Đợi Một Loài Hoa Nở

Chương 2: Buổi phỏng vấn


Đọc truyện Đợi Một Loài Hoa Nở – Chương 2: Buổi phỏng vấn


//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

(Ảnh: Internet)

Rốt cục cũng không thể ở nhà để cha mẹ nuôi mãi được. Dẹp bỏ mặc cảm, quẳng gánh kỳ thị và quên luôn giấc mơ về tiên nhân áo trắng, tôi lên thành phố, thuê một căn phòng trọ rồi lại tiếp tục con đường dường đi tìm việc vất vả gian truân này. Tôi ghét nó, ghê tởm nó, chán chường nó cuối cùng vẫn phải chọn nó. 

Những tưởng những ngày tháng tươi đẹp sẽ đến khi bản thân không ngừng cố gắng, không ngừng nổ lực và không bao giờ bỏ cuộc nhưng vận may lần lượt bỏ rơi tôi. Hôm nay, cũng như mọi hôm, tôi lì lợm chiến đấu với số phận đen đủi của mình, tiếp tục đi phỏng vấn lần thứ mấy cũng chả nhớ, tôi hân hoan chuẩn bị mọi thứ chu đáo. Với tay lấy bộ quần áo treo sẵn trên móc thay vào.

– Rất đẹp, rất chuẩn! – Tôi gật đầu rồi ngắm mình trong gương lớn, quần âu đen khoá sườn xếp ly ôm lấy đôi chân cao thon dài, chiếc áo sơ mi trắng, cổ không ráp bâu, mẫu thời thượng nhất của năm nay được mặc bởi cô ca sĩ nổi tiếng mà tôi hâm mộ.

Cầm lên cây lược, tôi chảy lại mớ tóc mỏng, tạo cho mình một kiểu búi thanh lịch. Chợt nhớ tới bộ trang điểm vừa mua, tôi kéo ngăn tủ bên dưới ra, tần ngần nữa buổi thì đóng phăng lại. Tôi biết chắc rằng mình có trang điểm theo phong cách nào đi nữa thì cũng chẳng thay đổi được gì, giúp được tôi trên đời này chỉ có “nước thần” trong truyện cổ tích hoặc là thẩm mỹ toàn diện mà thôi. Nghĩ đến tôi vội lắc đầu, thì thầm:

– Thôi vậy!

Vậy là dọn dẹp lại tất cả, không soi gương nữa, còn soi nữa chắc chắn sẽ ở nhà mất. Tất cả đã xong.

– All right! – Tôi nói rồi mỉm cười để tự động viên chính mình.


Thình lình, chiếc điện thoại sáng lên. Nhạc chuông reo vang giai điệu quen thuộc “I”m your” của Jason Mraz ngân nga vô cùng êm tai: “Well you done done done…” Tôi nhanh chóng chạm ngón tay, bắt máy. Giọng của cô bạn thân Ngân Băng vang lên líu lo trong điện thoại:

– A lô, giờ mày đang ở đâu vậy? Tao đứng ở trước công ty chờ mày nè, sắp tới giờ phỏng vấn rồi mà mày còn lề mề. Rốt cục mày có muốn đi phỏng vấn hay không vậy?

– Tao chuẩn bị xong hết rồi, mười lăm phút nữa tao có mặt! – Tôi đáp.

– Nhanh lên đó!

Tiếng của Ngân Băng như quát hết công suất vào điện thoại, nói xong thì không báo trước mà tắt máy ngang, lần nào cũng thế, đến và đi như cơn lốc xoáy. Ngân Băng là vậy, bướng bỉnh, ngang ngược, bạo lực và đôi lúc khinh thường người khác, bởi vì nó là bạn thân cho nên tôi luôn sẵn sàng mù quáng bỏ qua tất cả những quá đáng của nó. Tôi biết điều đó sớm muộn gì cũng trở thành sai lầm nhưng hiện tại tôi không hề bận tâm.

May là tôi thức từ bốn giờ sáng chuẩn bị tận hai tiếng rưỡi đồng hồ. Ôi trời! Tôi cũng khâm phục mình thật có phải người nổi tiếng đâu mà chuẩn bị lâu khiếp. Nhà trọ tôi ở gần công ty phỏng vấn nên tới đó chỉ mất mười phút, chậm thì hai tiếng, dĩ nhiên tôi đã bao gồm trường hợp lạc đường và cái sự hậu đậu này chỉ một mình tôi biết.

Ngồi trên chiếc xe máy cha mua tặng khi tôi tốt nghiệp đại học, lướt nhanh qua từng con phố biết bao ánh mắt đang dõi theo. Tôi biết họ nhìn là vì chỉ thấy được vóc dáng mảnh mai cao ráo của tôi mà không biết được gương mặt thật sau lớp khẩu trang. Trên đời này có hai kiểu người buộc người đối diện phải quay lại nhìn đó là hoặc quá xấu hoặc quá đẹp. Còn tôi thì hoàn toàn không thuộc hai loại trên vì tôi là người mà người khác chỉ cần nhìn một lần và không bao giờ muốn nhìn lại. Thời bây giờ là vậy, bộ mặt giả, tình cảm giả, tất cả đều là giả. Họ chỉ biết vẻ đẹp bên ngoài mà quên đi hoặc không cần vẻ đẹp bên trong tâm hồn, thật đáng tội nghiệp! Tôi lắc đầu, mỉm cười rồi tăng tốc chạy nhanh lên phía trước.

Đến nơi rồi! Công ty The Sun – một công ty tài chính hàng đầu khu vực phía Nam. Vị trí ứng tuyển của tôi là nhân viên kinh doanh, tôi cũng không biết vì sao lại chọn một cái nghề phải trưng mặt mình ra ngoài nữa. Thôi kệ, trong lòng tự ủng hộ mình: “Cố lên Mai Cô, mày làm được mà!”

Gửi xe xong liền gặp ngay Ngân Băng ở trước sảnh công ty đang ngồi chờ tôi. Hôm nay, nó mặc áo sơ mi màu kem, cổ cách điệu có nơ con bướm, kết hợp chân váy bút chì đen cạp nhúng bèo, tôn đôi chân của nó thẳng hơn và thon hơn bất cứ khi nào tôi gặp nó. Khuôn mặt xinh tươi trang điểm gam hồng nhạt khiến đôi má như hai trái đào căng mọng. Đôi mắt to đen láy được kẻ viền mi thật kỹ lưỡng cùng cặp mày vẽ vòng cung kiểu Thái làm mặt vốn dĩ đã thon gọn lại càng thon gọn. Nếu tôi không phải bạn thân của nó sẽ chẳng thể nào nhận ra được Ngân Băng của hiện tại và Ngân Băng của quá khứ là cùng một người. Nó vừa làm một cuộc đại tu nhan sắc mà nó gọi là sự nở hoa của cuộc đời, và chính sự nở hoa này đã đem về cho gia đình nó một món nợ cũng không tồi. Tôi cong khoé miệng cười nhưng lòng lại đắng và trĩu nặng một cách khó hiểu.

Vừa gặp tôi, Ngân Băng ngước gương mặt hoàn hảo, hất cái mũi vừa nhỏ vừa cao ra nói:


– Giờ này mày mới tới hả? Vừa sửa soạn vừa ngủ à? Mày chỉnh chu lâu thế làm gì, bộ có anh nào để ý ư? Dạo này tao thấy mày khác khác sao ấy.

– Có sao, tao khác lắm hả? Mày nghĩ nhiều quá, chắc lúc rày mày chăm xem phim Hàn Quốc lắm đây nên suy nghĩ lung tung, đầu óc mày mới tưởng tượng ra chuyện tào lao dữ vậy nè.

Ngân Băng cong môi nói:

– Mà thôi, mày có chăm chút nhan sắc đi chăng nữa cũng không đẹp bằng tao đâu, biết chưa? – Nói xong còn cười một tràng rồi mới khoát tay tôi kéo về phòng chờ công ty.

Vừa ngồi vào ghế, tôi chợt nhận ra một gương mặt, hình như gặp ở đâu rồi thì phải? Cố nhớ cũng không nhớ nổi, trong lúc ngẩn ngơ thì giấc mơ về tiên nhân áo trắng cứ lẩn quẩn trong đầu khiến tôi quên rằng bản thân đang nhìn chòng chọc người khác. Chợt người đó gật đầu đáp lại cái nhìn mất tự nhiên của tôi. Lúng túng tôi cũng gật đầu theo xem như lời xin lỗi về sự lỗ mãn của mình rồi vội vã quay đi. Sự việc xảy ra đều thu hết vào trong tầm mắt của Ngân Băng. Từ dãy ghế ngồi phía sau, Ngân Băng chòm lên, khều khều vai tôi vài cái, nói nhỏ:

– Gì mày? – Tôi quay lại, hỏi.

Ngân Băng không vội, nó cười tủm tỉm làm hai má ửng hồng, thẹn thùng vén lại tóc mai rồi e ấp nói với tôi mà mắt cứ không rời người nam kia:

– Này, mày thấy anh chàng đẹp trai ngồi đối diện mình không? Hình như ảnh đang nhìn tao, còn mỉm cười với tao nữa kìa mày ơi!

– Ừ, có một anh chàng đẹp trai. Đang nhìn mày và cũng đang cười với mày. Mà vậy thì sao? – Tôi cúi xuống kiểm tra lại hồ sơ trong túi có đủ không rồi nhàn nhạt đáp.

– Sao sao cái gì? Mỹ nam chưng ra trước mặt như vậy không tìm cách cưa đổ là ngu lắm. Mày không biết nắm bắt cơ hội thì để tao!


Nói rồi cô ấy nhanh nhẩu nhảy vào ngồi chỗ trống bên ghế người đó. Cất lên tiếng mê người:

– Chào anh! Em là Ngân Băng. Còn anh, anh tên gì?

Người đó đáp lại bằng một giọng vô cùng từ tốn:

– Chào em! Anh là Phương Bằng.

Không biết tôi có nhìn lầm hay không? Một lần nữa thoáng bắt gặp ánh mắt Phương Bằng đang nhìn thẳng qua hướng tôi, đôi môi lại cười rất tươi còn gật đầu chào lần nữa. Theo quán tính tôi liền ngó qua ngó lại để biết chắc chắn liệu anh có phải đang cười với tôi. Quả thật là vậy, chỗ tôi ngồi là một góc khuất cạnh chậu cây cảnh thật to, ngoài tôi và Ngân Băng ra thì chẳng có ai cùng ngồi.

Ngân Băng nhận ra được ánh nhìn kia của Phương Bằng bèn cười trừ nói tiếp:

– Ôi, Phương Bằng, nghe cái tên mới hay làm sao! À, anh Phương Bằng đến đây để phỏng vấn hả anh?

Đáp lại Ngân Băng là nụ cười mỉm như hoa buổi sáng, ánh nhìn kia thu về, Phương Bằng trả lời:

– Đúng vậy, còn em?

Ngân Băng cúi đầu thẹn thùng, miệng không cười lớn chỉ khẽ cong môi làm đôi đồng tiền trên má lún rất duyên:

– Em cùng bạn em là Mai Cô cũng đến đây phỏng vấn.

Rồi Ngân Băng thuần thục kéo tôi qua ngồi cùng băng ghế với hai người bọn họ.


Phương Bằng lịch sự:

– Mai Cô, rất vui được biết em! – Đồng thời chìa tay ra bắt.

Tôi chẳng những không đưa tay ra mà còn cố tình bỏ hẳn vào túi quần, mở miệng đáp lại một cách cứng nhắc và có phần không thân thiện trước câu chào lịch thiệp của anh:

– Chào anh!

Ngân Băng thấy thế liền lên tiếng chen vào đánh gãy không khí không được tự nhiên giữa tôi và Phương Bằng:

– Anh Phương Bằng à! Chúng ta hôm nay gặp nhau phải nói là rất có duyên! Em biết số phone của anh được chứ, để sau này còn gặp nhau nhe? – Nói xong cầm lấy điện thoại đưa qua cho anh ta.

Phương Bằng tự thấy ngại, cúi thấp đầu luồn tay vào mới tóc bên gáy, gãi gãi đáp:

– Cám ơn em nói vậy! Anh quen được hai cô gái vui tính và dễ mến như hai em là may mắn cho anh rồi. – Dứt lời anh cố tươi cười vui vẻ nhận lấy điện thoại bấm một loạt số rồi đưa lại cho Ngân Băng.

Lúc này một chị xinh đẹp đeo kính trong phòng phỏng vấn đẩy cửa bước ra, gọi to:

– Xin mời người tiếp theo, Nguyễn Ngân Băng! – Giọng nói còn rất trẻ nhưng rất trầm và lồng lộng, khó nghe đến nổi nó như là tiếng triệu hồn từ cõi chết trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài dịu dàng nữ tính kia.

Ngân Băng nghe xong, nó chu môi than nhẹ, nói với tôi và Phương Bằng:

– Ầy, đến lượt em rồi, em vào đây! Hai người cứ nói chuyện đi nhé!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.