Đọc truyện Đôi Mắt Của Hầu Gái – Chương 32
An Ninh đang đứng trước cửa nhà…căn nhà đơn sơ vẫn không khác so với lần
cuối cô nhìn là mấy. Ông giám đốc cho cô nghỉ phép để trở về thăm gia
đình, ông nói rằng ông có thể tự xử lý được công việc. Ông là một người
tốt, một vị giám đốc trung niên điềm đạm, hiểu đời và sống rất tình cảm. Hai năm qua ở Nhật, nếu không có ông giúp đỡ chắc giờ này An Ninh đang
phải sống chật vật ở một xó xỉnh nào đó trên đất khách…
Xách giỏ hoa quả và một vài món quà nhỏ đi về phía ngôi nhà, mọi thứ
dường như lặng im, không một bóng người…Dường như đã không có người ở
đây một thời gian dài.
-Cô tìm ai vậy?-Một người phụ nữ đi ngang qua đó hỏi An Ninh.
-Dạ, cô cho cháu hỏi mấy người sống ở ngôi nhà này đi đâu cả rồi ạ?
-Họ đã không ở đây hơn năm rồi.
-Sao…sao họ đã chuyển đi đâu vậy ạ? Có chuyện gì xảy ra với họ vậy?
-Tôi cũng không biết.-Người phụ nữ lắc đầu rồi đi thẳng.
An Ninh ngồi gục xuống, cô không thể thốt lên được gì. Có gì đó đang
chặm lại ở cổ họng, giống như ai đó đang bóp nghẹt lấy tim, rồi dùng dao đâm vào nó hàng nghìn, hàng vạn mũi. Tâm trang An Ninh dần trở nên
hoảng loạn và hoang mang. Cô không biết giờ đây mình phải làm gì, nên
làm gì. Khóe mắt cay dần rồi mờ dần trong làn nước mắt chảy dài. Giờ thì đã muộn để cứu vãn mọi thứ, cô chưa làm gì được cho cha cũng như cho
hai em….Có cúi đầu van lạy cả ngàn lần thì cô vẫn là đứa con bất
hiếu…Tiền bạc làm gì, địa vị, anh vọng làm gì, tất cả đâu giúp cô có
được hạnh phúc gia đình. Nhìn hàng cây xơ xác trước cổng nhà càng hiến
lòng cô xót xa, đó từn là nơi mà cha cô yêu thích nhất, những đám hoa
luôn luôn đem lại tươi sáng cho căn nhà mục nát.Hàng ghết băng dài vẫn
in mờ những hàng chứ mà AN Ninh và em trai đã khắc….tất cả đều khiến An
Ninh đau lòng, đau tưởng chừng như muốn chết vậy.
Tiếng chuông điện thoại reo lên…là ông giám đốc…ông muốn cô trở về khách sạn trong vòng một tiếng nữa tiếng nữa và lấy cho ông tập tài liệu ông
để quên.Cô đinh từ chối vì hiện tại cô không muốn làm gì cả, nhưng vì
trách nhiệm cũng như bổn phận của mình, không thể vì chuyện riêng của
mình mà làm ảnh hưởng đến công việc làm ăn của công ty. Gạt nước mắt qua một bên, An Ninh đạt giỏi hoa quả trước cửa coi như lời tiễn biệt cuối
cùng với nơi đã sinh ra mình rồi từ từ bước đi.