Đôi Mắt Ác Quỷ Trắng

Chương 14


Đọc truyện Đôi Mắt Ác Quỷ Trắng – Chương 14

”ra ngoài” lần này chẳng phải chỉ có hắn mà ngay cả ông anh Tuấn Phong (Bin) cũng lên tiếngnó làm lơ mọi lời nói, ngồi vào chỗ, ngủ

mất kiên nhẫn, hắn xách cổ áo nó, lôi ra ngoài sân thể dục, Tuấn Phong và Minh Tuấn (leg) chạy theo. chỉ riêng Kin vẫn chưa về lớp.

chẳng mất đến 2s nhìn nó, gương mặt đẹp hoàn hảo ăn trọn một cú đấm như bắt đầu một địa ngục trước mắt nó

giáng từng cú đấm, lại đến đạp lên thân người nó, dữ dội, mạnh mẽ hơ lần trước cả trăm lần, nó vẫn không đánh lại, chỉ phòng thủ để không bị thương quá nặng

nhìn cảnh đó, Tuấn Phong (Bin) và Minh Tuấn(leg) đang lửa giận phừng phừng cũng đã có chút nguôi ngoai, lấy lại bình tĩnh Minh Tuấn lên tiếng

“dừng đi Khánh, thằng nhóc chừa rồi đó, đừng giết người, Nhi sẽ không vui đâu”


hắn đang trong cơn giận nghe nói thế cũng dừng tay

“số mày quá tốt khi động vào nhi mà vẫn còn sống, nhưng không lâu đâu” hắn quay đi, Minh Tuấn cũng chạy theo, sau một vài phút nhìn nó nằm trên nền gỗ, máu vẫn chảy từ đầu, từ vai ra thành một vùng đỏ, tuấn Phong quay đi

sân vắng ngắt, lạnh lẽo, nó cười, nụ cười làm một bên mép nhếch lên, đúng là Tuấn Phong, phải vậy chứ. rồi nó ngất lịm vì mất máu

“tỉnh chưa”, mở mắt, nó thấy bao quanh là màu trắng tinh khôi, là màu nó thích nhưng cólẽ không hợp, Hoàng ngồi cạnh nó (Kin), lôi ra lọ thuốc xanh ngọc trong veo quen thuộc với nó, thả 2 viên vào bịch máu đang truyền cho nó, nhét chiếc lọ rỗng vào tay nó

“ 2 viên cuối, có lẽ phải làm thêm trong thời gian em còn ở đây thì dùng không ít đâu

iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii 1 ngày tg ra 3 tập để đền bù cho các bạn vì tội không ra truyện trong 2 tháng, không biết đã đủ để chuộc lỗi lầm chưa ha

đùa vui hoy, tg biết còn lâu mới đền đủ cho các bạn, cũng không phải hoàn toàn tại tg lười đâu, tại máy tg hỏng, mang đi sửa lâu quá, giờ sửa xong rồi tg sẽ chăm ra truyện mỗi khi có ý tưởng là viết luôn

giờ máy hơi liệt nút “G” nên thi thoảng sẽ thiếu mong các bạn thông cảm, khi hoàn thành bộ truyện này tg sẽ chỉnh sửa đẹp như sách in luôn ha

camon vì đã đọc truyện của tg

mời các bạn đọc tiếp

iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii


“hừ” nó cười vào số phận của mình, nụ cười nhạt, lạnh lùng tước đi sinh mạng của bao con người, tội ác lớn như vậy, nó còn trách cuộc đời sao không được hạnh phúc ư.

“sắp tới có gì không” nó vứt phăng cái suy nghĩ trơ trẽn hởi Hoàng

“ba sắp trở về đây rồi, có lẽ 1 tuần nữa, chẳng biết định giở trò gì mà lại trở về” hờ hững trả lời, Hoàng tháo băng cũ rửa vết thương cho nó

“ngôi trường là đất của ba, lại có 35% cổ phần ngôi trường, hoàn toàn có lợi thế cho ta”

“nhưng 1 tuần thì hơi sớm” nó hơi hẫng trước quyết định của ba nuôi Lý kế nguyên

“ba mẹ thằng Phong(Bin) cũng sắp về, không giữ được bao lâu đâu” Hoàng hơi lo cho nó về việc nói dối sang Pháp đầu tư

“sắp kết thúc rồi, chờ đấy”


“mạnh miệng, mặt mũi thế này, sao gặp ba anh được, ổng coi em như viên kim cương quý không được làm xước lấy một cái đầu móng tay, thân phận này chẳng bao lâu sẽ lộ thôi” Hoàng(Kin) hơi trách nó

“nói thật cho ba để chết à” nó liếc Hoàng đang vắt khăn lạnh chườm cho mình

“giờ sao” Hoàng lơ đãng cuộc nói chuyện, liên tục nhúng khăn chườm lên vết bầm, lòng xót xa

“nhanh lành thôi, lúc đó cũng không lộ đến mức nhìn là thấy ngay đâu” nó nhăn mặt vì đau

“xoảng” tiếng chiếc chậu thủy tinh vỡ tan dưới sàn làm nó giật mình

“bỏ ngay kiểu ngang ngạnh ấy đi” nghe nó nói làm Hoàng thấy nó đang càng ngày càng lún sâu, vô ích, tổn thương sau mỗi lần như vậy *bỏ ra ngoài* bỏ lại ai đó với nụ cười hạnh phúc trong căn phòng trắng


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.