Đọc truyện Đợi Hoa Tàn Người Mới Đến – Chương 25
Bệnh tình của hắn ngày nặng dần, sáng sớm ra là ho khan, đến chiều về lại không thể mở mắt ra được. Nhiều khi tôi lo lắng đến mức, ngay cả khi hắn ngủ tôi cũng phải gọi hắn dậy để nói chuyện với tôi. Hắn ăn uống vẫn đều đặn, có khi tôi ho hắn ăn ngày bốn bữa, năm bữa, nhưng càng ăn hắn lại càng gầy, làn da cũng trở nên trắng bạch không có chút máu nào. Tôi nhìn gương mặt tiều tụy của hắn, tim tôi ngày càng lạnh dần đi. Tôi biết, bệnh tình của hắn đã đến giai đoạn cuối rồi.
Hắn bị bệnh, cổ họng cũng bắt đầu đau nên không nói với tôi được mấy lời. Tôi hằng ngày vẫn chăm sóc hắn, vẫn kể chuyện hắn nghe và rồi hắn lại ngủ.
Hôm nay, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn. Hắn không nói nhưng bản thân tôi vẫn cảm nhận được. Tôi đặc biệt đến bên giường ôm lấy đầu của hắn, giọng nói lành lạnh:”Hôm nay anh ăn sáng được chứ?”
Hắn lắc đầu không nói, ôm chặt lấy người tôi. Tôi thì thào nói nhỏ:”Vậy em kể chuyện anh nghe nhé!”
Hắn khẽ gật đầu, nhưng cái gật đầu này làm tôi lo sợ. Càng ôm chặt hắn hơn:”Anh hôm nau đừng ngủ nữa nhé!”
Hắn không gật đầu, cũng không lắc đầu. Dựa trên người tôi chuẩn bị nghe chuyện tôi kể.
“Ngày xưa, có một nàng tiểu thư, cô ấy là chị gái của lọ lem. Chị cũng tham gia yến tiệc như bao người khác, cũng cầu mong hoàng tử sẽ chọn chị là cô gái cùng chàng khiêu vũ. Nhưng cuối cùng chàng hoàng tử ấy chỉ chọn lọ lem làm chị bỗng nhận ra rằng, dù chị có thân phận hơn lọ lem nhưng nhan sắc của lọ lem hơn chị, thế là lọ lem thắng…”
Tôi nói rất ít. Rồi cúi đầu xuống nhìn gương mặt đang nhắm mắt, tay hắn nắm tay tôi rất chặt, khẽ gọi:”Hân Hân”
Nước mắt tôi chực trào ra:”Không phải là anh muốn nghe em kể chuyện sao? Anh mở mắt ra đi, em sẽ nói cho anh biết chị gái của lọ em sau này sẽ như thế nào”
Hắn không để ý lời tôi nói, mắt vẫn nhắm, đôi môi mấp máy gọi:”Hân Hân”
“Được được, anh không cần mở mắt đâu. Để em kể tiếp cho anh nghe là được rồi”
“Hân Hân”
“Nhưng, dù chị của lọ lem không xinh đẹp bằng cô, chị vẫn luôn cố gắng không ngừng để có thể tìm được hoàng tử của đời mình. Cuộc đời trớ trêu, người yêu đích thực của chị lại đức vua, chứ không phải là hoàng tử. Khi chị nhận ra điều ấy, đức vua đã băng hà…”
“Hân Hân, thật xin lỗi”
Tôi ôm chặt lấy hắn, nước mắt nóng hổi của tôi làm thấm ướt mái tóc, tôi cũng mặc kệ, chỉ biết rằng tôi đang cố giữ một hơi ấm cuối cùng cho riêng mình. Ôm chặt anh và khóc nấc lên như một đứa trẻ, khóc thật lớn như chưa bao giờ được khóc.
Tôi biết hắn đã hiểu, câu chuyện tôi kể là nói về ai. Hoàng tử là Thẩm Nhật Minh, lọ lem là Triệu Mẫn, và đức vua là hắn. Nhưng, hắn cũng giống như đức vua, bỏ lại chị gái lọ em một mình. Tôi ôm chặt hắn, khóc nấc lên, giọt nước mắt của tôi chảy đầu trên khuôn mặt trắng bạch của hắn, cuối cùng hắn đi rồi. Cũng bỏ lại tôi mà đi rồi.
Tôi bỗng nhớ lại khoảng thời gian lúc trước. Ngày tôi hỏi hắn dùng loại nước hoa gì? Hắn lại khăng khăng nhất định không nói. Đến mãi tận sau này chúng tôi còn lại những ngày ít ỏi bên nhau tôi mới biết đó là mùi của thuốc.
Tôi trách hắn sao hắn lại không nói cho tôi biết? Tôi không thích nghe lời hứa nhưng bản thân tôi lại bắt anh hứa sẽ mãi mãi ở bên tôi, nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm vậy!
Ngày cuối cùng tôi hỏi hắn có thích tôi không. Nếu hắn nói có, tôi sẽ nguyện chết cùng anh. Nhưng cuối cùng hắn lại nói hắn chưa từng thích tôi.
Ngày hắn bệnh nặng trầm trọng hắn lại nói với tôi rằng:” Hân Hân, tôi không dám nói bản thân mình yêu em vì tôi không đủ tự tin để làm chuyện đó. Tôi biết bản thân mình sắp phải ra đi, nếu tôi nói em sẽ hi vọng, sẽ ấp ủ một mối tình suốt cả cuộc đời. Ngay cả khi tôi chết đi em vẫn sẽ không tìm lại được hạnh phúc”
Tôi hiểu hắn, hắn cũng hiểu tôi. Nhưng không ai nói với ai những gì mình đang nghĩ, tôi chỉ hận bản thân mình không gặp hắn sớm hơn. Hắn chỉ hận bản thân hắn không thể đến trước để làm tôi hạnh phúc trong những năm tháng ít ỏi còn lại.
Ngày hắn ra đi, tôi nắm chặt tay hắn. Đến khi bàn tay lạnh buốt vô lực không còn hơi sức để giữ tay tôi nữa, tôi liền biết, hắn rời xa tôi thật rồi, tôi cũng không còn nước mắt để mà khóc nữa, tôi chỉ hi vọng, hi vọng hắn sẽ đợi tôi ở bên kia. Đến khi tôi giải quyết hết tất cả mọi chuyện, hoàn thành tâm nguyện của hắn rồi tôi sẽ rời đi. Nhưng tôi nào đâu hay biết rằng, cuộc đời hắn chỉ có một tâm nguyện duy nhất. Đó chính là cầu mong tôi sống hạnh phúc một đời!!!
Hắn vẫn như vậy, vẫn khuôn mặt lạnh băng nhưng lại dịu dàng với tôi, hắn vẫn ngủ, một giấc ngủ vĩnh hằng mà không bao giờ tỉnh lại nữa. Tôi cứ nghĩ đám cưới đó chỉ là mới ngày hôm qua, lời nói đó cũng chỉ tưởng chừng như vài giây trước. Tôi luôn lo lắng, hắn sẽ ra đi mà không nói lời nào. Và đúng như vậy, hắn chỉ nhẹ hôn lên trán tôi rồi chìm sâu vào giấc ngủ, không nói được một lời tạm biệt. Tôi biết không phải là hắn nói không được, mà là hắn không muốn nói, ngay đến khi chết, hắn vẫn không muốn rời xa tôi.
Tôi ôm thân người lạnh ngắt không còn độ ấm ấy. Ánh măt lạnh lùng nhìn ra ngoài, trên tay tôi vẫn là chiếc nhẫn bạch kim chói lóa, chỉ khi có thể nhìn vào đây, tâm tôi mới có thể bình tĩnh lại.
Đám tang của hắn tổ chức trong im lặng, chỉ có tôi, Chu Gia Hân, và một số người trong công ty quen thân với hắn. Chu Gia Hân nhẹ nhàng đến bên cạnh tôi rồi ngồi xuống, tôi thẫn thờ nhìn vào khuôn mặt đang ngủ trong lòng kính.
“Gia Hân, anh nói Minh Tuệ là người như thế nào?”
“Rất giỏi, có lẽ hắn đã đoán trước được sự việc ngày hôm nay đã xảy ra” Chu Gia Hân nói trầm ấm, như muốn an ủi tôi. Tôi thấy rõ trong ánh mắt hắn là sự buồn bã. Hắn cũng không nói nhiều về Minh Tuệ. Cũng đúng, hai người có lẽ đã quen biết từ trước và có mối quan hệ rất thân. Chu Gia Hân dù bề ngoài rất cợt nhả, nhưng bên trong lại tràn đầy sự buồn bã giống như hắn.
Tôi nghiêng đầu chỉ nhìn chằm chằm về một chỗ giống như người mất hồn.
Hôm nay bố mẹ tôi, Đóa Thành, Triệu Mẫn, Thẩm Nhật Minh đều đến. Họ ngồi hàng ghế sau, ánh mắt đều tập trung lên người tôi. Tôi ghét màu trắng, nên mang một bộ đồ màu đen, hắn cũng vậy, tôi cũng cho hắn mang bộ đồ đen giống tôi. Tôi biết, khi hắn rời đi rồi, hắn không muốn thấy một màu trắng xóa cô độc.
Có luật sư đến đọc bản di chúc mà hắn đã chuẩn bị từ trước. Đúng như tôi đoán, tất cả mọi tài sản của hắn đều giao lại cho tôi, ngay cả công ty cũng vậy. Ai ai cũng ngạc nhiên nhưng lại không dám nói một lời.
Tôi cũng chỉ cười khẽ, tôi không cần những tài sản này. Lấy nó, đổi lại một Minh Tuệ bằng xương bằng thịt cho tôi, có được không?
Bình Nhi và Chung trưởng phòng cũng đi đến. Nhìn tôi như vậy, không ai dám nói với tôi câu gì. Chỉ có Bình Nhi đi đến gần rồi ngồi xuống sát một bên, tôi không cần nhìn, vô thức dựa vào vai Bình Nhi nhìn mọi người chạy đi chạy lại làm lễ. Đến bước cuối cùng là hỏa thiêu, trong lòng tôi lại nhói lên, đau đớn khôn cùng. Trong mắt tôi toàn là ánh lửa màu đỏ đang thêu rụi thân người của hắn, bây giờ tôi chỉ muốn bản thân mình nằm vào đó. Cũng muốn bị lửa thiêu, nhưng ngày tôi và hắn làm đám cưới giả, tôi đã nói là nếu hắn chịu đồng ý thì tôi sẽ không chết theo hắn. Vậy nên, dù muốn tôi cũng không thể thất hứa, tôi phải sống, sống để không làm hắn thất vọng.
Tôi ôm chặt lấy Bình Nhi, con người run run. Cô chỉ biết im lặng vuốt lưng tôi an ủi. Đến khi hỏa thiêu xong, người ta đổ tro cốt của hắn vào một cái hình bằng sứ. Tôi rời khỏi người cô chạy ôm chặt lấy nó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đó. Không muốn nói một lời nào.
Chủ Gia Hân liền hiểu, sai người sắp xếp bè để tôi đi thả nó xuống sông.
Thẩm Nhật Minh bỗng đi lên nói:”Để tôi đi cùng cô ấy, lỡ xảy ra chuyện gì bất trắc”
Chu Gia Hân nghĩ hắn là người thân của tôi, cũng không phản đối mà cho hắn đi theo. Trong suốt đám tang chỉ có Bình Nhi là người tôi dựa vào nên cô cũng đi theo. Tôi không nói chuyện, không đồng ý cũng không phản đối. Bước từng bước nặng nề lên trên bè, có người chèo lái cho chúng tôi đến giữa sống.
Tay tôi nắm chặt tro cốt của hắn, thả từng hạt bụi xuống sông. Hôm nay nước rất trong xanh, hạt bụi trắng xóa rơi nhẹ xuống mặt nước làm nó gợn sóng, trôi nhẹ ra phía xa, những ngọn gió thoang thoảng đẩy chúng trôi dạt đi rất xa, đến khi tôi không còn thấy được. Ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua những đám mây màu xanh chiếu thằng xuống mặt nước biển óng ánh. Tôi thấy đâu đó lấp lánh màu sắc kì ảo. Có lẽ đây gọi là tận cùng phía chân trời trong truyền thuyết, chỉ tiếc rằng, chỉ có mình hắn đến được đó, còn tôi chỉ có thể ngồi đây nhìn theo.
Không biết là cố ý hay là vô tình, tôi thấy trong đáy bình có một chiếc nhẫn bạch kim, vẫn chói lóa như cũ. Dù hắn bị lửa thiêu cháy, nhưng chiếc nhẫn vẫn còn, tình yêu của hắn vẫn còn. Không bị chút ảnh hưởng nào.
Tôi thẫn thờ nhìn nó hồi lâu, Thẩm Nhật Minh đưa tay đặt lên vai tôi an ủi. Tôi không nhìn hắn, nhẹ giọng nói:”Ân oán giữa cậu và Minh Tuệ tôi không biết. Nhưng anh ấy đi rồi, cậu vừa lòng chưa?”