Bạn đang đọc Đôi Mắt ấy Vẫn ở Trên Giường: Chương 06
Hai chúng tôi nằm sấp bụng trong xó công viên rít thuốc rê. Hẳn là chẳng ai trong số những người qua đường nghĩ rằng chúng tôi dám ngang nhiên hút cần sa ở đây. Spoon nhắm một bên mắt, chốc chốc lại phả khói vào con Osbourne. Mỗi lần như thế, con Osbourne lại thả lỏng người như lúc nó chén cây bạc hà mèo còn Spoon thì lăn ra cười. Tôi cuộn mình trong tấm áo khoác liền mũ dày sụ, ngón tay tôi đã vặn mở không biết bao nhiêu nắp chai bia.
Nắng hanh vàng. Chói chang. Nhắm mắt vào, mí mắt tôi biến thành phiến lá đầu mùa hạ. Bàn tay tôi quờ quạng và sờ phải chiếc quần jeans xanh cứng quèo của Spoon. Bằng cảm giác, tôi biết rằng anh ta định hôn trộm môi tôi. Vì trước khi hôn, bao giờ anh ta cũng cọ lông mày vào má tôi. chiếc mũ phớt đội trái mùa rơi xuống, con Osbourne nhảy lên vờn. Spoon, xin đừng nút môi em như thổi một cây kèn cóc-nê nhé!
Chúng tôi cùng gặm xúc xích trong lúc đứng chờ xe bus trước công viên. Mù tạt quá nhiều, thỉnh thoảng lại làm tôi chảy nước mắt. Con Osbourne nằm cuộn tròn và ngủ bên trong chiếc áo phao của Spoon.
– Kim…
Chị Maria đang đứng đó. ngỡ ngàng vì ngẫu nhiên gặp chị ở đây nhưng tôi không biểu lộ điều ấy ra. chị Maria đưa mắt rất nhanh sang Spoon. Tôi gần như co rúm người lại vì cái tình thế khó xử ấy. tôi bao giờ cũng ngượng ngùng khi có ai đó chú ý tới người đàn ông mà mình quá đỗi yêu thương. Còn Spoon, anh ta liếc nhìn chị, như nhìn một đồ vật, rồi đút tay vào ngực vuốt ve con mèo.
– Cậu chàng này hả?
Tôi gật đầu. Chị Maria – cuốn sách giáo khoa của tôi. Nhưng lạ lùng thay tôi lại không muốn chị chấm điểm anh ta. Như trước đây tôi vẫn hằng nhờ chị.
– Cũng đô con đấy nhỉ.
Ngừng giây lát, chị Maria nói, rồi trao đổi mấy lời từ biệt ngắn gọn và lên taxi đi mất. Tôi thấy nao nao buồn như lúc chia tay với người yêu. Cho em bằng tốt nghiệp đi nào, chị Maria! Tôi gào lên như thế ở trong lòng.
Xe bus đã tới. Chúng tôi lên xe. Tôi quay sang bắt chuyện với Spoon đang ngồi yên lặng trên ghế.
– Chị ấy dạy em nhiều thứ lắm. Giống như anh ý. Chị ấy đẹp, đúng không?
Nói những câu sáo rỗng ấy xong, tôi thấp thỏm nhìn vào mặt Spoon.
– Bình thường.
Tôi bị một mối bất an khó tả xâm chiếm. Đây là lần đầu tiên một kẻ hễ cứ trông thấy con gái đẹp là huýt sáo và buông ra những lời tục tĩu như Spoon nói thế.
– CHị ấy đẹp đấy chứ. Ai thấy cũng phải bảo đẹp.
– Lắm chuyện.
Spoon chỉ gắt thế rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Đôi mắt to được bao quanh bởi đôi lông mày rậm rịt đang ngân ngấn nước. Nhìn thấy vậy, ngực tôi bỗng tắc nghẹn như khi nuốt phải một miếng bánh mỳ quá lớn. Miếng nghẹn ấy đáng nhẽ phải được tiêu hoá và bé dần đi, nhưng dường như vì hàng lớp nước bọt bao quanh.
Chiếc xe bus dừng gấp. Ghế ngồi lắc mạnh. Tôi nuốt đánh ực miếng nghẹn. Tôi mong sao người tài xế đừng có phanh gấp lần nữa. Để miếng nghẹn ấy khỏi trào ra từ khoé mắt.