Bạn đang đọc Đợi Gió FULL – Chương 32
Cuối tháng ba mùa xuân vẫn còn se lạnh.
Nói đến ông nội và ông ngoại của Lâm Giáng, tuổi tác gần nhau, nhưng thân thể và sức khỏe thì lại đối lập hoàn toàn.
Chính là như vậy, ông ngoại vừa mới từ thảo nguyên trở về, chẳng được mấy ngày lại tràn đầy tinh thần năng lượng chạy đến Bắc Kinh chơi, còn ông nội của cô sức khỏe vốn dĩ đã yếu, trời hễ trở lạnh là ông cụ lại ốm một trận, sốt cao không hạ, chỉ đành vào viện nằm.
Hôm đó sau khi Lâm Giáng tan lớp liền đến bệnh viện thăm ông nội, trùng hợp gặp được Thẩm Yến cũng đang đến thăm bệnh, hai người ngồi trong phòng bệnh một lúc rồi cùng nhau ra ngoài.
Lúc chờ thang máy, chiếc tivi nhỏ bên hành lang đang chiếu một đoạn quảng cáo sô cô la, Lâm Giáng nhìn vào đáy mắt Thẩm Yến, hỏi anh: “Gần đây cậu bận không? Cậu nhìn quầng thâm mắt của cậu kìa, còn đen hơn cả sô cô la rồi đấy.”
“Đừng nhắc nữa, việc ở công ty đã đủ phiền phức rồi, mẹ mình còn cứ tìm cách giới thiệu đối tượng cho mình nữa.” Thẩm Yến hắng giọng cười.
Lâm Giáng cũng cười: “Có phải mình chuyển ra ngoài sống rất là sáng suốt đúng không?”
Thẩm Yến không thể phủ nhận, nói: “Dạo này mình cũng đang tính đến chuyện dọn ra ngoài sống đây.”
Lâm Giáng lại định nói thêm gì đó, thang máy đúng lúc ấy mở ra, đồng thời trong chiếc tivi nhỏ truyền ra một giọng nói quen thuộc, to lớn mạnh mẽ xuyên thẳng vào tim.
Con ngươi Lâm Giáng tối sầm lại, cô kéo Thẩm Yến bước nhanh vào thang máy.
Thẩm Yến không nhúc nhích.
Lâm Giáng mắt nhìn cửa thang máy đóng lại, quảng cáo trong tivi cũng chuyển sang đoạn khác, khóe mắt cô cay sè, cô kéo lấy cánh tay Thẩm Yến, cố gắng thông họng, nói: “Đi thôi.”
Thẩm Yến vẫn đứng im không động, một lúc sau mới cúi đầu nhìn cô.
Điều khiến Lâm Giáng không ngờ đến, anh lại lộ ra một nụ cười tràn ngập ánh mặt trời: “Ban nãy còn chưa nói xong mà, mình có chuyện muốn nhờ cậu giúp.”
Lâm Giáng không ngờ đến anh đột nhiên chuyển sang một câu khác, cô nhìn sắc mặt Thẩm Yến, không biết tại sao nụ cười này thực sự có ý vị của “thà làm ngọc vỡ, còn hơn ngói lành*”.
*Thà làm ngọc vỡ, còn hơn ngói lành: Thà bị rủi ro, tổn thất, đau khổ mà bảo toàn được khí tiết còn hơn được sống mà lại làm hoen ố thanh danh.
“Chuyện gì?” Lâm Giáng dựa theo lời của Thẩm Yến mà tiếp tục nói.
Thẩm Yến thay đổi sắc mặt: “Dù sao thì cũng chỉ cậu mới giúp được mình.”
Nói rồi, Thẩm Yến đứng lên phía trước, ấn núi thang máy: “Đến lúc đó trang điểm cho thật xinh đẹp vào.”
Lâm Giáng chỉ cảm thấy anh chuyển chủ đề thật là nhanh, cô hỏi lại một lần nữa: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Nhưng Thẩm Yến không đáp lời cô nữa.
Lâm Giáng cảm nhận mặt trời đang đang chiếu rọi.
Chiều hôm đó sau khi tạm biệt Thẩm Yến, Lâm Giáng về nhà mày mò kênh radio của mình, cô mới ghi âm được hai lần bản thảo, ngoài cửa sổ sắc trời đã tối mịt rồi.
Lâm Giáng vươn vai đứng dậy vào bếp tìm đồ ăn, cô cầm một hộp sữa chua lên ăn, vừa mới bóc vỏ còn chưa kịp liếm Vương Giai Thiến đã gọi video đến, bảo cô giúp chọn quần áo để đi gặp khách hàng.
Mới nói được vài câu, đầu dây bên kia bỗng có tiếng nói chuyện của một người đàn ông, sắc mặt Vương Giai Thiến liền biến đổi, ánh mắt hiện lên tia trốn tránh.
“Tần Chiếu à?” Lâm Giáng không giả vờ như chưa nghe thấy.
“Cậu nghe ra rồi à?” Vương Giai Thiến gãi gãi đầu, đổi tư thế cầm điện thoại, hít thở một hơi thật dài.
Nhưng không có ý định nói tiếp.
Lâm Giáng không hỏi nhiều thêm, nghiêm túc giúp cô chọn một bộ đồ màu be kiểu dáng Hàn Quốc, sau đó cúp điện thoại.
Lâm Giáng đặt điện thoại xuống, cô tựa người vào bàn nấu ăn, chầm chậm uống hết hộp sữa chua, không biết đang nghĩ gì, lại giống như cái gì cũng không nghĩ.
Tối đó cô nghe bài “Ký ức độc quyền” của Trần Tiểu Xuân rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau cô dậy sớm lên lớp, sau khi tan lớp, vừa ra đến cửa đã được một cơn mưa bất ngờ chào đón.
Trong lớp có một học sinh nữ cùng đứng dưới mái hiên với cô, Lâm Giáng ngoảnh mặt sang hỏi nữ sinh kia: “Em cũng không mang ô à?”
Ai ngờ nữ sinh cúi đầu cười, không nói gì.
Qua khoảng chừng 5 phút sau, trong màn mưa bỗng có một chàng trai dáng người cao gầy che ô chạy tới, cô gái kia hân hoan ghé người vào chiếc ô của nam sinh, cực kỳ ngượng ngùng nhìn Lâm Giáng: “Cô ơi, em đi trước đây ạ.”
Lâm Giáng lập tức cảm thấy nhân sinh không còn gì để luyến tiếc nữa.
Cô mở phần mềm gọi xe lên, vẫn chưa có tài xế nào chịu nhận đơn của cô.
Cô cắn răng xông vào màn mưa.
Chưa chạy được mấy bước, một chiếc xe ô tô bỗng dừng lại bên cạnh cô.
Giang Vi Phong cũng không ngờ sẽ gặp được Lâm Giáng, ban nãy anh đến công ty, trợ lý tìm lại sơ yếu lí lịch của Lâm Giáng đem tới cho anh xem, anh trầm mặc mất một lúc rồi lái xe về nhà.
Đoạn đường anh thường đi hôm nay bị kẹt xe nên anh đành rẽ hướng đổi sang lối khác, ai ngờ đi qua đèn xanh đèn đỏ, cách một màn mưa lại có thể nhìn thấy Lâm Giáng đang chạy, nhìn dáng vẻ của cô như một chiếc lá cây đang bay vậy.
Anh hạ kính xe xuống, để lộ ra khuôn mặt quen thuộc, giọng nói đàm đạm: “Lên xe.”
Lâm Giáng thấy cả người mình ướt nhẹp như chuột lột, vội xua tay nói: “Người tôi ướt lắm, không lên đâu, tôi đi tới phía trước ngồi tàu điện là được rồi.”
Anh không nói gì, cứ nhìn cô như vậy.
Chiếc xe đằng sau liên tục ấn còi, Lâm Giáng cắn cắn môi, mở cửa ngồi vào trong.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo màu trắng, bị nước mưa làm cho ướt thấu có thể nhìn thấy rõ cả áo lót màu trắng bên trong, tóc cô vẫn đang nhỏ nước, từ ngọn tóc rớt xuống xương quai xanh, rồi ngấm vào quần áo.
Lâm Giáng ngượng ngùng ôm hai cánh tay, lén quan sát Giang Vi Phong, anh vẫn đang tập trung lái xe, làm như cô không tồn tại vậy, lúc này cô mới âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hôm nay anh mặc tây trang, cảm giác hoàn toàn không giống với lúc bình thường mặc quần áo thường ngày, có chút thanh cao khác lạ, nếu cứ im lặng như vậy thực sự không tìm được nửa phần khói bụi trần gian nào trên người anh.
Anh lái xe được một lúc, hai người không nói chuyện gì với nhau, mấy phút sau anh rẽ vào một đường khác, dừng lại trước một gian hàng bán hoa, nói với cô: “Cậu chờ một chút.”
Lâm Giáng gật đầu.
Nhân lúc anh ra ngoài, cô vội lấy gương ra soi, chỉnh sửa bản thân lại một chút, xong xuôi rồi anh vẫn chưa quay lại.
Lâm Giáng thầm đánh giá chiếc xe của Giang Vi Phong, rất sạch sẽ, chỉ trừ chậu hoa đang lắc đầu kia thì anh không đặt thêm một thứ gì khác, càng không có dấu vết của phụ nữ, cô âm thầm nghĩ đến đây, nhưng bỗng nhiên cảm thấy như có thứ gì đó đang đâm vào mình.
Cô hơi rướn người dậy, lần mò một lúc trên đệm ngồi, đột nhiên sờ phải một thứ cứng cứng, cô lấy ra nhìn, là một chiếc bông tai màu xanh lam, trước kia cô từng nhìn thấy trên weibo có một sao nữ nào đó đeo một đôi giống hệt vậy.
Lòng Lâm Giáng phút chốc rơi xuống nơi thấp nhất, tay cầm chiếc bông tai run run, cô nghĩ ngợi rồi đặt nó xuống bên cạnh chậu hoa đang lắc đầu kia.
Đúng lúc ấy Giang Vi Phong trở lại.
Người anh chưa ngồi hết vào trong xe, một đóa hoa hồng đỏ rực thơm ngát đã xông đến trước rồi.
Lâm Giáng nhìn chiếc bông tai rồi lại đưa mắt nhìn đóa hoa hồng, mắt bỗng cay sè, tư thế ngồi cứng ngắc.
“Cho cậu đấy.”
Giang Vi Phong ngồi vào xe, đặt đóa hoa vào trong lòng Lâm Giáng, sau đó ngồi thẳng người, một tay lười nhác xoa xoa mái tóc bị mưa ướt của mình, một tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng ra.
Lâm Giáng tim đập như đánh trống, khoảnh khắc ấy cô muốn thu lại từ “thanh cao” lúc nãy, rõ ràng đây là phong lưu đa tình mà.
“Sao lại cho tôi cái này?” Cô hoảng hốt mất mấy giây, vẫn không hiểu được.
“Hôm đó cậu bỏ quên bó hoa cưới trên xe rồi.” Anh nghiêng mắt nhìn cô, giọng nói không mặn không nhạt.
Lâm Giáng “à” một tiếng, nói thêm một câu: “Cảm ơn.”
Đáng lẽ cô còn muốn nói thêm, nhưng lại nhớ đến ngộ nhỡ biểu hiện rằng mình quá thích, ngược lại sẽ khiến anh nghĩ rằng cô không đứng đắn, cô đành yên lặng ôm bó hoa không nói chuyện.
Cô trầm mặc đếm được hai mươi mốt bông hoa.
Tâm trạng cô cũng một đường nở hoa, Lâm Giáng bảo Giang Vi Phong dừng lại trước bệnh viện.
“Ông nội tôi mấy hôm trước lại đổ bệnh, vậy nên tôi đến thăm ông.” Lâm Giáng trước khi xuống xe còn giải thích thêm.
Giang Vi Phong nghe vậy liền bảo Lâm Giáng đợi một lát, tay cầm theo điện thoại xuống xe.
Lâm Giáng không biết anh muốn làm gì nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều, cô bèn ngồi trong xe, ngoan ngoan đợi anh trở lại.
Qua khoảng mười phút thì anh quay lại, nhưng không lên xe mà quay người vòng qua bên kia mở cửa xe cho cô, giúp cô tháo dây an toàn.
Lâm Giáng vội xuống xe, đứng vững lại rồi mới nhìn, trên tay anh đang xách một giỏ trái cây rất đẹp và một chiếc áo mưa trong suốt.
Cô hơi ngây người, anh đem giải trái cây đưa cho cô: “Một chút tấm lòng.”
“Thế này thật ngại quá, cậu đã mất công đưa tôi đến đây rồi còn phải tốn kém như vậy.” Lâm Giáng thật lòng nói.
Con ngươi Giang Vi Phong lóe lên, ý cười trong mắt nhìn cô, anh cười thành tiếng: “Lâm Giáng, có ai từng nói cậu quá đứng đắn chưa?”
Cô ngơ ngác, không hiểu vậy nên cứ nhìn anh.
Anh lại cười, vô cùng tản mạn: “Đừng khách sáo như vậy.”
Lâm Giáng cúi đầu, bó hoa hồng ánh lên khiến mặt cô đỏ bừng, nhất thời không biết phải nói gì mới tốt.
Anh lại nhìn cô thêm một chút, đưa luôn chiếc áo mưa cho cô, ngữ khí dịu dàng không ít: “Cậu lên đi, bây giờ tạnh mưa rồi, nhưng không biết lúc nào lại rơi tiếp đâu.”
Anh mua là áo mưa, chứ không phải ô.
Lâm Giáng chú ý thấy điểm này, nhớ đến một từ đồng âm, mưa bên ngoài đã tạnh nhưng mưa trong lòng lại oanh oanh liệt liệt đổ xuống, khiến cô ướt nhẹp.
Cô nhận lấy áo mưa, lời vẫn nghẹn lại trong cổ, chỉ biết ngốc nghếch nhìn anh, trước mặt anh cô vĩnh viễn đều có thể dễ dàng mất đi khả năng ngôn ngữ của mình.
Con ngươi Giang Vi Phong âm trầm, ngữ khí nhàn nhạt: “Có phải cầm nhiều đồ quá không? Tôi đưa cậu lên trên nhé?”
“Không cần đâu!” Câu nói này khiến cơn mưa trong lòng cô đột nhiên tạnh ráo, tia cảm xúc trong lòng Lâm Giáng cứ như có phép thuật hô biến một phát liền mất tích luôn.
Cô buột miệng nói rồi lại vội giải thích: “Ý tôi là hôm nay đã quá phiền cậu rồi.”
Giang Vi Phong nhướn mày.
Lâm Giáng nhụt chí, hận bản thân mình lại bắt đầu “đứng đắn”, cô gần như chạy chốn khỏi đó.
Ánh mắt Giang Vi Phong dõi theo bóng lưng cô gái.
Mái tóc đen của cô nhịp theo bước chân, nhún nhảy trên bờ vai mảnh khảnh, chiếc áo trắng cô mặc trên người bị gió thổi áp vào thân, lộ ra dây áo trắng bên trong, lúc anh ngồi trên xe đã nhìn thấy rồi, eo cô rất nhỏ, dần dần xa cách, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi.
Giang Vi Phong đợi cho bóng lưng cô khuất hẳn mới ngồi lại vào xe, anh cảm thấy lòng mình sột soạt phát ngứa.
Anh hạ cửa kính xe xống, đang định rút điếu thuốc ra hút thì một bóng người quen thuộc xuất hiện trước tầm mắt.
“Trừ giỏ hoa quả ra, còn mua thêm gì không?” Thẩm Yến đứng trước xe.
“Con cứ nhìn đó mà làm đi.” Người phụ nữ bên trong đáp.
“Được rồi.”
Thẩm Yến nhấc đôi chân dài đi về phía tiệm hoa quả.
Điếu thuốc trên tay Giang Vi Phong chưa kịp châm thì anh đã không còn hứng để hút nữa, ngây người xuất thần không biết đang nghĩ gì, chẳng mấy chốc đã thấy Thẩm Yến tay không quay lại, nhìn qua cửa kính xe hỏi: “Lâm Giáng nói cô ấy mua hoa quả rồi, chúng ta có mua nữa không?”
Người phụ nữ ngồi trong xe có chút mất kiên nhẫn: “Lâm Giáng mua là phần của Lâm Giáng, còn chúng ta mua lại là phần của chúng ta chứ…”
Giang Vi Phong lành lạnh cười nhạo một tiếng, khởi động xe lái đi.
Buổi chiều hôm đó anh cùng Cố Tường đã lâu không hẹn cùng nhau chơi ván trượt khoảng hai tiếng ở quảng trường Quang Minh, sau khi chơi xong, hai người đàn ông ngồi trên bậc thang cách đó không xa, nhìn nam nữ tràn đầy nhiệt huyết trượt ván, vệt nước mưa trên mặt đất theo đó bắn lên tung tóe.
Cố Tường thở hồng hộc chửi bậy mấy câu, đạp đạp chiếc ván trượt dưới chân cười: “Mặc dù bảo chúng ta mới có hai mươi mấy tuổi, nhưng so với lũ nhóc mới mười mấy tuổi đầu này rốt cuộc vẫn không thể sánh được, vừa nãy làm cú nội xoay suýt chút nữa thì không thành rồi.”
“Chỉ có cậu không làm được thôi.” Giang Vi Phong rút điếu thuốc ra châm lửa.
“Đúng đúng đúng, cậu vẫn là thanh niên sức dài vai rộng, biết bao cô nương trên quảng trường vẫn còn khen cậu đẹp trai kìa, chậc chậc…” Cố Tường cười, liếc mắt nhìn anh: “Nhưng nếu cậu còn tiếp tục hút thuốc như thế này, áng chừng cách đất chẳng còn xa nữa đâu.”
Giang Vi Phong nhả một vòng khói: “Từ lúc nào mà cậu nhiều lời thế.”
“Đây là tôi đang quan tâm cậu, biết không? Nếu như sức khỏe cậu có vấn đề gì, các anh em trong công ty làm gì còn đường sống?” Cố Tường làm mặt khổ, đợi người đàn ông trước mặt đáp lời.
Giang Vi Phong không nhanh không chậm nhả ra một vòng khói vô cùng đẹp, không thèm phản ứng lại.
Cố Tường há miệng định nói lại thôi, bộ dạng ngập ngừng lại nghiêm chỉnh.
Đang do dự thì thình lình bị ăn một cái đạp.
“Á…” Cố Tường đau đến nỗi ngũ quan vặn vẹo, “Cậu trúng gió đấy à!”
“Nói.” Giang Vi Phong thốt ra một chữ.
Cố Tường nuối nước bọt đung đưa hầu kết, ngồi thẳng người: “Còn sao được nữa, thì là Trương Ích Gia kia kìa.”
“Anh em đây thực sự coi cậu như huynh đệ nên mới nói lời này, cậu đừng chê tôi thẳng…”
Giang Vi Phong chăm chú nhìn anh: “Ừm?”
“Anh ta không có vấn đề gì lớn cả, con người cũng không xấu, nhưng chỉ là ở với với chúng tôi, hầy, không phải là người cùng một đường với tôi.
Người ta đều nói đạo bất đồng bất tương vi mưu* mà, tôi không thể đi cùng anh ta được, không cùng tam quan.” Cố Tường nói xong, lấy thêm một ví dụ, “Cứ lấy chuyện sắp xếp công việc cho cậu ra nói đi, tôi là người quản lí của cậu, anh ta dựa vào đâu mà thò tay vào bảng thông cáo chứ? Nhìn cái lịch công việc mà anh ta sắp xếp cho cậu xem, bây giờ anh ta xem cậu như cây hái tiền rồi, việc gì cũng nhận, mấy hôm trước chuyện đi chụp ảnh ở đập nước, theo tôi thấy thì thật sự không cần đến cậu.”
*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được.
Nghĩa này giống câu: chim sẻ sao biết được chí chim hồng.
Cố Tường hễ mở miệng là nói không thể ngừng.
Ánh mắt Giang Vi Phong tối sầm, nhớ đến buổi sáng mới đến công ty, Trương Ích Gia cũng đột nhiên gọi đến cho anh.
Hai người này, một là con dao trí mạng, một là nguy cơ chết chóc ngầm.
“Đập nước là do tôi tự nguyện đi.” Giang Vi Phong mở lời.
“Đậu! Không phải đấy chứ? Thật hay giả vậy? Chắc không phải cậu chỉ nói vậy để tạo cảnh thái bình giả tạo giữa anh em chúng ta đấy chứ?” Cố Tường nghĩ kiểu gì cũng không hiểu được, “Không phải, cậu cũng chẳng phải Thánh Mẫu gì?”
“Biến đi.” Giang Vi Phong nhấc chân đạp cho Cố Tường một phát nữa.
Chân vừa đạp qua, Cố Tường liền kịp lúc giả vờ kêu oang oang, nhưng anh cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến cái này, Cố Tường lại hỏi: “Ý tôi không phải như vậy, cậu nghĩ mà xem, trước kia lúc cậu nghỉ, bộ phim của Chung Tuệ cậu cũng không nhận…” Trung Tuệ tốt xấu gì cũng được xem là tiểu hoa lưu lượng tuyến hai sau năm 85, lúc đó tổn thất mất một đơn hàng không hề nhỏ, khiến cho Trương Ích Gia…!và anh ta đều tức đến xì khói.
Giang Vi Phong nghe vậy thì yết hầu chuyển động.
Có những câu chuyện đã định trước rằng sẽ không có khán giả..