Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 34


Đọc truyện Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên – Chương 34

An Nhược Thần nói: “Danh tiếng của tửu lâu Chiêu Phúc vang dội khắp thành Trung Lan, làm phát đạt, ba căn tửu lâu của cha ta cộng lại cũng chẳng bằng, ông ấy còn tức đỏ mắt ra đấy. Dĩ nhiên ta biết phu nhân rồi.”

Triệu Giai Hoa cười một tiếng, cũng không so đo thật giả, lại nhắc đến An Nhược Phương, “Ta không biết tung tích của An tứ cô nương, cũng không nghe được tin tức gì của nàng, nhưng ta có thể hiểu được tâm trang mất muội muội của cô nương. Nếu Nhân Nhi nhà ta thất lạc, sợ là ta cũng sẽ đau lòng đến mức không muốn sống nữa. Đổi là ta, cũng sẽ như cô nương, chuyện gì cũng dám làm.”

Lời này nghe thật đầy thâm ý. An Nhược Thần nhìn Triệu Giai Hoa, muốn từ nét mặt nàng ta phát hiện ra vấn đề.

Nhưng Triệu Giai Hoa rất bình tĩnh, nàng ta cũng nhìn An Nhược Thần lại, không hề có dáng vẻ chột dạ.

Lúc này a hoàn của Triệu Giai Hoa cầm xiêm y đi ra, đưa cho Triệu Giai Hoa ngó nhìn cẩn thận, xiêm y không có vấn đề gì. Triệu Giai Hoa liền cười một tiếng với An Nhược Thần, lại chào hỏi Khương lão bản một tiếng, sau đó cáo từ rời đi.

Sau khi An Nhược Thần quay về lầu Tử Vân vẫn luôn nghĩ đến dụng ý của Triệu Giai Hoa. Nàng ta chủ động va chạm với nàng, nói những lời đó với nàng, rõ ràng là muốn dụ nàng cắn câu.

An Nhược Thần khá hưng phấn, hy vọng tràn đầy cõi lòng. Nói không chừng tứ muội thật sự ở trong tay chúng, tứ muội vẫn chưa chết.

An Nhược Thần lo lắng đợi Long Đại về. Hôm nay tướng quân đến quận phủ nha môn bàn chuyện với thái thú đại nhân. An Nhược Thần muốn báo cáo lại chuyện hôm nay cho tướng quân, muốn để Long Đại đồng ý cho mình đến tửu lâu Chiêu Phúc đối mặt giao chiến với Triệu Giai Hoa. Nàng không sợ Triệu Giai Hoa, không sợ đám mật thám kia, nàng phải cứu muội muội cho bằng được. Nàng cần sự ủng hộ của tướng quân.

Long Đại dùng qua cơm tối ở chỗ Diêu Côn rồi mới về. qnt nghe tin tướng quân đã quay về cư viện, liền tranh thủ thời gian để phòng bếp làm ít canh nấm tuyết. Không thể để lộ dáng vẻ cuống cuồng được, tướng quân không thích những người không có kiên nhẫn. Nếu nàng cứ cố chấp với chuyện này, dựa vào thành tích huấn luyện mấy ngày qua của nàng, ắt tướng quân sẽ có băn khoăn, không muốn đồng ý để nàng hành động nhanh như thế. Nàng phải thuyết phục tướng quân một lần, phải nhanh chóng đi. Nếu thật sự tứ muội còn sống, nhất định là đang chịu khổ, nàng phải đi cứu muội ấy, nàng đã đồng ý sẽ gặp lại tứ muội rồi.

An Nhược Thần đợi canh ngọt nấu xong, đích thân bưng đến cư viện của Long Đại. Dọc đường đi mải nghĩ ngợi, mỗi một câu nói, mỗi một nét mặt của Triệu Giai Hoa, nàng phải nghiêm túc nghĩ kỹ lại một lần.

Đến viện của Long Đại, Long Đại đang đánh quyền trong sân. Từng quyền rạch gió, oai hùng bộc phát, rất uy phong phóng khoáng. An Nhược Thần nhìn lướt qua rồi lại cúi đầu nghĩ tiếp chuyện của mình, cầm khay đợi tướng quân đánh xong.

Ở bên kia tường viện là cư viện của Tông Trạch Thanh và Tạ Cương. Tưởng Tùng mau chóng chạy vào, cũng bê nồi canh ngọt, “Nhanh lên, nhanh lên.”


“Ăn no lắm rồi, không còn hứng.” Tông Trạch Thanh lường biếng vắt người nơi ghế đá trong sân, chỉ thiếu mức xoa bụng làm biếng.

“An quản sự đưa canh cho tướng quân đấy.” Tưởng Tùng đặt nồi xuống rồi lập tức chạy về phía tường viện. Canh ngọt giữ lại để vừa ăn vừa tám chuyện.

Cũng không biết Tạ Cương nhảy từ đâu ra, “Tại sao ngươi biết?”

“Lư Chính với Điền Khánh nói, nói với ta là trong bếp có canh ngọt, An quản sự múc cho tướng quân xong, vẫn còn dư lại rất nhiều.” Tưởng Tùng đã nằm bên tường, lắng nghe động tĩnh bên cạnh. Lư Chính và Điền Khánh là hai kiện tướng đắc lực trong danh vệ binh của hắn, phụ trách bảo vệ an toàn của An Nhược Thần.

“Ngươi chọn người miệng rách như thế liệu có thỏa đáng?” Lỗ tai Tông Trạch Thanh cũng dán vào lường, dáng vẻ lười biếng đã tan biến không còn vết tích, tinh thần phấn chấn đến độ tỏa sáng.

“Đến cả nồi ngươi còn bưng đến, liệu có khoa trương không hả?” Tạ Cương nói, “Như thế rất dễ bị phát hiện con khỉ ngươi muốn xem chuyện vui đấy.”

“Vì sao bưng nồi lại dễ bị phát hiện…” Tông Trạch Thanh còn chưa nói xong thì bị hai người kia “suỵt” một tiếng, tức thì nhanh chóng im miệng nghiêm túc lắng nghe.

“Tướng quân đang luyện quyền.” Tạ Cương nói.

“Ăn no rồi nên tập thể dục?” Tông Trạch Thanh vừa dứt lời thì bị trợn mắt nhìn.

“An quản sự đâu?” Tưởng Tùng quan tâm đến điều này.

“Không nhanh bằng bước chân của ngươi.” Tạ Cương nói.

“Có lý.” Tông Trạch Thanh phụ họa, sau đó lại hỏi: “Vậy chúng ta phải chú ý chuyện gì?”


“Không phải An quản sự với ngươi nói tướng quân dùng ngươi để làm kế dụ địch hòng thăm dò nàng ta sao, nàng ta hiểu chuyện, sẽ không quấy nhiễu ngươi, để ngươi yên tâm.” Tưởng Tùng nói.

“Đúng thế.” Tông Trạch Thanh gật đầu, “Nàng cũng tưởng tướng quân dặn dò ta, nếu nàng không nói ta cũng không nghĩ tướng quân lại dùng chiêu này để đối phó cô nương nhà ta, đúng là quá gian xảo. Nhưng nàng nói rồi ta lại không yên lòng lắm. Vốn không nghĩ gì nhiều, nhưng nghe xong lại cảm thấy khá đáng thương.”

Tưởng Tùng phất tay, hắn ta có đáng yêu hay không không quan trọng.

“Tướng quân còn đích thân dạy võ cho nàng, chỉ vẽ đối sách cho nàng.” Tạ Cương nói. Tuy nói là võ nghệ, nhưng theo Tưởng Tùng thấy, với tư chất của An cô nương, nếu tập luyện tiếp để cơ thể khỏe mạnh cũng không tệ.

“Dạy dỗ quá nghiêm khắc rồi.” Tông Trạch Thanh lại cảm thấy mình đáng thương. Hôm đó tướng quân dạy An cô nương thoát thân khỏi cuộc truy lùng trên phố thế nào, vốn hắn chỉ tới xem vui, đứng một bên cắn hạt dưa, kết quả khi An cô nương gần như bị bị tìm thấy, bỗng chạy về phía hắn, kéo cánh tay hắn nói: “Vị tráng sĩ này, tiểu nữ gặp cướp đổi bắt, xin tráng sĩ cứu mạng.”

Tông Trạch Thanh không kịp ứng phó, còn chưa nhổ hạt dưa ra thì đã bị Long Đại xuất hiện trách mắng.

Tông Trạch Thanh rất oan ức, hắn có cố ý giả trang làm tráng sĩ đi đường đâu, không có ý định muốn quấy rối. Rõ ràng là An cô nương xảo quyệt thì có. Lại nói dưới tình hình đó nàng cầu cứu như thế thì khá là nhanh trí, đáng tiếc tướng quân đại nhân lại không hài lòng.

Tưởng Tùng không để ý đến Tông Trạch Thanh nữa, điều Tạ Cương nói mới là mấu chốt. Tướng quân bận rộn quân vụ, chúng binh tướng ở dưới quyền ấy, xếp một hàng từ cửa thành phía Nam cho đến phía Bắc cũng không đủ, làm sao lại đến lượt tự thân tướng quân đại nhân dạy dỗ chữ. Theo lý mà nói chỉ là một nữ trinh thám nho nhỏ, dù là Tạ Cương đến dạy cũng đã không đúng rồi.

“Sao An quản sự lại đi chậm vậy?” Tưởng Tùng sốt ruột. Không phải tướng quân luyện quyền xong về phòng là không còn kịch hay để xem sao?

Ba người đưa mắt nhìn nhau, dứt khoát một không làm hai không nghỉ, điểm mũi chân, leo lên đầu tường.

Vừa đi lên thì thấy An Nhược Thần bưng khay đến.


Nhìn một lúc, Tông Trạch Thanh nhỏ giọng nói: “Có phải tướng quân luyện quá nhiều rồi không?”

Tưởng Tùng trừng mắt nhìn hắn, nói nhiều gì đấy, sợ không biết bọn họ nhìn lén nghe trộm à?

Lại qua một lúc, Tông Trạch Thanh lại không nhịn được: “An cô nương không nhìn thẳng vào tướng quân kìa.” Vì sao lại muốn vỗ tay vì An cô nương thế này? Trong lòng cảm thấy rất được an ủi là phản ứng bình thường đúng không?

Lần này Tưởng Tùng không chỉ muốn trừng mắt nhìn hắn mà còn muốn đạp hắn xuống tường nữa.

Đột nhiên Long Đại trong sân dừng động tác, Tưởng Tùng và Tông Trạch Thanh ăn ý rụt đầ xuống, bấy giờ mới phát hiện ra Tạ Cương không có ở đây.

Long Đại đi về phía An Nhược Thần. Lúc đứng bên cạnh nàng thì An Nhược Thần mới hoàn hồn lại, thế là nàng vội đứng thẳng sống lưng ngay ngắn.

“Có chuyện gì?” Long Đại hỏi.

Tưởng Tùng và Tông Trạch Thanh tiếp tục thò đầu lên nhìn, nghe hỏi vậy mà ngứa cả lòng, đưa canh ngọt cho tướng quân đấy, quá rõ ràng rồi còn gì!

“Tướng quân, tôi có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.” An Nhược Thần đáp, nhìn tô canh ngọt trong tay, vội nói thêm: “Cả cũng đưa canh đến cho tướng quân.”

“Đưa đến cố ý để nó nguội à?” Long Đại hỏi.

Tưởng Tùng kê trán vào đầu tường, đúng là không tận mắt chứng kiến. Tông Trạch Thanh cảm thấy nhất định tướng quân lấy hắn ra thăm dò An cô nương làm mọi người lúng túng không phải là cố ý, trong đầu hắn ngoại trừ đánh giặc chắc chắn thiếu đi thứ gì đó.

“Tướng quân đang bận nên mới đứng đợi.” An Nhược Thần nghiêm túc, đáp rất vô tội, “Nếu không tướng quân nếm thử trước, nếu cảm thấy không ngon miệng thì để tôi đi múc bát khác. Trong phòng bếp vẫn còn nồi nóng.”

Lúc này đổi sang Tông Trạch Thanh trừng mắt nhìn Tưởng Tùng, để ngươi bưng cả nồi đi, quả nhiên là dễ bại lộ mà.


Long Đại một tay nhận lấy khay, dẫn An Nhược Thần đi vào phòng. Thời tiết tháng mười một thế này, tuy hắn cảm thấy không có gì, nhưng đầu tối khá lạnh, một cô nương ngồi trong gió cũng không dễ chịu. Hắn biết An Nhược Thần đã đến, đợi nàng gọi hắn, kết quả cô nương này cứ thừ người ra đó, còn cúi đầu mất thần.

“Ra giáo trường chạy hai mươi vòng, ta không phạt các ngươi nữa.” Long Đại vừa đi vừa nói.

An Nhược Thần ngây ra, nàng ư? Làm canh nguội nên muốn phạt chạy hai mươi vòng? Nhưng vì sao lại còn có một chữ “các” nữa, chẳng lẽ phải dẫn theo các đầu bếp cùng chạy?

Hai tên trên tường viu một cái rụt ngườ về. Long Đại lại liếc sang đầu tường, đến khi quay đầu lại chờ An Nhược Thần vào nhà, lúc này mới phát hiện mặt nàng giật mình ngây ngốc. Long Đại bật cười, phiền muộn lúc trước đều quét sạch. Giáng vẻ nàng ngơ cáng có chút giật mình sợ hãi, trông thật thú vị.

Tướng quân lại cười nữa. An Nhược Thần càng ngây ngốc.

Long Đại thôi cười, hắng giọng nói: “Không phải nói ngươi, mà nói hai tên ở đầu tường.”

Tưởng Tùng và Tông Trạch Thanh dựa vào chân tường đưa mắt nhìn nhau, tên Tạ Cương kia chết ở đâu rồi? Tướng quân chỉ phạt mỗi hai người họ.

An Nhược Thần liếc sang đầu tường, nhưng chẳng thấy người nào. Nhưng không sao, ai chịu phạt cũng không phải vấn đề, “Tướng quân, tôi có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.”

“Ừ.” Long Đại lên tiếng đáp, dẫn nàng đi vào nhà.

Đột nhiên Tạ Cương nhảy ra, cả Tưởng Tùng và Tông Trạch Thanh đều trợn trừng với hắn: “Ngươi vừa đi đâu thế?”

“Trên cây.” Tạ Cương chỉ lên cây đại thụ xanh um tốt tươi bên tường. Đầu tường rất nổi bật, hơn nữa hai kẻ này còn thu hút sự chú ý của tướng quân, hắn núp trên kia càng ổn định hơn, “Các ngươi mau đến giáo trường đi, nếu không lát nữa tướng quân biết hai người không chạy mà phạt thật đấy. Ta uống canh trước, sẽ chừa lại ít cho các ngươi.”

“Đồ trinh thám chết tiệt!” Cả Tưởng Tùng và Tông Trạch Thanh hai miệng đồng thanh, nhào đến đánh Tạ Cương một trận.

Trong phòng Long Đại, bầu không khí không sôi nổi như bên tường. An Nhược Thần căng thẳng hít mấy hơi, tỉ mỉ kẻ lại chuyện xảy ra hôm nay ở cửa hàng y phục với Long Đại. Trong lúc nói, tâm tình lại có chút kích động, cuối cùng bảo: “Tướng quân, Triệu Giai Hoa chủ động đến tiếp cận, nhất định là bọn chúng có kế hoạch. Tôi phải thuận thế giáp mặt một phen, để bọn họ cảm thấy tôi đã cắn câu.”

Long Đại không hoảng hốt cũng không gấp gáp, hỏi: “Cô cảm thấy kế hoạch của chúng là gì?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.