Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 201


Đọc truyện Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên – Chương 201

Khói vừa bốc lên, tin tức liền chuyển đi.

Nhưng khói lệnh cũng không phải là thư, nên tin tức có thể
truyền đạt rất có hạn. Trong quân Đại Tiêu, quy ước khi thấy khói lệnh
là thế này: một tiến hai lùi ba bất động, bốn khói có bẫy phải cẩn thận, năm khói quyết biệt không gặp lại.

Trong thời chiến, cách nhau quá xa, không thấy được cờ lệnh,
không nghe rõ tiếng trống, gặp phải lúc xảy ra chuyện đột ngột, không
kịp đưa tin hoặc không có cách nào đưa tin, như thế giữa quân đội sẽ
dùng khói lệnh để xác nhận trạng thái của mình với những toán quân khác. Một cột khói, ám chỉ bất trắc không tạo nên uy hiếp, bọn họ sẽ tiếp tục tấn công. Hai cột khói, ám chỉ bọn họ không có biện pháp, phải rút lui. Ba cột khói, đứng tại chỗ đợi lệnh. Bốn cột khói, tình báo có sai khác, mọi người cẩn thận. Năm cột khói rất ít khi dùng, vì như thế chứng tỏ
thủ thắng vô vọng, nhưng bọn họ sẽ thủ chiến đến cuối cùng, đó là lời
hứa của tử sĩ trước khi chết. Để binh đội của bọn họ biết chiến tình,
tranh thủ thời gian rút quân.

Lúc Long Đại nhận được tin của bốn cột khói, Lương Đức Hạo cũng nhận được.

“Là ở đâu?”

“Núi Thạch Bình. Ngọn núi kia hiểm trở, không có đường núi nào
có thể đi được cả, dưới núi là đại lộ quanh co, hai dặm một trạm, không
thể đi lại. Sau núi là sông Miên. Khói bốc lên từ đỉnh núi, nhất định
không phải là người của chúng ta.” Duẫn Minh đáp.

Trong trướng Long Đại.

“Là Thần Thần. Nhất định nàng và Trạch Thanh đang muốn tới đây, nhưng lại bị kẹt.” Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao nàng lại rời khỏi thành
Thông? Tình báo có sai lầm, là tình báo nào có sai lầm?

Long Đại nhìn sa bàn*. Băng qua núi Thạch Bình, xuyên qua dãy
Thiết Đề, chính là sườn Thập Lý. Phải mạo hiểm lội núi, chính vì không
thể không đến. Trạm gác trên đường chính nghiêm ngặt thế sao? Ngay cả
trinh thám cải trang thành bách tính cũng không qua được? Nên họ mới cần đến khói lệnh.

(*Sa bàn là hình mẫu một khu vực, giống như địa hình thật, đắp theo tỉ lệ thu nhỏ để phục vụ việc trình bày, nghiên cứu.)

Rốt cuộc là tình báo nào? Nhất thời Long Đại không nghĩ ra. Hắn đã lấy được danh sách mật thám từ chỗ Mã Vĩnh Niệm, lại tra được đường
đi và chiến sách của đại quân Duẫn Minh chuẩn bị xâm chiếm Đông Lăng,
hắn cũng đã dự đoán đủ khả năng phục kích hãm hại trên chiến trường rồi, rốt cuộc là sai ở đâu?

Phía Lương Đức Hạo cũng đang nhìn sa bàn, ông ta ngẫm nghĩ hồi
lâu: “Hay lắm, có vẻ không chỉ đối phó với một mình Long Đại, phải tranh thủ thời gian. Chậm một bước là cũng thành công cốc hết.”

“Đại nhân.” Duẫn Minh nhìn Lương Đức Hạo, chờ dặn dò.

“Đã sắp xếp xong ở dãy Thiết Đề chưa?”

“Rồi ạ.”

“Vậy thì động thủ trước đi. Chẳng qua phải sửa lại kế hoạch một chút.” Lương Đức Hạo dặn dò thế này thế kia một phen, Duẫn Minh nhận
lệnh rời đi.

Duẫn Minh trở lại trong trướng, dẫn theo ba phó tướng đến doanh trướng của Long Đại: “Tướng quân, đã nhận được tin, binh lính ở trạm
gác phía núi Thạch Bình quay về báo, nói bọn họ đã bắt được mật thám của Đông Lăng quốc, đối phương thấy bị lộ tung tích nên đã chạy trốn lên
núi. Có một đội binh đã đuổi lên núi rồi. Mạt tướng vốn định đợi bọn họ
bắt được người giải đến trong doanh thì sẽ báo cho tướng quân, nhưng vừa rồi thấy trên đỉnh núi có khói lệnh, bốn cột khói, chứng tỏ tin tức có
bẫy, cần phải cẩn thận.”

Long Đại bất động thanh sắc, hỏi: “Vậy theo ngươi thấy, là tin tức nào có bẫy?”

” Mạt tướng đã hỏi kỹ binh sĩ gác trạm về tình hình lúc ấy, cảm thấy đám mật thám bị bại lộ kia đã bị dồn vào đường cùng, nghĩ có lẽ là cố ý muốn dẫn dụ sự chú ý của lính tuần tra đi chỗ khác, điệu hổ ly
sơn, để nhân vật quan trọng thật sự mượn rối ren mà đi lại.” Duẫn Minh
nói: “Tướng quân, vừa hay manh mối mạt tướng điều tra được ở trong thành cũng rất khớp, bọn chúng trói Lương đại nhân, trốn ở trong thành không

lâu, lúc trước không tìm được cơ hội ra khỏi thành, giờ đây cả tướng
quân lẫn mạt tướng đều đang ở sườn Thập Lý, dù sao Thôi Hạo cũng là quan mới nhậm chức, chưa từng xử lý tình hình phức tạp như vậy bao giờ, nhất định đám mật thám kia đã nhân cơ hội ra khỏi thành, muốn đưa Lương đại
nhân đến sườn Thập Lý, lấy đó mà uy hiếp chúng ta.”

Long Đại sầm mặt: “Nếu ngươi đã biết Thôi đại nhân không có quá nhiều kinh nghiệm, lại điều tra được manh mối, vậy vì sao không canh
giữ thành Thông tiếp tục truy xét, cứu Lương đại nhân ra hả!”

Duẫn Minh phục người xuống nhận tội: “Mạt tướng biết tội. Trước đó dò la tin tức không cẩn thận, mạt tướng muốn nhanh chóng về lại bàn
bạc với tướng quân trước, nhưng lại không hề cân nhắc chu toàn. Xin
tướng quân cho phép mạt tướng lại truy xét lần nữa. Nếu đối phương đã
xông đến núi Thạch Bình, tính toán thời gian, vậy trong một ngày này hẳn là có thể đến được dãy Thiết Đề, chắc chắn chúng không qua được trạm
doanh của chúng ta, chỉ có thể đi đường vòng qua dãy Thiết Đề, có lẽ sẽ
đi đường thủy, mạt tướng sẽ dẫn người lục soát dọc theo tuyến đường, ắt
sẽ tìm ra chúng.”

Long Đại không lên tiếng một lúc lâu.

Duẫn Minh cao giọng nói: “Tướng quân, xin cho phép mạt tướng dẫn đội lục soát, cần phải cứu Lương đại nhân ra.”

Ba tên phó tướng cũng quỳ xuống chờ lệnh: “Xin tướng quân hạ
lệnh, cho phép chúng mạt tướng dẫn đội lục soát, cứu Lương đại nhân ra.”

Long Đại trầm tư, một lúc sau mới nói: “Nhất định phải cứu
người rồi. Thế nên, gọi lính tuần tra kia đến đây, đợi ta hỏi cẩn thận
đã, không thể để có sơ sót được. Rồi chúng ta sẽ bàn bạc chuyện lục soát sau.”

Lời này không hề có sơ hở, Duẫn Minh vội ra ngoài trướng gọi lính tuần tra đang đợi lệnh kia vào.

Lính tuần tra báo họ tên chức vụ của mình, vị trí gác trạm, sau đó thuật lại tỉ mỉ tình hình lúc ấy. Khi ấy dòng người rất đông, đứng
xếp hàng đợi kiểm tra. Hắn chú ý tới có hai nông dân hán tử chở một xe
cỏ khô, thoạt nhìn rất nặng. Hắn ngoắc gọi bọn họ đến, định kiểm tra họ
trước để hai người này đi trước. Nhưng cả hai đều bất động. Lúc hai
người đang bị kiểm tra, thì chợt một trong hai người làm rớt thanh dao
găm, trên dao có khắc chữ viết Đông Lăng.

Lính tuần tra thấy thế, vội quát hỏi. Kết quả những kẻ đó lại
động tay, xoay người chạy lên núi. Bọn chúng một nhóm năm người, lôi
binh khí ra, đả thương lính tuần tra. Thế là lính tuần tra hợp lại thành đội đuổi theo, ở hiện trường rất hỗn loạn, có rất nhiều người hét to
chạy tán đi. Đợi đến khi hắn sực tỉnh thì đã không còn thấy chiếc xe
ngựa kia đâu nữa rồi. Lúc ấy hắn cũng không để ý, vội quay về báo tin
với Duẫn tướng quân.

Nhưng trên núi Thạch Bình lại truyền đến khói lệnh, lúc này hắn mới liên tưởng đến chiếc xe ngựa chất đầy cỏ khô kia.

Long Đại hỏi: “Trạm gác ở phía sau có tin gì về việc chặn được xe ngựa khả nghi kia không.”

Duẫn Minh lắc đầu: “Không có. Trạm trước điều tra rồi nên ở
đằng sau sẽ không để ý lắm. Với cả trước khi thấy có khói lệnh, phía bên này cũng không để tâm đến xe ngựa, chỉ chú ý vào năm người chạy thục
mạng kia. Bọn chúng có sách lược như thế, nhất định đã nghĩ ra cách qua
được trạm gác phía sau rồi. Tính toán thời điểm, chỉ một ngày đuổi kịp
lên đỉnh núi, trong một ngày cũng có thể đi vòng đến dãy Thiết Đề.”

Trải bản đồ ra, Duẫn Minh chỉ vào địa thế trên bản đồ mà phân
tích, hắn đề nghị lập tức phái binh bao vây dốc Thiết Đề, chặn đường
thủy ở sau ngọn núi, kiểm tra trong hang, chặn lại mọi con đường đi qua
sườn Thập Lý, sau đó dọc theo đường đông kiểm tra đến đường lớn.

Nghĩ cẩn thận lại chu đáo, không hề có sơ hở. Long Đại nói:
“Giờ mà ồ ạt lục soát thì không hay, địa thế ở dãy Thiết Đề phức tạp,
rất dễ giấu người, nếu chúng phát giác được động tĩnh thì thành ra sẽ
khó tìm. Vả lại, nếu chọc đến bọn chúng, khiến Lương đại nhân bị thương
sẽ không tốt.”


Duẫn Minh hỏi: “Vậy tướng quân nói xem, phải làm thế nào?”

“Phái người đi trước bao vây đánh bọc, yên tĩnh, âm thầm, đợi đến đêm, mai phục xong vào.”

“Trong đêm tối cũng không thể tìm người được. Giơ đuốc thì quá
nổi bật, lại càng dễ để chúng phát hiện hơn.” Như thế không phải là cho
Long Đại thêm thời gian một buổi tối để chuẩn bị sao?

“Nên mới là mai phục trước, đừng đem đuốc đèn theo. Đợi khi
trời vừa sáng, các binh tướng cùng nhau lục soát, bọn chúng ứng phó
không kịp, cũng không thể trốn đi đâu được.”

Long Đại nhìn mắt Duẫn Minh, trong mắt của cả hai lộ ra vẻ “ta biết ngươi đang có quỷ kế gì”.

“Được, vậy thì lấy mặt trời mọc làm tín hiệu.” Duẫn Minh nói: “Như thế cũng đỡ phải hò hét kinh động đến bọn chúng.”

“Có thể.” Long Đại nói: “An nguy của Lương đại nhân quan trọng, ta sẽ tự mình dẫn binh lục soát núi.”

Mọi người bàn bạc một hồi, sắp xếp xong đội ngũ, vạch xong chi tiết hành động, rồi sau đó tự đi sắp xếp.

Trong thành Thông, Thôi Hạo hồi hộp đợi tin từ các phe. Nhưng
không phe nào có tin cả. Hoàng đế Nam Tần ở thành Trung Lan thế nào rồi? Không ai nói cho hắn biết. Lỗ Thăng ở dốc Thạch Linh đang làm gì đấy?
Không ai báo cho hắn hay. Chiến tình với Đông Lăng ở tiền tuyến ra sao
rồi? Không có tin gửi về. An Nhược Thần đến đâu rồi, bây giờ đang làm
gì? Hắn lại càng không thể nào biết được chuyện này.

Thôi Hạo cảnh cáo mình phải kiên nhẫn. Sắp xếp lại mọi việc ở
trong đầu một lần, tỉ mỉ suy nghĩ bên nào thắng thì mình nên làm gì.
Thậm chí đã nghĩ có nên bất chấp giết Trịnh Hằng không, như thế nếu
Lương Đức Hạo thắng trở về, sẽ không còn ai tố cáo hắn nữa. Nhưng cuối
cùng lại nhát gan, không nghĩ ra cớ thích hợp, nên không dám ra tay.

Cho đến ngày hôm đó, một nha sai chạy như bay đến báo: “Đại nhân, có thánh chỉ, mau tiếp chỉ.”

Thôi Hạo sợ hãi nhanh chóng sửa sang lại áo mũ, chạy bước nhỏ ra ngoài.

Trong công đường ở nha môn, một thanh niên mặc y phục lộng lẫy, khí vũ hiên ngang đứng ở chính giữa, bên cạnh có người trông như là
công công, cầm trong tay thánh chỉ gấm vàng. Hai bên người là hai hàng
cẩm y vệ, ai ai cũng phấn chấn oai phong, sau lưng còn có mấy vị quan
viên, vẻ mặt nghiêm túc, qua lối đứng cũng tỏ ra kính sợ thanh niên này.

Cả một đám đều có vẻ mệt mỏi vì gấp rút lên đường xa, nhưng uy nghi lại rất đè người. Chợt Thôi Hạo thấy chân mềm ra.

“Người đến là Thôi Hạo phải không?” Vị công công kia cất chất giọng the thé hỏi.

“Thần là Thôi Hạo.”

Công công kia xác nhận thân phận rồi thì bắt đầu đọc thánh chỉ. Thôi Hạo nghiêm túc lắng nghe, rất sợ để sót một chữ. Nghe xong thì
biết rõ. Tam hoàng tử điện hạ được phong làm Nghi vương, thay mặt hoàng
thượng điều tra cục diện rối loạn ở biên giới.

“Lương Đức Hạo và Long Đại, hai người này ở đâu?” Nghi vương hỏi.

Thôi Hạo nhanh chóng đáp. Hắn biết, bất kể hai người này ở sườn Thập Lý có ra sao, thì khi Nghi vương đến, thắng bại đã định.

Thôi Hạo nghĩ mà sợ, đến mức đổ mồ hôi lạnh đầy mình, may quá
may quá, hắn không đứng nhầm phe. Hèn gì An Nhược Thần lại tự tin đến
thế, nói gì mà lợi thế của nàng ta còn nhiều hơn hắn có thể tưởng tượng.


An Nhược Thần nằm trên lưng Tông Trạch Thanh, mười binh sĩ bảo
vệ bốn phía, phân tán trận hình chạy xuống núi. Quả thực nàng đi không
nổi nữa rồi, vừa khốn vừa mệt, nhưng sau có truy binh, trước có nguy
hiểm, thế là bất chấp nam nữ khác biệt, ưu tiên chuyện quan trọng. Tông
Trạch Thanh cõng nàng, chạy thật nhanh.

“Lúc trời sáng, chúng ta có thể đến được dãy Thiết Đề. Đến lúc
đó vào thôn tìm ngựa, rồi đi vòng đến sườn núi Thập Lý.” Tông Trạch
Thanh nói.

An Nhược Thần mệt mỏi hé mở nửa mắt, nhưng kỳ thật ngủ chẳng
nổi, đầu óc vẫn tỉnh táo, nói: “Tông tướng quân, huynh có cảm thấy,
chúng ta thoát quá thuận lợi không?”

“Thế sao?”

“Dưới chân núi có lính tuần tra tập kết, sau khi Lương đại nhân thấy khói lệnh sẽ phát hiện có gì đó không đúng, vội phái kỵ binh tăng
viện, nếu là với trận thế này thì dù gì cũng nên có ánh lửa khắp núi, có ánh sáng của đèn đuốc đèn lồng mới đúng. Dưới chân núi, hẳn đã sớm bao
vây một vòng lớn rồi. Trên đường lớn, cũng nên thấy ánh lửa.” An Nhược
Thần đã từng bị bao vây trong đêm ở núi Tú, nhưng bây giờ ở đây lại chỉ
có lẻ tẻ vài ngọn đuốc, còn không bằng núi Tú, đâu có giống cảnh tượng
binh tướng lục soát núi.

Chân Tông Trạch Thanh dừng lại, “Phu nhân nói đúng.”

“Cứ như là, cố ý để chúng ta đến dãy Thiết Đề vậy.” An Nhược Thần nói.

Tông Trạch Thanh huýt sáo, binh sĩ bốn phía nhanh chóng vây
lại. Tông Trạch Thanh nói: “Đúng là như vậy không sai, có thể ở dãy
Thiết Đề sẽ có mai phục, chúng ta phải hành sự cẩn thận.”

Dừng lại một lúc để dặn dò bàn bạc, rồi tiếp tục lên đường.

Trời vừa tảng sáng, mấy người Tông Trạch Thanh đứng trên sườn
núi ngoài dãy Thiết Đề. Muốn vòng qua dãy núi này đến sườn Thập Lý, sẽ
là mạo hiểm lớn. Bọn họ đang chờ, chỉ chốc lát sau, hai binh sĩ trinh
thám đi tới, nói tìm được ngựa ở thôn gần đây. Trong thôn không có gì
khác thường, có thể vào thôn. Một người khác lẻn đến, nói tìm được ám
hiệu của hai toán trinh thám trước để lại. Dường như có rắc rối gì thật, ám hiệu cảnh cáo gặp nguy hiểm trên đường núi.

Tông Trạch Thanh quyết định, vào thôn trộm ngựa trước, nghỉ
ngơi một lát. Để trinh thám vào núi điều tra trước rồi sẽ quyết định
sau.

Mọi người còn đang đi vào thôn, thì chợt thấy ba cột khói dày đặc bốc lên từ trong dãy núi.

Khói lệnh.

Ba cột khói chứng tỏ đứng lại tại chỗ.

An Nhược Thần kinh ngạc: “Ý là bảo chúng ta đứng yên đừng động?”

“Không phải. Điều này chứng tỏ bọn họ ở đó.” Tông Trạch Thanh đáp.

“Bọn họ là ai?” Tướng quân, hay là Lương Đức Hạo. “Tại sao phải nói với chúng ta?” Là ai đốt khói?

Tông Trạch Thanh không đáp được, này thật đúng là kỳ lạ. Nhưng bất kể là gì, cũng không thể tùy tiện vào dãy Thiết Đề được.

Thiên tướng bên người Long Đại chỉ vào cột khói mà nói: “Tướng quân, có khói.”

Long Đại dặn: “Sai người tức tốc tìm một chỗ đốt hai cột khói.” Vừa dứt lời, lại nghe thấy Duẫn Minh ở xa cất giọng kêu to: “Long tướng quân, mau đến đây!”

Long Đại giục ngựa qua, một đường cẩn thận quan sát, đó là một
phiến rừng, là nơi tốt để giấu người. Long Đại giơ tay lên, kỵ binh sau
lưng nhanh chóng tản ra làm hai. Long Đại liếc nhìn xung quanh, xuống
ngựa, đi vào rừng cây kia.

Đi thẳng đến giữa rừng, thì gặp được Lương Đức Hạo.

Mặt Long Đại không có biểu cảm, bình tĩnh đứng lại.


Lương Đức Hạo nói với hắn: “Long tướng quân, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt rồi.”

Duẫn Minh đứng cạnh Long Đại, khoát tay, từ xung quanh có một đám binh tướng hô ứng nhảy ra, vây thành một vòng quanh rừng cây.

Binh tướng của Long Đại ở vòng ngoài, Long Đại không ra lệnh, bọn họ không nhúc nhích.

ở vòng ngoài nữa, lại càng có nhiều binh tướng đánh bọc đến, bao vây đội ngũ của Long Đại.

Tông Trạch Thanh dẫn An Nhược Thần cùng với mọi người, tìm một
chỗ cao vừa ẩn thân vừa quan sát. Chỉ chốc lát sau, cuối cùng đã thấy
hai cột khói.

Một trinh thám nhỏ giọng hỏi: “Giờ tính là hai cột hay năm cột khói?”

“Đều là ý bảo chúng ta đi mau.” Tông Trạch Thanh đáp.

Hai cột khói ý bảo phải lui, năm cột khói ý bảo ta sẽ liều chết cản các ngươi nhanh rút lui.

An Nhược Thần không còn mệt nữa, mỗi một dây thần kinh của nàng đều căng thẳng vô cùng. “Ít nhất bây giờ chúng ta đã biết, cả hai bên
đều đang ở đây!”

Trong rừng cây, đội ngũ hai bên đang giằng co.

“Long Đằng!” Lương Đức Hạo nói: “Lúc ta gặp nạn đã điều tra rõ, ngươi tư thông với địch bán nước, ý đồ mưu phản, nay ta thoát ra khỏi
hang cọp, dẫn quân tiêu diệt ngươi, ngươi có chịu phục không?”

“Nếu ta lập tức quỳ xuống xin tha, viết thư hàng nhận tội, thì sẽ không bị diệt chứ?” Long Đại đáp.

Duẫn Minh không quá hiểu Long Đại, nghe lời này thì nhất thời sửng sốt, khá bất ngờ.

Lương Đức Hạo cau mày: ” Giờ ngươi nói chuyện phách lối thật đấy, cố đại tướng quân cũng từng như thế.”

“Đột nhiên Lương đại nhân nhắc đến người xưa, khiến ta khá là
thương cảm đấy.” Long Đại đáp lần nữa, dĩ nhiên trên vẻ mặt chẳng hề có
chút nào là thương cảm.

Duẫn Minh nhìn Lương Đức Hạo, rồi lại nhìn Long Đại, quát lên:
“Long Đằng, ngươi có ý đồ mưu phản, phải chịu tội chết. Giờ chớ có phách lối nữa, ngươi chỉ có một ngàn binh.” Hơn nữa còn không dẫn theo cùng.

“Năm đó ta một mình cưỡi ngựa vượt mười ngàn quân, thì ngươi
còn đang bị đánh bại ở thành Liêu đấy tiểu tử.” Long Đại liếc Duẫn Minh, “Đến lượt ngươi nói chuyện ư? Có bản lĩnh, thì tay đôi đánh một trận!”

“Đừng để bị hắn khiêu khích.” Duẫn Minh đang định nổi giận thì bị Lương Đức Hạo quát lên.

“Đúng thế, phải nghe lời đại nhân.” Long Đại mỉm cười.

Bên ngoài dãy Thiết Đề, An Nhược Thần nói với Tông Trạch Thanh: “Ta không đi, ta đến đây chính là vì muốn cứu tướng quân. Huynh bảo ta
nên làm thế nào đây?”

Dĩ nhiên Tông Trạch Thanh cũng không muốn đi, không chém giết
một trận lớn thì thật có lỗi với danh hào Hổ Uy tướng quân của mình. An
Nhược Thần nói như thế, hắn thật sự rất hài lòng. Tông Trạch Thanh bắt
đầu hạ lệnh, để hai trinh thám đi trước dò đường, tìm lần theo ám hiệu.
Nếu trinh thám trước đó vào dãy núi, phát hiện không đúng, hẳn sẽ vẫn
còn đang thăm dò. Thăm dò tình huống, dẫn đường cho bọn họ. Ba người
khác vào thôn kéo ngựa, xung phong xông trận mà không có ngựa là không
được. Lại dặn dò hai người khác vào rừng tìm kỳ binh, nếu thật sự khai
chiến, vậy phải diệt cờ lệnh trước. Còn một người thì lên trên cây, theo dõi tình hình quân địch ở phía xa, kịp thời phất cờ truyền lệnh.

Mọi người tự tản ra.

Tông Trạch Thanh nói với An Nhược Thần: “Phu nhân đi theo ta.”
Rồi quay sang nói với năm người còn lại: “Nhớ kỹ, phải bảo vệ an nguy
cho phu nhân.”

An Nhược Thần hỏi Tông Trạch Thanh: “Tướng quân có bao nhiêu người?”

“Một ngàn binh.”

An Nhược Thần cắn chặt răng, theo Tông Trạch Thanh cúi thấp người chạy về hướng dãy Thiết Đề.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.