Đợi Một Loài Hoa Nở

Chương 51: Bày tỏ


Đọc truyện Đợi Một Loài Hoa Nở – Chương 51: Bày tỏ

Giật mình giữa đêm khuya, căn phòng tối om, đèn trên bàn đã tắt. Tôi không buồn dậy để thắp lại đèn. Không phải vì sợ bóng tối, không phải vì sợ đêm tịch mịch, tôi lấy sự lười biếng để biện hộ cho bản thân, không có lý do gì để thắp sáng gian phòng vốn đã lạnh lẽo từ lâu. Cô đơn, hiu quạnh là những gì trong tôi bây giờ. Cố nhắm mắt để chìm vào giấc ngủ, nhưng lại mơ hồ nhớ đến Mai Hạ Du, nụ cười của huynh cứ hiện lên trong đầu, quanh mũi còn ngửi thấy hương hoa mai thoang thoảng. Nằm độ khoảng nửa canh giờ, tiếng chim ăn đêm giật mình đập cánh vì một hồi sáo văng vẳng xa, hình như từ phía rừng mai đưa lại. Âm thanh trầm bổng, ngân vang sâu lắng. Bất giác tôi bị thôi miên bởi giai điệu đượm một nét buồn mộc mạc của tiếng sáo kia. Vội vã tốc chăn, đi giày, khoác thêm áo choàng, tôi chạy ra khỏi phòng, lần theo tiếng sáo đi đến vườn mai.

Dưới cái mát dịu của đêm, bên gốc mai già, một bóng người ngồi đó, sáo trên tay vừa hạ xuống. Tôi nhận là ngay là huynh, Mai Hạ Du. Huynh luôn như vậy, một thân áo trắng cô độc, lúc nào cũng muốn một mình ôm nỗi niềm tâm sự, chuyện gì cũng một mình tự tìm cách. Tôi nhè nhẹ bước đến bên huynh, ngồi xuống, huynh vẫn không nói nhưng tôi biết huynh đã phát hiện ra tôi lúc tiếng sáo vừa dứt khi nãy. Tôi lên tiếng đánh gãy không khí mất tự nhiên giữa tôi và huynh:

– Ca ca, khuya rồi sao huynh lại ra đây? Trời lạnh, huynh mau về phòng đi, kẻo nhiễm phong hàn thì làm sao, ai quản việc Mai Gia Ký?

Mai Hạ Du đưa mắt xa xăm nhìn ra mặt hồ phẳng lặng mịt mùng ngoài kia không đáp lời tôi. Tôi thu người lại, khoanh tay, tựa đầu lên, nhìn huynh, dùng âm thanh ngọt ngào nhất nói với huynh:

– Hay là ca ca có tâm sự? Huynh nói ra đi, biết đâu gánh nặng trong lòng sẽ vơi bớt.

Huynh không đáp, im lặng vây kín đến mức có thể nuốt hết vạn vật xung quanh, chẳng thể phân biệt được thời không nữa. Tôi nín thở cho đến khi tiếng xào xạc trên cao của một loài động vật nhỏ nào đó tìm ăn trong đêm phá vỡ không gian yên ắng bất diệc này thì tôi mới dám thở nhè nhẹ rồi cười. Bỗng, huynh cất lời:

– Huynh không sao, vì cảnh đêm nay đẹp, đem sáo ra dây trỗi một khúc nhạc đã lâu không động đến.

Tôi khẽ khàng sít đến sát bên huynh, thủ thỉ:


– Vậy khúc nhạc vừa rồi có tên là gì?

– Nó không có tên, là một đoạn huynh tự mình cảm âm lúc còn ở Hoằng Thôn nơi quê nhà của huynh trước đây, cũng vào một đêm hè. – Huynh thở dài đánh tiếng rồi tiếp. – Định mượn tiếng sáo để vơi nỗi nhớ quê, không nhờ càng thổi lại càng da diết nhớ.

Là “Hoằng Thôn” ư? Lúc trước, còn ở hiện đại, Phương Bằng từng nói quê nhà anh ở Hoành Thôn. Hoành Thôn đó cũng là Hoằng Thôn này, rốt cục không hề giống. Hai cái tên cùng một nơi, cách nhau bởi tương lai và quá khứ. Nhưng “Hoằng Thôn” bật ra khỏi môi huynh như chất chứa muôn vàn kỷ niệm và cả đau thương dằn vặt. Tôi chăm chú nhìn huynh, hỏi nhỏ:

– Ca ca, cho phép muội đặt tên có được không?

– Huynh chỉ đợi muội nghĩ giúp.

– Ca ca thật tốt! Mùa hè, một khúc nhạc trong đêm, nơi Hoằng Thôn hồi ức… Tạm gọi là “Hạ dạ khúc” đi!

– “Hạ dạ khúc!” – Mai Hạ Du gật gù trong khi sáo nhịp nhịp trong lòng bàn tay với dáng vẻ hào hứng.


– Muội rất thích nó, không hiểu tại sao khi nghe xong, muội lại có những cảm xúc rất lạ, tựa đã quen tự bao giờ, như gọi về những ký ức xa xôi đã lãng quên theo năm tháng. Quê nhà mà nói trong nhân sinh mỗi người có một, nhưng đối với muội, chỉ cần nơi đó có người mình trân trọng thì cũng được gọi là quê nhà. Nếu như huynh nhớ Thôn Hoằng, hãy tạm xem Lâm An là quê, hãy tạm xem muội là người nhà của huynh có được không, ca ca?

Mai Hạ Du ngưng gõ đầu cây sáo, nhìn tôi chăm chăm. Tôi nhận ra được sự khác thường ở huynh, liền gọi khẽ:

– Ca ca, sao lại nhìn muội? Muội lỡ lời à?

Mai Hạ Du không đợi tôi nói hết, liền choàng tay qua, kéo tôi ôm vào lòng. Vì quá bất ngờ nên tôi không kịp làm gì khác hơn là ngồi im không dám rục rịch. Hai tai tôi ù ù cho đến khi huynh lên tiếng:

– Đang nghĩ gì?

– Muội… À, không… muội…

Tôi căng thẳng đến độ răng sắp cắn phải lưỡi, vì vậy âm thanh phát ra toàn những lời ấp úng. Huynh siết chặt đôi tay mình bao trọn thân hình gầy gò của tôi. Sáo trúc trong tay huynh rơi trên cỏ tạo nên tiếng động thật khẽ nhưng cũng đủ làm tôi giật mình. Tôi bắt đầu kháng cự, hai cánh tay tìm cách thoát khỏi cái ôm mãnh liệt. Lập tức trên đỉnh đầu truyền đến giọng cười giòn của huynh, đôi bàn tay huynh ghì chặt lấy tôi vừa rồi lập tức nới lỏng. Huynh nhẹ nhàng đẩy tôi ra, vội quay mặt đi, giọng có vài phần lúng túng:


– Nha đầu ngốc muội… Muội đã nói sẽ cùng ta chia sẻ, ca ca mượn muội một cái ôm, muội lại là kẻ keo kiệt!

Nghe Mai Hạ Du nói thế, tôi đã hiểu. Thật sự trong lòng huynh tôi vẫn còn chỗ đứng. Tự dưng nghĩ thế tim tôi lại rung lên những cảm xúc kì lạ mà không thể diễn tả thành lời. Khoảnh khắc tôi choàng tay ôm lại huynh, đó không còn là tôi nữa. Lúc này đầu óc là một khoảng trống rỗng, cơ thể chỉ còn trái tim tồn tại. Trái tim đó hướng về huynh mất rồi. Tôi hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm của bản thân, rành rọt:

– Muội… Thật sự thích ca ca! Rất thích!

– Muội nói là “thích” ta? Là thích sao?

– Phải!

Mai Hạ Du bật cười, lồng ngực huynh phập phồng, huynh tiếp:

– Muội thích huynh, là tình cảm muội muội dành cho ca ca có phải không? Huynh đã biết, huynh cũng thích muội.

Tôi dần dần buông tay ra, đến khi khoảng cách hai người bằng một cái cúi đầu, đôi tay vẫn ôm lấy vai huynh. Tôi nhìn thật sâu vào đôi mắt huynh, dưới chút ánh sáng trong veo của đêm, con ngươi long lanh rung động, tâm trí của tôi giờ đây bị giam cầm trong đáy mắt ấy, lặn ngụp và bắt đầu bất lực, tôi bảo:


– Không phải vậy, muội nói muội yêu huynh! – Lời kia vừa dứt, tôi lập tức đặt lên môi huynh một nụ hôn thật nhẹ. Phớt qua giống như gió lướt trên cánh hoa mềm, như có như không làm huynh bị đông cứng.

Giây phút ấy, tôi hoàn toàn không còn làm chủ bản thân mình, đó đích thật là cảm giác của con tim tôi. Dù cho huynh có chấp nhận hay không tôi vẫn phải nói, cuộc đời này vốn ngắn ngủi, cuộc hội ngộ của tôi và huynh lại càng ngắn ngủi hơn nữa. Đã gặp được huynh, chính là duyên. Phải đợi, phải chờ lại là số. Vận mệnh có bên nhau hay không là do bản thân lựa chọn. Tôi vẫn phải thử, vẫn phải cược. Sợ hãi nhất không phải là huynh từ chối mà chính là khoảng lặng bây giờ của chúng tôi. Thật lâu huynh vẫn nhìn tôi chưa nói gì, tim tôi như muốn vỡ tung ra, khó chịu từng hồi từng khắc. Liệu hành động gàn dở vừa rồi của tôi đã vượt ra ngoài giới hạn tư duy phong kiến đời đời trói buộc của huynh chăng? Cuối cùng tôi cắn môi, thở ra, nói tiếp:

– Ca ca, muội xin lỗi! Đã là nữ nhi không nên nói lời quá phận. Vậy… huynh cứ xem như muội chưa từng nói gì với huynh. Muội nghĩ cũng muộn rồi, muội phải trở về phòng, muội buồn ngủ!

Nói xong, tôi gấp gáp đứng lên, vì vội nên vấp phải váy dài, suýt nữa thì ngã. Tôi không dám ngoảnh lại xem huynh ra sao, chỉ muốn bước thật nhanh để trở về, nếu còn ở đây, đối diện huynh thì chỉ có ngượng đến chết mà thôi. Tôi đi loạng choạng vài bước thì huynh hô lớn:

– Nha đầu ngốc!

Đôi chân tôi bước, bị tiếng gọi mê hoặc của huynh buộc lại, không quay đầu,  cũng không đáp lời. Huynh nói to, âm thanh bay cao trong gió đêm:

– Huynh yêu muội!

Tôi nghe đến đấy, nước mắt tự dưng trào, còn miệng thì mỉm cười, rất khó để nói cảm xúc trong lòng hiện tại. Có nghẹn ngào trong cổ họng pha ngọt ngào ấm áp trong tim làm cho cơ thể như tan chảy hết. Tôi cắm đầu cắm cổ chạy thật nhanh, muốn ngay lập tức về phòng trùm kín chăn, nhắm chặt mắt. Tôi không ngờ huynh lại nói: “Huynh yêu muội!” Ba từ ấy tôi không thể nào quên được, cho đến rất lâu sau này, cho đến khi huynh đã lãng quên. Chỉ mong trời đừng sáng. Tôi chưa từng sợ ngày mai. Nhưng lúc này, ngày mai đến, làm sao tôi đối mặt với huynh đây?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.