Đọc truyện Đôi Mắt Của Hầu Gái – Chương 37
An Ninh ngồi trước mặt cậu, cậu nhìn cô không chớp mắt. Cô vẫn đang mải
miết hoàn thành những điều khoản cuối cùng trong bản hợp đồng mà chỉ vài phút nữa hai bên sẽ bắt tay nhau ký. Lúc này đây, trong đầu cậu chỉ
nghĩ tới An Ninh, nghĩ tới những gì mà Thiên Thành nói tối hôm trước.
Cậu không sao thôi nghĩ về nó, dường như cậu là người ngoài cuộc không
hề biết một chút gì về quá khứ đó. Mẹ của cậu, người đàn bà đầy quyền
lực, độc tài và dám làm mọi thứ ấy đã gây ra nhưng gì? Phải chăng người
con gái đầu tiên mà cậu yêu cũng ra đi đột ngột vì điều đó. Đầu cậu như
muốn nổ tung ra, không thể tập trung trong công việc được.
-Cậu Thiên Bảo……
Giọng ông giám đốc gọi khiến cậu giật mình.
-Vâng.
-Bản hợp động đã xong, cậu xem kỹ lại rồi hãy ký nhé.
Ông ân cần đưa cho cậu bản hợp đồng, cậu đọc qua một lượt rồi ký. Công
việc đã hoàn thành, An Ninh cùng ông giám đốc sửa soạn giấy tờ chuẩn bị
ra về.
-Khi nào thì ông về Nhật?-Cậu bất chợt hỏi ông giám đốc, đó là cái cớ
tốt nhất để cậu có thể biết được khi nào AN Ninh trở lại Nhật.
-Chắc là tầm chiều mai tôi và cô An Ninh sẽ bay về Nhật, tôi cần giải quyết vài vấn đề còn lại dưới xưởng.
Cậu nheo mắt tỏ ý không vừa ý, An Ninh nhìn cậu, cô hiểu rằng cậu đang đắn đo điều gì đó.
-Tôi e là chúng tôi cần cô An Ninh ở lại đây một thời gian, mong ông hiểu giúp.
Ông giám đốc có vẻ không hiểu ý của cậu, mà chính cậu cũng chẳng nghĩ ra lý do gì để có thể thuyết phục ông ấy để An Ninh ở lại. Cậu cười xòa
rồi bắt tay ông giám đốc.
-Thôi, vậy thế này, hai người cứ về Nhật trước, có việc gì lien quan đến lô hàng hay khâu vận chuyển thì tôi sẽ qua đó thông báo với các ông
sau.
Ông giám đốc không mấy để ý đến biểu hiện lạ của cậu, ông cười giòn và
vỗ vai cậu ra dáng rất hài lòng. Ông khoác áo lên rồi đưa áo cho An
Ninh, ông cầm giúp cô tập tài liệu rồi kiên nhẫn đợi cô mặc xong áo
khoác.
Cậu hai quay mặt đi, cậu không muốn nhìn cái cảnh An Ninh quá thân mật
với giám đốc của mình, cái cách ông ta nhìn cô như thể một thanh niên
đang nhìn người yêu của mình với ánh mắt trìu mến vậy, thật lỗ bịch và
khó chịu.
Tôi hôm ấy, cậu đứng đợi Thiên Thành trước cửa. Cũng như hôm trước, cậu
về nhà khá muộn. Từ khi cậu trở thành đạo diễn nổi tiếng tới nay, cậu
luôn bận rộn với công việc của mình, những dự án làm phim, liên hoan
phim cho đến những buổi parti thâu đêm suốt sáng cùng những diễn viên
người mẫu xinh đẹp.
Tiếng còi xe của Thiên Thành vang lên từ phía xa khiến Thiên Bảo giật
mình. Cậu hiểu được cái ánh mắt ngán ngẩm của Thiên Thành qua lớp kính
kia, cậu biết lúc này đây, Thiên Thành không hề muốn gặp cậu.
-Anh tới đây làm gì? Giữa chúng ta còn gì để nói sao?
-Thiên Thành, anh biết lần trước là anh sai, nhưng anh xin em, anh cần biết hai năm qua An Ninh đã xảy ra chuyện gì.
-Tất cả đã quá muộn để biết, khi biết được thì anh tính làm gì? Hận mẹ
hay là tới quỳ trước chân An Ninh xin tha thứ? Tránh ra cho tôi vào nhà, tốt nhất anh hãy quên An Ninh và cái quá khứ hai năm về trước đi. Như
vậy An Ninh và anh mới có thể sống tốt được.
Nói rồi cậu rồ ga chuẩn bị phóng xe qua cổng. Nhưng…..Thiên Bảo đã quỳ
xuống, quỳ trước đầu xe cậu. Đây là lần đầu tiên cậu thấy anh như vậy.
Đối với anh, cái tôi của mình luôn là quan trong nhất. Chính vì vậy, dù
cậu có chơi bời hay trăng hoa thế nào, lòng tự trọng của cậu cũng không
hề bị sứt mẻ hay lung lay. Nhưng, giờ đây, cậu đang quỳ xuống, quỳ xuống để cầu xin đứa em của mình, vứt bỏ cái tối, vứt bỏ lòng tự trọng để có
thể tìm lại những lỗi lầm của quá khứ.
-Tôi quỳ xuống đây để xin cậu, xin cậu hãy cho tôi biết. Dù tôi có hận
mẹ hay tôi có phải quỳ xuống xin An Ninh tha lỗi….Tôi vẫn muốn biết, hãy nói cho tôi để tối biết sau này mình phải sống thế nào, phải sống ra
sao. Nếu không cả cuộc đời này tôi sẽ sống trong dằn vặt mất.
Cậu út thở dài và có vẻ xuôi xuôi trước sự chân thành của anh trai mình. Cậu mở cửa bước xuống xe.
-Tôi sẽ nói cho anh biết, nhưng với một điều kiện, dù có chuyện gì xảy
ra, nếu anh làm cho An Ninh khóc một lần nữa, tổn thương một lần nữa thì tôi e rằng giữa chúng ta không còn tình anh em nữa.
Thiên Bảo gật đầu, cậu chú ý lắng nghe từng lời mà Thiên Thành nói.
-Sau khi trở về từ Nhật, me đã biết giữa anh và An Ninh có điều gì đó
khác lạ. Mẹ cố gắng kiếm một việc ở Singapo để đẩy anh sang đó vài
tháng, trong thời gian đó, mẹ sẽ loại bỏ An Ninh. An Ninh dần tránh gặp
mọi người, cổ thường khóc trong phòng một mình vào buổi tối và bị xa
lánh.Một tháng sau khi anh xuất ngoại, An Ninh báo cho tôi rằng cô ấy đã có thai với anh. Lúc đó tôi mới biết….ngay lúc ấy tôi đã muốn bay qua
Singapo để giết chết anh….Nhưng An Ninh đã quỳ xuống cầu xin tôi tha cho anh và muốn tôi giúp cô ấy trốn khỏi nơi này. Tôi khuyên cô ấy nên bỏ
đứa bé đi, nhưng cô ấy cứng đầu nhất quyết phải sinh ra nó. Mọi sự vỡ nở khi mẹ phát hiện ra An Ninh có những biểu hiên lạ. Khi kế hoạch sắp sửa hoàn thành thì lại bị mẹ phát hiện. Bà biết đó là con của anh nhưng
khăng khăng nói rằng cổ đã có bầu với một tên bảo vệ nào đó rồi nói cô
vi phạm hợp đồng. Tôi không thể làm gì lúc đó, hôm đó là ngày tôi làm
luận án tốt nghiệp, tôi đã không thể ở nhà để bảo vệ cổ. Khi trở về nhà, tôi thấy An Ninh đang ngồi ngoài cổng. Anh có biết trông cô ấy như thế
nào không? Chỉ một bộ đồ, không áo khoác, không hành lý, không tiền bạc, không giấy tờ tùy thân. Khi gặp tôi, cô ấy vẫn nở nụ cười thật tươi,
người cô ấy run lên vì lạnh, chân cô ấy, tay cô ấy, môi cô ấy tím tái đi vì đã ngồi ngoài trời lạnh quá lâu. Sau đó, An Ninh phải nằm việ vì
tình trạng sức khỏe và đứa con trong bụng. Ngày nào tôi vào thăm cô ấy
là cô ấy hỏi tôi anh đã về chưa và dặn tôi không được cho anh biết cổ
đang trong viện. Cổ không muốn trở thành vật cản trong cuộc sống của
anh. Hai tuần sau, một vị luật sư tới đưa cho cô ấy một tập tài liệu
kín. Lúc tôi đi lấy nước trở về phòng thì không thấy cổ đâu. Chỉ thấy
đống giấy tờ rơi dưới sàn và một sấp tiền, rất nhiều tiền. Trong tờ đơn
đó là giấy tờ đồng ý hủy phá đứa bé và cắt đứt mọi lien hệ với Lưu
gia,…hơn nữa….anh và mẹ đã ký. Tôi đã đi tìm nhưng không thấy cổ, suốt
một thời gian dài sau đó, tôi đã tìm kiếm cô ấy khắp nơi, khắp mọi bệnh
viện nhưng đều vô ích. Nửa năm trở lại đây, trong một lần qua Nhật
quay phim, tôi đã gặp lại An Ninh trong bộ dạng của một cô thư ký. Cũng
như anh đã thấy, tôi có hỏi cổ về đứa bé nhưng cổ không nói, cổ chỉ cười trừ rồi lại lảng qua chuyện khác.
Nói đến đây, Thiên Thành không thể nén cơn tức giận, cậu đập tay vào cửa kính. Hai năm qua, cậu luôn là một con rối trước mặt mẹ, cậu không ngờ
một người đàn bà như vậy lại có thể độc ác và phũ phàng đến như thể. Cậu định xông vào nhà nhưng bị Thiên Thành giữa lại.
-Anh tính làm gì?
-Tôi phải làm rõ điều này với mẹ.
-Anh bị điên sao? Anh thử nghĩ xem, vì sao mẹ lại làm như vậy? Bà là
phải quản lý cả một Lưu gia, bà cũng chỉ vì Lưu gia nên mới làm như vậy. Mọi người sẽ nghĩ thế nào nếu như An Ninh mang trong mình đứa con của
anh? Mọi người sẽ nghĩ thế nào khi một hầu gái lại là thiếu phu nhân của Lưu gia khét tiếng. Mẹ cũng chỉ vì cái nhà này nên mới phải làm như
vậy.
-Nhưng có gì cũng phải đợi tôi về rồi muốn làm gì thì làm….
-Đợi anh về? Đợi anh về thì giải quyết được việc gì khi anh chỉ làm mọi
việc trở nên rối hơn. Anh có tự tin lúc đó anh có thể bảo vệ được An
Ninh không? Hay lại để cô ấy ra đi đau đớn và bất ngờ như hầu gái trước
của anh. Nghĩ lại đi Thiên Bảo, giờ thì anh biết hết mọi thứ, nhưng
không nhất thiết phải đào bới nó lên lại từ đầu, nó sẽ chỉ gây ra đau
đớn và tổn thương cho tất cả mọi người mà thôi.
Cậu ngồi sụp xuống, cậu không thể làm gì sao? Sao cậu lại bất lực thế
này? Cậu không thể bảo về người con gái mình yêu, cũng không thể dũng
cảm yêu cô. Cậu không biết mình nê làm gì và phải làm gì lúc này. Thứ
duy nhất mà cậu làm được chỉ là ngồi đây, ngồi đây và hối hận về tất cả
những gì mình đã làm, đã gây ra cho An Ninh. Nước mắt tuôn rơi, cậu đang khóc, khóc vì cái gì? Khóc vì thương An Ninh hay vì sự bất lực của bản
thân? Khóc vì mọi thứ đã quá muộn, cậu đã không còn đủ tư cách để nắm
lấy tay An Ninh một lần nữa.