Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 32


Đọc truyện Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên – Chương 32

“Làm gì có làm gì có cơ chứ, Tiền lão gia đừng lo lắng. Tôi biết chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ mà. Không phải Tiền lão gia là người trong nhà sao, là tôi không nhịn được tức mới giãy bày ra thôi.” An Chi Phủ hoảng hốt vội nói.

Tiền Bùi lại cười: “Cũng phải, trong lòng có oán khó tránh khỏi mà. Chỉ là giãy bày rồi thì thôi, đừng có quên chuyện nên làm. Đại cô nương không đến thỉnh an, An lão gia cũng phải đến chỗ nàng ta liên lạc, đừng xa cách quá mới phải. Bên chỗ ta, vẫn đang chờ tin của An lão gia đấy.”

“Vâng, vâng.” An Chi Phủ vội nói mọi thứ đã sắp xếp xong rồi. Dẽ do con gái hai An Nhược Hi đi liên hệ tình nghĩa tỷ muội, bất kể thế nào, nhất định chuyện này sẽ làm thỏa đáng. Sau một hồi giải thích, chỉ thiếu nước vỗ ngực viết đảm bảo, lúc này Tiền Bùi mới hài lòng rời đi.

Trong một tiểu lâu hai tầng, An Nhược Thần cẩn thận quan sát bốn phía, nhân lúc không có ai thì lẻn vào một gian trên tầng hai. Trong phòng được bày biện đơn giản, chỉ có một chiếc giường nhỏ cùng bàn đọc sách, trên bàn có đặt mấy cuốn sách. An Nhược Thần lật xem, rồi đặt sách lại về chỗ cũ, lúc đang định kéo ngăn bàn ra thì nghe thấy có tiếng bước chân bên ngoài hành lang. An Nhược Thần hồi hộp, động tác tăng nhanh.

Trong ngăn bàn có mấy thứ đồ vặt vãnh, bên dưới là một cuốn sách nhỏ.

Tiếng bước chân dừng ở ngoài phòng.

An Nhược Thần lật sách xem, bên trong có rất nhiều tên người địa chỉ và chữ số, chính là thứ đồ nàng muốn tìm. Nàng nhét sách vào trong ngực, rồi sau đó đẩy cửa sổ ra.

Người bên ngoài phòng bắt đầu đẩy cửa.

An Nhược Thần đạp lên cửa sổ trèo ra ngoài. Lúc bám lấy ngoài cửa sổ thì nhìn xuống, trên đỉnh lầu có góc mái cong cong có thể dùng được. Một tay nàng vịn khung cửa, một tay giũ móc trong tay áo ra, móc bay về phía góc mái. Đầu móc buộc quanh mái mấy vòng, siết chặt lại.

Người ở ngoài phòng phát hiện cửa phòng bị chèn từ bên trong, bắt đầu dùng sức đẩy cửa.

An Nhược Thần cắn chặt răng, nắm chặt dây móc kéo một cái, tung người ra từ trước cửa sổ.

Đúng lúc này cửa phòng được đẩy ra, trong phòng ngoài cửa sổ đang mở ra thì không hề có gì khác thường. Người đến đã tẩu thoát bằng đường cửa sổ rồi.

An Nhược Thần bị treo ở góc lầu, nắm dây móc cố gắng leo lên, nhưng leo chưa được bao nhiêu thì hai cánh tay đã mất sức. Khi người từ bên trong căn phòng khác ló đầu ra, nàng hét lên một tiếng, sẩy tay té xuống.

“Bịch” một tiếng, An Nhược Thần rơi xuống một tấm lưới lớn.

Nàng thở hổn hển, thật sự không muốn bò dậy nữa.


Chợt có một người bước ra, kéo lấy tấm lưới: “Vì sao không đi xuống dưới?”

“Tướng quân.” An Nhược Thần nghiêm túc báo cáo, “Những lần trước đó đi xuống để trốn đều chết cả.” Không phải ngã chết thì là gặp binh lính mai phục, “Tôi tính núp trên nóc nhà, có lẽ có thể tìm được đường lui an toàn hơn.”

Người kéo lưới chính là Long Đại. Vào lúc này trên mặt hắn đầy nghiêm túc: “Ta nói thế nào rồi?”

“Không có đối sách, không được ra tay.” Đây là một câu nàng bị mắng nhiều nhất.

“Đừng làm những chuyện mình không làm được.” Long Đại uốn nắn, “Với sức của cô, căn bản không bò lên nổi. Chỉ có thể ngã chết lần nữa thôi.”

An Nhược Thần rất muốn nói mình cũng đã thử bò rồi mới chắc chắn. Nhưng nàng không dám phản bác, ngoan ngoãn bay xuống khỏi lưới.

Hôm đó sau khi Long Đại đồng ý cho nàng làm nhiệm vụ, lại giảng giải một đống đạo lý với nàng, sau đó dặn nàng phải học cái này học cái kia luyện cái này tập cái nọ. An Nhược Thần rất kích động đáp ứng từng thứ một. Đang nói lưu loát thì thì chợt Long Đại nói: “Để Tông tướng quân dạy cô có được không?”

Kế dụ địch đây mà, An Nhược Thần chợt phản ứng kịp. gắng gượng nuốt chữ “được” về lại.

“Tướng quân, tôi dốc sức vì tướng quân, vào nơi dầu sôi lửa bỏng không hề từ chối. Chuyện nặng nhẹ, tôi hiểu được. Tính mạng của tôi, tính mạng của muội muội tôi, tất cả đều xếp sau an nguy của Đại Tiêu, xếp sau trật tự yên ổn của dân chúng toàn quận Bình Nam. Tướng quân có đại ân với tôi, dù tôi có dốc hết đời này cũng khso trả nổi. Tuy mật thám có thể dùng công tử tuấn tú dụ dỗ, hứa tương lai suốt đời với tôi, nhưng chắc chắn tôi sẽ không loạn tâm. Cho nên tướng quân không cần dùng Tông tướng quân để nhử tôi. Hy sinh Tông tướng quân như thế, tướng quân tổn thất một viên đại tướng, thế cũng không ổn đâu.”

“Hy sinh?” Lúc ấy vẻ mặt Long Đại khá vi diệu, An Nhược Thần còn chưa kịp nghĩ ngợi thì Long Đại lại nói: “Cô nương đã không muốn Tông tướng quân dạy dỗ, vậy thì để bổn tướng quân ta đích thân dạy vậy.”

“…” An Nhược Thần sững sờ, đợi đã, vừa nãy bọn họ nói chuyện gì thế?”

“Xưa nay ta rất nghiêm túc, xin cô nương cố gắng nhiều.”

“…”

Tóm lại là từ hôm đó, ngày ngày Long Đại đều bớt thời gian ra dạy dỗ nàng. Cho nàng chút binh khí công cụ nho nhỏ, ví dụ như trâm cài tóc có thể làm đoản kiếm, móc có thể leo trèo, rồi trang bị thuốc mê móc eo vân vân. Từng chiêu từng thức, mỗi bước mỗi câu đều dạy cả cho nàng. Nàng chưa đủ lực, liền yêu cầu nàng ngày ngày luyện tập. Rồi sẽ có những lần khảo hạch kiểm tra đối sách ứng phó của nàng.

Ngày hôm ấy là để cho nàng vào trong lầu đã bố trí xong trước đó lấy sách. Kết quả An Nhược Thần lấy lần nào chết lần ấy. Chết một lần là làm lại một lần.


An Nhược Thần leo xuống lưới, lôi trong áo ra một cuốn sách: “Tướng quân, dù sao lần này sau khi các huynh tìm được xác tôi là có thể tìm được danh sách.”

Long Đại nhìn lướt qua: “Cái này là giả.”

An Nhược Thần giật mình.

Long Đại nói: “Tự cô nói xem, vì sao là giả.”

An Nhược Thần cẩn thận mở xem lần nữa, ủ rũ cắn môi, đúng là giả thật. “Quá mới. Vết mực cũng rất mới, toàn bộ đều thế.” Danh sách được ghi chép lần lượt, vết mực nên có cũ có mới, nhưng quyển này lại như nhau từ đầu đến cuối, là kiểu chép một mạch một lần. Lúc nàng lục soát trong phòng, do quá căng thẳng gấp gáp nên không để ý đến điểm này.

“Cho nên bọn ta sẽ tìm được cuốn danh sách giả trên thi thể cô.”

An Nhược Thần thở hắt ra, vừa mệt vừa nản chí.

Trong tửu lâu Chiêu Phúc, Giải tiên sinh đang ngồi trong nhã thất ăn cơm, vừa ăn vừa nghe người báo tin đứng cạnh bàn nói. Hắn thong thả nuốt hết thức ăn trong miệng, lau sạch, lúc này mới nói: “Những cô nương kia không liên quan gì, cho dù Long Đại có bắt hết tất cả dụng hình ép cung cũng không hỏi được gì. Ngoài Từ bà mối thường tìm các nàng trò chuyện hỏi tin, các nàng ta cũng không biết gì. Trước mắt cứ như vậy đi.”

Người đứng cạnh bàn đáp “vâng”.

Giải tiên sinh lại nói: “Long Đại đối với An Nhược Thần rất đặc biệt, để nàng ta làm quản sự, điều người trong quân đội đến bảo vệ nàng ta, lại còn đích thân dạy dỗ. Tạm thời chưa biết hắn có dụng ý gì. Nhất định An Nhược Thần sẽ đến đây thăm dò, ngươi phải hiểu rõ, đừng đánh giá thấp nàng ta. Nàng ta nói gì làm gì ngươi nhất định phải cẩn thận để ý, nhất cử nhất động của nàng ta, tất cả đều y theo Long Đại dặn dò đấy.”

Người kia vội thưa vâng. Sau khi hết chuyện, người kia lui xuống, để lại một mình Giải tiên sinh dùng cơm trong nhã thất.

Giải tiên sinh ăn xong, trả tiền, từ chính đường của tửu lâu Chiêu Phúc đi ra ngoài, chưởng quỹ lên tiếng chào hỏi, hỏi hắn có hài lòng với bữa điểm tâm này không. Hắn cười đáp cáo từ. Ra khỏi tửu lâu lại đến tiệm trà đối diện chọn chút là trá, trò truyện uống nước cùng lão bản tiệm trà, hình như mấy vị khách quen cũng biết hắn, mọi người cùng nhau nói đùa, lại còn thảo luận vì mấy món đồ ngọc cổ quý. Cuối cùng Giải tiên sinh cầm lá trà ra về, gọi một cỗ kiệu quay về phủ. Ung dung tự tại như bất kỳ một người bình thường nào trong thành Trung Lan này.

An Nhược Hi rất không tình nguyện trước chuyện đi tìm An Nhược Thần làm thân, cuối cùng hôm đó hạ quyết tâm tìm Đàm Thị nói chuyện, muốn từ chối chuyện này.


“Mẹ à, những ngày qua nữ nhi đã khổ tâm nghĩ nên nói thế nào với tỷ tỷ khi gặp mặt, nhưng nghĩ mãi nghĩ hoài vẫn không nghĩ ra được đối sách gì tốt. Mẹ nghĩ thử xem, từ trước đến nay nữ nhi đâu quá gần gũi với tỷ ta. Mà thật ra thì tỷ ta cũng chẳng qua lại thân cận với bất kỳ ai trong nhà cả, chỉ có tứ muội là đỡ chút. Tỷ ta đi như thế, vốn vì từ hôn mà đoạn tuyệt với người nhà. Con đi thì có thể được gì chứ? Tỷ ta mắng con một trận rồi đuổi đi, coi như xả tức xong, vậy tới làm gì? Con cũng không thể mắng lại tỷ ta được. Đã vậy còn đến làm gì? Chẳng lẽ là nói lúc này con muốn nghe tỷ mắng mình? Hèn mọn như thế, nhất định tỷ ta sẽ nghi ngờ, cho dù muốn lấy tin từ chỗ tỷ ta cũng vô ích thôi. Mẹ à, con đã nghĩ rồi, giờ có thể để đại tỷ quan tâm, có thể để tỷ ta đồng ý gặp con, ắt phải là chuyện tỷ ta quan tâm, ví dụ như hành tung của tứ muội. Không bằng thế này, chúng ta cứ chờ đi, chờ khi có tin của tứ muội, con sẽ nhanh chóng đến báo tin cho đại tỷ, nhất định tỷ ta sẽ gặp con, lại còn cầu mong xin con tìm lại con bé.”

Đàm Thị mắng: “Đầu óc con nghĩ nửa ngày mà chỉ nghĩ được thế thôi ư? Tứ muội con sống hay chết còn chưa biết được, lấy đâu ra tin tức? Phía quan phủ không tìm được, chúng ta còn có thể làm được gì? Phải đợi đến lúc có tin của Phương Nhi mới chịu đi gặp, chỉ e cả đời này cũng không cần gặp nữa. Chuyện này phải tức tốc làm ngay. Hôm nay Tiền lão gia đến chính là vì chuyện này, ông ta hỏi cha con tiện nhân kia ra ngoài đi đi lại lại, liệu có liên lạc với chúng ta không, hỏi cha con định làm gì. Ý này quá rõ rồi, Tiền lão gia hy vọng chúng ta áp chế được An Nhược Thần, bây giờ chỉ có con mới có thể làm được chuyện này thôi. Nó muốn đắc ý thì cứ để mặc nó, nó mắng con cứ nghe, giả vờ đáng thương khóc lóc đi, cứ nói sau khi nó đi nhà lộn xộn hết cả lên, con cũng không thể kể được với ai, chỉ đành phải tìm nó. Dù sao cũng là tỷ muội, chỉ có nó mới có thể hiểu được chỗ khó xử của con. Cũng không cần sợ không có lý do nói chuyện, con cứ nói hôn sự giữa nhà ta với Tiền phủ không vẻ vang gì, Tiền lão gia vẫn cố ý kết thân, cha con đang thương lượng với ông ta, con sợ hôn sự thành thật là con phải gả đi, nên xin nó nghĩ cách giúp con.”

Lòng An Nhược Hi chìm xuống, tóm lại chuyện vẫn vòng quanh đến đây sao?

“Đại tỷ con chính là và kháng hôn nên mới chạy, con nói như thế, nhất định nó sẽ không thờ ơ, còn có giúp con hay không, thì nó cũng sẽ ghi nhớ chuyện này trong đầu. Cười trên nỗi đau của người khác cũng được, đồng cảm cũng tốt, thế nào nó cũng sẽ tò mò kết quả cuối cùng. Như thế con có thể gặp mặt nó nhiều hơn…”

“Cha thật sự sẽ bàn chuyện hôn sự với Tiền lão gia sao?” An Nhược Hi ngắt lời mẫu thân, hỏi.

Đàm Thị sờ đầu con gái, mỉm cười nói: “Sao có thể kết hôn thật chứ, ầm ĩ trước đó còn chưa đủ sao? Cho dù có thương lượng, thì cũng phải làm dáng chút, cho con tiện nhân kia nhìn. Đúng như con nói, nếu không thì lấy lý do gì để nói chuyện với nó chứ. Dĩ nhiên cũng có chuyện hục hặc rồi, nó một lòng muốn trả thù chúng ta, chuyện này nên hợp ý nó, con nói với nó như thế, xem xem nó phản ứng ra sao, sau đó tùy cơ ứng biến, quay về bàn bạc đối sách với nhà. Nó càng không yên lòng muốn cười nhạo con thì chuyện này càng dễ làm. Muốn để nó cắn câu, dễ lắm.”

“Nhưng…” An Nhược Hi còn cố từ chối thì lại nghe thấy đại a hoàn của Đàm Thị ở ngoài nhà hô lên: “Tống ma ma! Bà làm gì ở đây thế?!”

Đàm Thị nghe thế thì nhíu mày, đứng dậy đi ra ngoài. An Nhược Hi hấp tấp đi theo.

Đợi đến khi ra ngoài thì thấy đại a hoàn của Đàm Thị dẫn theo một a hoàn khác, chặn bà vú của An Nhược Thần ở góc tường ngoài nhà. Đại a hoàn trông thấy Đàm Thị thì kêu lên: “Phu nhân, tiểu nhân đang định sai người đi bẩm báo đây, tiểu nhân đem trái cây đến cho phu nhân thì bắt gặp lão nô này núp dưới cửa sổ phu nhân nghe lén, rón rón rén rén, chẳng khác gì kẻ gian.”

Xưa nay bà vú không bao giờ làm chuyện trái lương tâm, hôm nay bị bắt gặp thẳng mặt, thế là hốt hoảng, nhưng vẫn mạnh miệng cãi: “Ta làm gì có nghe lén chứ, ta chỉ muốn đến hỏi xem nhị phu nhân có tin tức gì của đại cô nương nhà ta không, đúng lúc đi ngang qua đây, liền trông thấy ngươi.”

Đại a hoàn đã đi theo Đàm Thị nhiều năm, sớm học được cái vẻ phô uy của chủ tử, lập tức quát lên: “Bà lão nhà bà còn nói bừa hả, toàn phủ trên dưới có ai mà không biết, lão gia đã mấy bận dặn dò không cho phép hỏi thăm thảo luận suy đoán chuyện của đại cô nương ở trong phủ, bà có gan đấy nhỉ, núp trong viện khóc lóc cũng chẳng sao, còn dám đến tìm phu nhân hỏi thăm tin tức? Định dọa ai đấy hả? Rõ ràng chính bà trốn dưới cửa sổ nghe lén, ta nhìn rõ rành rành ra. Dám đến viện phu nhân bọn ta làm chuyện xấu xa như vậy, bà thật là to gan!”

An Nhược Hi nhìn bà vú hoảng hốt lo sợ, chợt nảy ra một ý, vội nói: “Mẹ à, lần trước con cũng thấy Tống ma ma lén lút ở ngoài viện mẹ, lúc ấy không nghĩ gì nhiều, hôm nay xem ra, chắc bà ta không chỉ nghe lén lần đầu. Chắc chắn những chuyện chúng ta bàn bạc vừa nãy đã bị bà ta nghe hết cả rồi, chúng ta định làm sao bà ta cũng đã biết. Nhất định bà ta sẽ báo lại với tỷ tỷ. Những lý do đó không thể dùng được nữa rồi, con mà đi nói với tỷ, chắc chắn tỷ sẽ không tin. Cha với Tiền lão gia không cần giả vờ bàn bạc hôn sự nữa, nếu không đến lúc đó làm hai bên khó coi, lại đắc tội với Tiền lão gia. Như thế này đi, chúng ta thảo luận lại lần nữa cho kỹ, còn nghĩ biện pháp mới.”

Đàm Thị nhìn bà vú chăm chú, lời của con gái nói nàng ta càng nghe càng tức. Lão tiện nô này dám! Mi được lắm An Nhược Thần, ở bên ngoài bày ra oai phong làm An gia mất hết mặt mũi, lại còn dám cài nội ứng trong phủ. Được lắm! Nếu không dạy dỗ, tiện nhân kia còn tưởng An gia họ dễ ăn hiếp!

“Người đâu!” Đàm Thị quát lên, chỉ thẳng vào bà vú mà mắng: “Kéo tiện nô này ra, đánh bà ta hai mươi trượng. Sau này còn ai dám nghe lén chủ tử nói chuyện, kể lể khắp nơi, hay thông đồng với người ngoài mưu hại chủ tử, thì cứ chờ cái kết cục của bà ta đi!”

Hai người hầu xông lên trên đè bà vú xuống đất, bà vú vùng vẫy mắng to: “Ngươi mới là tiện nhân. Ta cũng không phải là nô tài của cái An phủ bẩn thỉu này của các ngươi, ta chỉ nhận mỗi tiểu thư và cô nương nhà ta là chủ tử, An phủ các ngươi không có khế ước bán thân của ta, ta không phải là nô tài của các ngươi, ta đứng chỗ này của các ngươi cũng chê bẩn…”

“Vả miệng bà ta!” Đàm Thị gào lên.

Người hầu dùng sức kéo bà vú, hung hăng giơ tay tát bà vú mấy cái, lập tức mặt bà vú sưng húp, khóe miệng rỉ máu, nơi khóe mắt cũng có vệt máu. Người hầu ra tay rất nặng, bà vú chỉ cảm thấy gò má đau rát, đầu kêu ông ông, đang định há miệng mắng tiếp thì một cái bạt tai khác lao đến.


“Mang bà ta xuống, đánh mạnh vào cho ta.” Đàm Thị vô cùng tức giận.

An Nhược Hi trợn mắt trước cảnh tượng này, sợ đến mức mặt trắng bệch. Từ hỏ nàng ta đã gặp rất nhiều cảnh tượng dạy dỗ đánh chửi người hầu, chính bản thân cũng từng ra tay tát a hoàn, nhưng vừa rồi nàng ta chỉ nghĩ làm thế nào để thoát khỏi hôn sự với Tiền Bùi, làm sao để không cuốn vào bất hòa với đại tỷ, nhưng không ngờ lại khiến bà vú bị trận đòn nặng nề thế. Phản ứng đầu tiên của An Nhược Hi chính là hỏng bét, nếu chuyện này truyền đến tai An Nhược Thần, tưởng chuyện này là do mình làm, quay lại đối phó mình, như thế chẳng phải lại thêm phiền phức sao?

An Nhược Hi cứng người đứng nơi đó, nhìn bà vú bị kéo xuống, không thấy bóng dáng, chỉ là tiếng mắng chửi và rên la truyền từ xa đến, khiến An Nhược Hi chột dạ. Nàng ta vội nói với Đàm Thị: “Mẹ à, đừng đánh Tống ma ma dữ quá, dạy dỗ một hồi là được rồi. Bà ta lớn tuổi, sợ là không chịu nổi. Ngộ nhỡ có chuyện không may, con biết phải nói thế nào với tỷ?”

Đàm Thị tức giận nói: “Không chỉnh bà ta, lỡ có chút chuyện gì truyền đến tai An Nhược Thần, khiến nó đề phòng, chỉ sợ đến cả cơ hội cho con nói chuyện với nó cũng mất.” Nghĩ đến đây, nàng ta vội dặn đại a hoàn bên cạnh: “Ngươi đi xem chuyện này thế nào, giải bà già kia đến phòng chứa củi đi, không cho phép người của mấy phòng lớn lại gần, không có ta dặn dò, cấm bất cứ ai nói chuyện với bà ta, đánh xong rồi thì bịt miệng bà ta lại. Ai dám bép xép nhiều chuyện một câu, nếu bị ta biết được thì cũng sẽ có kết quả như bà ta.”

Đại a hoàn nhanh chóng đi làm. Đàm Thị để An Nhược Hi về phòng, suy nghĩ thật kỹ nên nói chuyện với An Nhược Thần thế nào, còn bản thân nàng ta phải đi tìm An Chi Phủ, bẩm báo chuyện lại, để An Chi Phủ quyết định xử lý.

An Nhược Hi không dám nhiều lời, quay trở lại phòng, tâm trạng bất ổn, càng nghĩ càng thấy sợ. Trước nay vốn xem thường đại tỷ, không ngờ tỷ ta có thể có thủ đoạn như thế, người người đều cho rằng con gái muốn leo cao chỉ có thể dựa vào sắc đẹp, làm thê làm thiếp thỉnh vui vẻ, nhưng đại tỷ biết rõ những điều này đều vô ích, nên đã đi một con đường khác. Hôm nay tỷ ta nghênh ngang, hung hăng quất thẳng vào mặt An gia bọn họ. Tỷ ta lợi hại như thế, nếu biết hôm nay bà vụ bị các nàng đánh chửi, liệu có ghi hận hay không. Mà hết lần này đến lần khác là nàng ta bị đem ra chỉ dạy, bị đại tỷ nhục mạ, quay về còn phải bị cha mẹ mắng là làm không được việc, cuối cùng còn bị đưa đến chỗ Tiền Bùi để thay thế.

An Nhược Hi càng nghĩ mà lòng càng lạnh. Không được, nàng không thể thế được, nàng không cam lòng. Rõ ràng là trong số những cô con gái An gia, nàng là người được nuông chiều nhất, nàng luôn cho rằng sau này mình sẽ là người nở mày nở mặt nhất, có thể đè những tỷ muội khác xuống, bọn họ hâm mộ nàng, nịnh nọt nàng, lấy lòng nàng. Nhưng vì sao cuối cùng người khổ nhất thảm nhất lại là nàng ta? Nàng không cam lòng, nàng không thể chấp nhận sắp xếp thế được.

Lúc ăn cơm tối, An Chi Phủ cho gọi các phòng đến sảnh đường cùng nhau dùng cơm, bầu không khí trên bàn cơm không ổn lắm. Lạnh lùng ăn xong, lạnh lùng rời khỏi bàn. Cuối cùng là An Chi Phủ giáo huấn. Nội dung giáo huấn đơn chỉ là là những thứ kia, các phòng nhất định phải quản chặt người làm vào, quản tốt cái miệng, quy củ trước nay không hề nói chơi, hôm nay có người phạm tội đã trừng trị nghiêm khắc rồi, nếu có người hầu phòng nào vi phạm quy củ, thì cả viện phải cùng chịu phạt.

Đàm Thị phòng nhì chờ An Chi Phủ nói xong, liền phụ họa nói vài câu, dáng vẻ chủ mẫu đầy trang nghiêm. Tiết Thị phòng ba vội lên tiếp đáp rằng lão gia nhị tỷ nói phải, người hầu trong viện nàng ta đều rất quy củ, nàng ta sẽ nghiêm khắc dạy dỗ hơn, tuyệt đối sẽ không làm sai chuyện gì. Ngược lại bên phòng lớn không có chủ tử quản, còn phải phiền nhị tỷ bận tâm thêm.

Đàm Thị nghe mà tức anh ách, nhưng lại không phát tiết được. Sắp xếp như thế là nếu bên phòng lớn làm sai chuyện gì cũng sẽ đẩy lên đầu nàng ta, theo lời lão gia vừa nói cả viện cùng bị phạt, nên đó là ám chỉ cả viện phòng nhì nàng ta phải cùng chịu phạt vì chuyện ban nãy của tiện nô kia ư? Nhưng lúc này nàng ta đang phô ra vẻ chủ mẫu, đúng là phòng lớn không có chủ tử quản, nếu nàng ta không gánh trách nhiệm thì dáng vẻ vừa phô ra đó liền trở thành trò cười.

Đàm Thị siết chặt tay, âm thầm nuốt xuống cục tức này. Rồi nói với An Chi Phủ: “Lão gia, tam muội nói có lý, bên phòng lớn không có người quản xuyến đúng là không được, không bằng sau này giao cho thiếp xử lý đi.” Nhấn mạnh vào hai chữ “sau này”, cố ý giũ sạch sai lầm của bà vú với mình.

An Chi Phủ cũng nghe ra lục đục giấu giếm trong lời nói của mấy phu nhân, cơn giận trong bụng vẫn chưa tan, Đàm Thị nói cái gì thì chính là thế.

Tiết Thị vội nói cực nhị tỷ vất vả rồi, vân vân và mây mây, nhưng thực ra trong lòng khá đắc ý. Viện phòng lớn vốn là nơi không được hoan nghênh nhất An phủ, nơi của chính thất, thiếp thất nào dám lo. Lo nhiều rơi vào miệng lưỡi thiên hạ, tốt nhất bớt để ý đi, tránh làm lão gia không vui.

Trước kia hễ có chút gì không may thì cũng là cái sai của đại cô nương An Nhược Thần, nhưng giờ An Nhược Thần đã đi, chỗ phòng lớn càng lúng túng hơn. Lão gia không phù chính* thiếp thất, cũng không nghe nói có ý định lấy vợ khác, nơi viện phòng lớn kia vẫn có giữ lại danh phận. Trước kia chính thất luôn thanh cao cũng chính là do để ý danh phận, một ngày lão gia còn chưa lên tiếng thì ngày đấy thiếp thất các nàng không được ra mặt.

(*Đưa thiếp lên làm vợ cả.)

Xưa nay Đàm Thị mạnh mẽ, từ trong ra ngoài đều muốn chiếm chỗ tốt, thường xuyên trưng ra dáng vẻ dạy dỗ các phòng, làm như thật sự coi mình là chủ mẫu, Tiết Thị oán hận chất chứa đã lâu, nhân lúc hôm nay nhét củ khoai nóng này vào tay Đàm Thị. Đàm Thị xử lý việc phòng lớn, nhất định An Nhược Thần sẽ ghi thù. Ai biết sau này sẽ ra sao chứ? Dù sao hôm nay mấy phòng các nàng chẳng ai quật ngã được Đàm Thị, thế thì cứ giúp nàng ta gây thù chuốc oán vậy. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.