ca, hôm nay huynh không có đến Mai Gia Ký cũng… thật tốt!
Phụ thân vuốt bộ râu mượt, khẽ nhíu mày, vẻ mặt thoáng qua nét không vui:
– Ái nữ! Con đừng chỉ biết quan tâm ca ca.

Có thời gian thong thả, con hãy để ý đến Phong Nhi nhiều hơn.

Dạo này ta thấy nó đã dần thay đổi, ngày càng lưu tâm đến con.

Dù sao Phong Nhi cũng là thế ca của con, về lý con cũng đừng nên thất lễ, như vậy mới phải phép.

– Nói rồi phụ thân cười nhẹ, ánh mắt vẫn hướng về phía tôi và Mai Hạ Du.

– Dạ, con…!Con đã biết! – Tôi ậm ừ.


Hơn ai hết, tôi hiểu phụ thân chiều chuộng tôi, nhưng cách mà tôi đối đãi với Mã Phong quả thực mang nhiều thành kiến, phụ mẫu có muốn đứng về phía tôi cũng không được.

Thêm nữa, hảo cảm của tôi dành cho hắn đối lập hoàn toàn so với Mai tiểu thư trước đây.

Điều này cũng khiến cho phụ mẫu cùng với hạ nhân trong Mai gia một phen thất kinh.

Tuy vậy mọi nỗ lực phản đối mối duyên giữa tôi và hắn đều hoài công vô ích.

Trước mắt chỉ có thể buộc hắn bỏ cuộc thì xem ra phụ mẫu mới chấp thuận.

Nghĩ thế nên tôi không cãi lời phụ thân, nhẫn nại, từ từ tìm cách giải quyết.


– Con biết vậy thì tốt! – Phụ thân gật gù, tạm hài lòng với thái độ ngoan ngoãn của tôi.


Có điều câu nói câu ấy của phụ thân, làm tôi dấy lên cảm giác người không thích tôi thân thiết cùng Mai Hạ Du.

Chẳng lẽ những lời Mã Phong nói là sự thật? Phụ mẫu chỉ xem Mai Hạ Du như người ngoài.

Cho dù huynh có cố gắng, cho dù tấm lòng hiếu thảo của huynh ai ai cũng thấy, rốt cục dòng máu trong người huynh không phải của Mai gia thì lại không được sao? Thật bất công cho huynh! Nhưng bổn phận làm con hiện tại của tôi, tôi cũng không dám lên tiếng.

Nhỡ như nói điều không nên sẽ càng ảnh hưởng đến vị trí của huynh trong lòng phụ mẫu thì chỉ thiệt cho huynh mà thôi.


Lặng lẽ trôi đi chầm chậm, gió thong thả thổi từng đợt ngang hồ, lá sen đong đưa rì rào mãi.

Phụ thân nâng chén trà sen Lệ Na vừa rót lên, ngửi một lượt rồi nói:
– Chuyện hôm trước, các con có hiểu lầm trên phố cùng thiên kim của Triệu gia.

Nhà họ cũng đã đích thân xin lỗi Mai gia ta.

Chúng ta cũng phải rộng lượng bỏ qua, dù sao hai nhà cũng sớm muộn cũng sẽ trở thành một.

Con cũng phải gọi Triệu tiểu thư nhà ấy một tiếng “tẩu tẩu”.


– “Tẩu tẩu?” – Tôi hỏi lại, dù biết trước sẽ như vậy nhưng trong lòng vẫn tránh khỏi có chút chua xót.


Mai Hạ Du ngồi ở bên cạnh bây giờ mới mở lời:
– Dưỡng phụ, chuyện này từ từ hãy nói, được không?
– Du nhi, con nói vậy, ta cũng không gấp.

Đợi qua Tết Trung Nguyên ta sẽ chọn ngày lành tháng tốt tiến hành hôn lễ của con cùng Triệu tiểu thư.

Chi bằng lúc đó cũng tổ chức cho Mã Phong với Mai Cô thành đôi.

Mai gia ta sẽ song hỷ lâm môn.

Như thế phụ thân thấy rất ổn thoả.


Những lời nói của phụ thân nghe xong làm tôi suýt choáng.

Đã xuyên tới đây lại còn bị ép duyên, chia lìa lứa đôi.

Tình yêu khó khăn lắm mới dám thổ lộ, bây giờ lại không thể nào đi đến hồi kết.

Tôi im lặng cúi đầu, không nói.

Phụ thân đã uống xong chén trà, người đứng lên, nhìn tôi.

Ánh mắt đó của người như muốn nhắc nhở tôi nên giữ khoảng cách với Mai Hạ Du.

Nhưng tôi nghĩ bản thân đã nhìn lầm, không phải vì tôi ngu ngốc không nhận ra được ý tứ của phụ thân mà là tôi chưa chấp nhận được sự thật phụ thân đang phân biệt đối xử với huynh.

Ngay cả Mã Phong kia, huynh một chút cũng không bằng, câu trước câu sau đều Mã Phong rồi Mã Phong.

Điều đó làm tôi vô cùng thương tâm.

Tôi chẳng dám nghĩ đến, nếu phụ thân biết tôi và huynh có tình ý thì người sẽ tỏ thái độ gì.

Chắc chắn là ngăn cấm rồi, lý lo đã rõ rành rành, chẳng phải là phân biệt sang hèn, phân biệt máu mủ ruột thịt đó sao.

Nghĩa tử thì mãi mãi cũng chỉ là nghĩa tử.

Tôi từng tưởng tượng rằng, Mai Hạ Du là cốt nhục thân sinh của phụ thân thì có lẽ huynh sẽ không phải bị phụ thân đem hạnh phúc đời người ra làm công cụ đổi chát lợi ích trên thương trường.

Sẽ như tôi, như Mai tiểu thư sắp sửa lấy được Mã Phong “trong mộng”.

“Người trong mộng” không nguyện ý cũng phải nguyện ý.


Một lúc sau, phụ thân lên tiếng cốt để nhắc nhở tôi:
– Tiểu Cô, ta nghĩ con đã hiểu.

Cũng quá trưa, nhân lúc ca ca con hôm nay tại gia một hôm, tranh thủ vào dùng bữa cùng gia đình.

Đồ ăn đã được Lý thẩm dọn sẵn rồi.

Đừng để ta với mẫu thân con phải chờ lâu.


– Dạ, con đã biết!
Phụ thân đứng lên, rời đi.

Mai Hạ Du đợi khi phụ thân đi khuất, huynh liền trao cho tôi ánh mắt say đắm.

Tôi không chịu được, thật sự không chịu được liền quay mặt đi.


– Muội lại muốn tránh huynh nữa ư?
– Không có…
– “Không có?”
Mai Hạ Du cố tình chòm qua, chống cằm nhìn tôi cười châm chọc, còn tiện tay véo má tôi một cái thật đau.

Huynh đang ở sát một bên, tôi ngửi được hương hoa mai quanh chóp mũi, cảm nhận được tóc huynh đùa trên da mặt, nghe được tiếng đôi tim rung lên trong lồng ngực và hoảng sợ nhận ra huynh rốt cục sẽ thuộc về kẻ khác, vẹn nguyên.


Tôi nổi giận vô cớ, gạt phắt tay Mai Hạ Du ra, cụp mắt xuống còn bày ra gương mặt cau có, gắt gỏng:
– Đừng có động vào muội.

Huynh sắp cưới thê tử thì đừng có động vào muội.

– Tự dưng tôi lại bị chính câu nói của mình dọa.

Tôi đang ghen, ghen một cách vô cớ với tẩu tử tương lai của mình ư? Trời ơi, thật đáng khinh thường bản thân tôi mà!
– Thì ra là như thế!
Mai Hạ Du nhận ra được thái độ kì cục của tôi, huynh cười nửa miệng, nụ cười kia của huynh không ngọt ngào như đêm hôm đó, nó chỉ khiến tôi rất ghét huynh.

Huynh thấy tôi không để ý bèn tìm cách làm tôi quan tâm.

Huynh ngó thấy bức tranh dở dang trên bàn, liền đứng dậy, cầm cọ lên vẽ vài nét, vừa vẽ vừa nói:
– Huynh thấy vị cô nương trong tranh hình như không được vui thì phải, để huynh làm cô ấy cười.


– Ế ế, tranh này muội vẻ tặng Lệ Na, huynh đừng có làm bừa!
Lệ Na thấy vậy, cười khúc khích, vội dọn dẹp bút mực giấy vẽ rồi lui xuống, để lại tôi cùng Mai Hạ Du tự do nói chuyện.


Tôi đứng lên, cuộn bức tranh vẫn còn ướt mực lại, bỏ bừa trên bàn.

Bước tới cạnh lan can của đình viện.

Khoanh tay nhìn ra ngoài hồ sen không thèm đếm xỉa Mai Hạ Du.

Huynh liền tiến đến, từ phía sau ôm lấy tôi, cảm giác này có chút lạ lẫm cùng bất ngờ.

Thật rủi, tôi lại thích!
Mai Hạ Du ghé sát tai tôi, thì thầm:

– Muội thổ lộ với huynh xong xuôi thì định quay lưng một cái rũ bỏ hết tất cả ư? Tâm tư của huynh là do muội khởi, muội đành lòng để một mình huynh ôm nỗi tương tư này suốt đời hay sao?
Tôi cắn môi, chêm lời:
– Hôm đó chỉ là muội một khắc động lòng nên mới cả gan mạo phạm.

Ca ca, huynh tuyệt đối đừng tin là sự thật.


Cái ôm huynh chợt nới lỏng, huynh nghiêng đầu ra trước để nhìn rõ gương mặt của tôi, dứt khoát thốt lên:
– Muội nói dối! Khi nãy dưỡng phụ nói huynh và vị Triệu tiểu thư kia sắp kết hôn, ánh mắt của muội chẳng còn long lanh nữa.

Tâm tư của muội, hành động của muội đầy mâu thuẫn.

Huynh cố tình không lên tiếng để yên muội định đoạt.

Nhưng muội lại không nói gì.

Chẳng lẻ muội muốn huynh lấy thiên kim của Triệu gia đó hay sao?
– Phải, như vậy tốt cho huynh! Hai gia tộc lớn trong Lâm An kết thân là chuyện đáng vui mừng.


– Nhưng ý kiến của huynh, muội không cần lắng nghe một lần à? Huynh muốn lấy thì cô nương ấy mới có thể gả.

Huynh không muốn, không ai có thể cưỡng ép huynh được.


– Nếu là muội!
– Kể cả muội! – Mai Hạ Du khẳng định một cách chắc nịch.


Tôi gạt tay huynh ra, quay lại để có thể nhìn thẳng vào mắt huynh, tôi bảo:
– Huynh có biết, nếu cãi lời phụ thân, huynh sẽ mất tất cả.

Còn nữa, sự nghiệp của phụ thân ở Lâm An cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Triệu gia là gia tộc lớn thế nào, huynh cũng rõ mà? Ca ca, huynh có thể vì Mai gia ta được không?
Mai Hạ Du nắm vai tôi, nói với giọng cứng rắn:
– Muội không cần lo chuyện làm ăn của Mai gia, cũng không cần lo tương lai của huynh.

Cái huynh quan tâm chính là tình cảm của muội, tương lai của muội chính là tương lai của huynh.

Muội nói huynh biết, trong lòng muội có huynh hay không?
Tôi đáp ngay:
– Không có, không hề có! – Tôi cúi đầu trả lời huynh.


Mai Hạ Du lắc lắc vai tôi, giọng nghẹn lại:
– Muội đang nói dối.

Muội thử nhìn thẳng vào mắt huynh mà nói lại mấy từ vừa rồi đi, muội dám không?
Tôi ngước lên, dõng dạc:
– Muội không yêu huynh.

Một ngàn lần không yêu…!
Chưa dứt lời đôi môi của huynh liền rơi xuống chặn lại mấy lời tôi định tuôn ra.

Nụ hôn chạm môi, thật lâu.

Cả hai không ai kết thúc nụ hôn trước và cũng không biết phải kết thúc như hết nào? Cuối cùng thì cũng dứt ra, trong không khí căng thẳng, Mai Hạ Du phì cười, huynh còn chọc tôi được:
– Kẻ nói dối như muội, phải bị trừng phạt!
– Huynh nói như thế là trừng phạt sao? Người cổ đại như huynh thật cổ hủ.

Cái đó không phải là hôn đâu.

Cái đó…!là hành động của tiểu hài tử thì có!
Tôi nói rồi giơ tay ôm cổ Mai Hạ Du ghì xuống, tặng cho huynh một nụ hôn thực thụ, không phải nụ hôn con nít vừa rồi của huynh mà chính là sự khám phá, hoà quyện vào nhau.

Lần đầu tôi hôn như thế có chút ngượng ngùng nhưng cũng xem là bài bản.

Khi môi vừa rời môi, tôi để lại trên gương mặt huynh vẻ bất ngờ đến khó tả.

Vội vã quay đi, tôi cơ hồ nhìn thấy bàn tay huynh bất giác đặt lên môi cùng nụ cười ấm áp đẹp như những đóa hoa mai đang nở rộ.


Ngay tức khắc, tôi ôm váy chạy, cố tình nói lớn để giấu đi sự thẹn thùng:
– Mau đi dùng cơm, phụ mẫu sẽ trách phạt muội mất!
Xa xa tôi nghe tiếng huynh bay bay trong gió:
– Nha đầu ngốc! Muội rõ ràng quan tâm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.