Đọc truyện Đối Mặt – Asisu – Chương 53: Vị khách không mời
“Chị, em đi nhé”
“Menfuisu đừng đi, chỗ đó nguy hiểm, không được đi, đừng đi mà…”
Asisu bật mình dậy giữa cơn mơ, sự thay đổi trang thái đột ngồi làm đầu nàng nhức như sắp nổ tung, vài giọt mồ hồi bịn rịn trên trán cùng hơi thở gấp, nàng đặt tay lên cổ mình để cảm giác bản thân còn sống. Nàng hướng qua cửa sổ, từng tia nắng le lói báo hiệu bầu trời đang chuyển mình, hôm nay là ngày thứ ba, ngày mai là nghi lễ ướp xác rồi, nàng muốn đến thăm Menfuisu một lần cuối. Nhưng khi ánh mắt nàng quét qua chỗ cánh cửa đang hé mở, liền giật nảy mình và đôi mắt đen trong suốt trở nên tròn to mang đậm sự ngạc nhiên.
_Nàng tỉnh rồi sao, lại gặp ác mộng nữa à?
Từ chỗ bóng đen dán trên cánh cửa ánh vàng phát ra tiếng nói, cảm nhận được câu từ nhẹ nhàng nhưng trong thanh âm có sự tức giận. Ragashu đã đến từ sáng sớm, sau một chuyến hành trình dài, và phải vất vả xử lí cả đống thứ do Algon gây ra để làm khó mình, hắn chỉ muốn gặp lại Asisu thật nhanh chóng. Vừa đến hắn đã lo tìm kiếm nàng, vậy mà lại nghe trọn vẹn nàng lo lắng cho cái tên khốn khiếp đã chết rồi. Mặc dù Ragashu hiểu rõ về tình cảm mười mấy năm trời và không nên hận thù người đã khuất, nhưng hắn không tránh khỏi cảm giác bực mình, khi cái kẻ không còn nữa mà sức ảnh hưởng đến hoàng phi của hắn không hề giảm sút. Lúc mới nghe tin báo, hắn định bụng sẽ chịu đựng, rồi an ủi nàng, nào ngờ vừa nghe được nàng gọi Menfuisu trong cơn mơ đã không kiềm chế nổi. Ragashu một tay chống lên thanh cửa, đầu nghiêng nghiêng, mắt nheo lại tiếp tục quan sát cô vợ của mình còn đang bối rối trên giường.
Asisu chăm chú nhìn Ragashu, trông hắn chẳng khác lần chia tay trước chút nào, nhưng riêng hắn đang không vui thì quả thật là phiền phức, mà tại sao lại nhằm ngay lúc này mà đến. Muốn tới Thượng Ai Cập phải đi từ sớm, buổi tối mới vừa kịp vào thăm được, giờ đây có Ragashu ở đây, làm sao đi cho ổn thoả. Còn nữa, không biết hắn đã tìm ra được chuyện gì mà lại bực mình đến thế. Asisu quay mặt sang chỗ khác tránh né cái nhìn chằm chằm của hoàng đế Babylon, đành lòng trả lời một câu chẳng liên quan gì:
_Hoàng thượng đến đây khi nào?
_Ta vừa mới đến thôi.
Asisu vội vã xuống giường, cố gắng phá bỏ bầu không khí căng như sợi tơ mỏng này. Tuy nhiên, Ragashu đã bắt kịp nhanh hơn, phóng lên giường đè lên người, cầm tay ngăn nàng lại, bốn mắt nhìn nhau, cặp mắt hắn xoáy sâu vào Asisu, hắn gằn giọng từng chữ:
_Nàng định đi đâu.
_Thiếp không biết chàng đến, nên giờ mới lo chuẩn bị đón tiếp.
_Đón ở đây được rồi.
Hai bên nhìn nhau, thời gian cứ thế tích tắc trôi, không gian trầm xuống quỷ dị lạ thường. Dù họ đã là vợ chồng bấy lâu nay, chuyện cần làm cũng đã làm rồi, nhưng cả hai chưa bao giờ trong trạng thái nhìn nhau lâu và gần như thế này. Qua ánh mắt, con người ta có thể bộc lộ cảm xúc, buồn, vui, yêu, giận trong lòng với đối phương. Hắn đâu đó nhìn thấy, sâu trong con ngươi đen láy của Asisu, mặc dù êm ả như miếng lụa tơ tằm, nhưng lại nhuốm buồn bã của sự mất mát đau khổ. Ragashu thở dài, rốt cuộc, hắn vẫn không thể tiếp tục giận nàng.
Khi cơn giận đã lắng xuống, Ragashu từ tốn lùi ra sau một ít, sau đó lại nhướn người thật nhanh, rồi hôn lên môi mềm của nàng. Mùi trầm hương toả ra từ lư hương đầu giường đang đốt nóng không khí. Nồng nhiệt và say sưa, đó là tất cả từ ngữ để diễn tả khung cảnh lúc này. Asisu ban đầu còn vướng mình trong những mối bận tâm khác, lấy sự lạnh nhạt đối lại với Ragashu rõ rệt, nhưng rồi nàng dần dà bị cuốn theo, những rắc rối tạm thời được gác sang một bên. Đã bên cạnh vị hoàng đế này xấp xỉ hai năm trời, nàng công nhận tuy hắn cực kì gian xảo, vậy mà lại có biệt tài nắm bắt tâm lí người khác và điêu luyện trong việc lôi kéo. Ừ, nếu không thì hắn đã không thể đánh trúng lúc trái tim nàng yếu đuối nhất, mà lừa nàng chấp thuận lời cầu hôn không chân thật như vậy.
Ragashu bắt đầu ôm Asisu vào lòng, dù không muốn nhưng không thể cãi lại bản năng của mình, nàng cảm thấy an tâm hơn hẳn…Ragashu di chuyển nụ hôn của mình, thì thầm bên tai nàng:”Không sao đâu…” Nàng ngoan ngoãn trong lòng hắn như con mèo nhỏ, được bảo vệ và nâng niu.
Ngay khi bầu khí ấm áp đang lan toả, bên ngoài có tiếng Minuê vọng vào:
_Bẩm bệ hạ, hoàng đế Minoa đến đây cùng với Ngài để làm khách, đã chờ Ngài ở đại điện từ nãy đến giờ, nên rất sốt ruột.
Ragashu bực mình phun ra một câu nhạt nhẽo:
_Ta biết rồi.
Asisu nghe đến đây thì chớp mắt ngạc nhiên hỏi Ragashu:
_Hoàng đế Minoa, sao lại đến đây? Mà lại đến cùng hoàng thượng nữa…
_Minoa đặt liên minh với Babylon, có vẻ Minoa cũng muốn nhúng tay vào Ai Cập. Ta thấy hình như tên hoàng đế ốm yếu kia rất thích Carol, khi nghe Menfuisu chết thì trên mặt mừng thấy rõ, nhưng khi nghe Carol bị Me…Me gì đó làm khó và em trai Nebanon của nàng cản trở thì vô cùng tức giận. Hắn ta cứ nằng nặc đòi ghé thăm Hạ Ai Cập cùng với ta.
Ragashu chỉ chép miệng nói vài câu tưởng chừng là hú hoạ, nhằm thử thái độ nàng một chút, nào ngờ Asisu lại chỉ ghi nhận trong lòng, biểu hiện bên ngoài chỉ thoáng qua vài khắc, rồi trở lại tĩnh lặng như tờ giấy nằm im trên bàn, trước khi Ragashu kịp nhận ra. May mà việc Carol từng ở biệt viện được giữ bí mật, nếu không sẽ lại đem đến một mớ rắc rối cho nàng. Nàng chưa gặp mặt hoàng đế Minoa bao giờ, nhưng qua câu nói của Ragashu cũng đủ hiểu ấn tượng người kia về mình cũng chẳng tốt gì cho cam, thậm chí có thể rất ghét.
Sau khi Ragashu đi ra ngoài, Asisu thở hắt nhẹ người, thả mình nằm xuống trên gối bông mềm. Nói nàng không có cảm xúc với Ragashu tức là nói dối, nhưng tình cảm nàng dành cho Menfuisu là quá lớn, là bất biến, nên nó gạt phăng đi tất cả những thứ vụn vặt lẻ tẻ. Vừa nãy bên cạnh Ragashu, thật kì lạ, nàng đã có khoảnh khắc quên đi hiện tại, quên đi Menfuisu, nàng cảm giác bản thân phản bội thứ tình cảm trong sáng, toàn vẹn và rực rỡ nhất kéo dài suốt cả hơn chục năm qua của mình, Menfuisu phản bội, tuy nhiên với nàng thì không. Cho rằng nàng ích kỷ cũng được, sai lệch cũng được, cố chấp cũng được, chỉ là…
Nàng đang bị làm sao vậy? người nàng yêu thương nhất chỉ mới mất cách đây mấy ngày, nàng phải có nghĩa vụ tưởng nhớ về Menfuisu, nhưng vừa rồi, cứ như nàng đang sống cuộc đời vui vẻ, như chưa hề có chuyện đau lòng vì Menfuisu qua đời xảy ra. Asisu tự trách mình.
Bên ngoài, lại một lần nữa, tiếng thị nữ vang lên:
_Mời hoàng phi di giá đến chính điện, hoàng thượng muốn giới thiệu người trong buổi tiệc thiết đãi hoàng đế Minoa.
_Báo lại với hoàng thượng, ta sẽ đến ngay.
Asisu trườn mình ra khỏi tâm tư hỗn độn, gọi Ari vào, rồi xuống giường vận y phục và trang điểm, sau đó dời bước chân đến nơi đang tổ chức yến tiệc linh đình. Vừa đi vừa ngầm nghĩ làm sao thoát ra khỏi đây để đi đến Thượng Ai Cập.
– — ———