Bạn đang đọc Đợi gió giao mùa – Chương 95
Những ngày sau đó Lucy vẫn sống vui vẻ trong sự yên bình và chờ đợi…
Hai người bạn thân và người cô bé yêu thương nhất đã sang Mỹ, tới một nơi cách xa Lucy cả nửa vòng trái đất. Nhưng rồi họ sẽ trở lại. Lucy vẫn chờ đợi với bao nhiêu nỗi nhớ mong. Quả thật những ngày vắng họ cuộc sống của Lucy hơi buồn, nhưng nó không hề tẻ nhạt. Vì ở một nơi nào đó vẫn có người luôn nhớ đến cô bé, và luôn gửi mail về cho cô…
“Bé yêu ! Vẫn khỏe chứ ? Bọn tớ bên này nhớ cậu lắm !”
“Kei ! các cậu đang làm gì vậy ? Đã nói chuyện với Jellal chưa ? Khi nào trở về ?”
“Khôi Vỹ muốn bọn tớ giúp anh ấy kí kết một hợp đồng quan trọng trước khi về. Có lẽ là hai tuần nữa”
“Khôi Vỹ biết cách bóc lột sức lao động của người khác quá nhỉ”
“Hì Hì. Không đâu. Là tớ tự nguyện mà. Vì anh ấy cũng trả lương cho tớ nữa. Tớ nhớ cậu lắm…”
Tuy là ngày nào Kei cũng gửi tin nhắn về cho Lucy, nhưng cô nhóc của cậu cũng không phải một người bình tĩnh biết ngồi im một chỗ chờ đợi. Trong thời gian Kei đi vắng, cô bé thường xuyên đến nhà thờ gặp gỡ các sơ và ngồi yên nghe những tiếng chuông ngân dài trong gió. Nhưng nếu cô nhóc cứ hiền như thế thì cũng còn đỡ, đằng này Lucy lại là một kẻ nghịch ngợm phá phách, không lần nào tới nhà thờ mà cô nhóc không bày trò chọc phá mọi người, và nạn nhân chịu đựng mấy trò quậy phá của Lucy nhiều nhất là cậu bé Hải…
-Hải !!! Đang tưới cây hả ?
Thấy Hải đang chăm sóc vườn hoa, Cô bé lò dò đi lại phía sau, khi cậu không chú ý cô đập bộp vào lưng làm cậu giật mình. Hải quay sang nhăn nhó nhìn khuôn mặt đang cười toe toét của Lucy bực bội:
-Biến đi nhóc con ! Quậy nữa là tôi tắm cho cô luôn bây giờ…
Hải vung vung vòi nước trước mặt Lucy dọa nạt, cô bé nhăn nhó chạy mất…nhưng là chạy đến vòi nước đóng khóa lại. Hải đang chăm chú tưới cây thì vòi nước tắt phụt, cậu bé ngạc nhiên lắc lắc cái vòi rồi đưa lên mặt ngắm nghía xem có vật gì mắc vào trong đó hay không. Chỉ chờ có thế. Lucy bật “tách” nước ào lên bắn hết vào mặt Hải, cậu nhóc ướt như chuột lột…
-Giờ thì cậu được tắm mát thật rồi đó ! Bye !!!
Ngước lên nhìn con nhóc phá phách đang dưa tay vẫy vẫy chào mình, Hải tức tối vất cái vòi nước xuống gào lớn:
-Con nhóc chết tiệt !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nhưng Hải cũng không phải là người giận lâu. Chỉ ngày hôm sau là cậu đã quên hết tất cả mọi chuyện. Và thời gian rảnh rỗi, Lucy luôn tìm đến cậu nhiều nhất. Hải có vẻ cũng rất quý mến Lucy, vì cô bé là bạn cậu, là ân nhân của cậu…Và đã từng là người mà cậu hay mơ đến…
Hải biết Lucy và Kei đã thành một cặp từ lâu, nhưng cậu vẫn nhìn cô bé bằng đôi mắt đầy yêu thương và ấm áp. Cái này người ta nói là “yêu đơn phương” thì phải, hiển nhiên Lucy cũng không biết được điều này. Vì cô và Hải luôn đấu khẩu, chọc phá nhau từ lúc mới quen, và cho đến tận bây giờ…khi họ đã trở thành bạn thân, mọi chuyện vẫn không có gì thay đổi…
-Sau này cậu định làm gì Hải ? Không định làm lao công mãi trong nhà thờ chứ ? Lucy vừa nói vừa thẩy một trái dâu tây chín mọng lên trời rồi há miệng ra hứng gọn khi nó rơi xuống.
-Tôi muốn trở thành giám mục !Hải vẫn chăm chú tỉa lá một cây hoa hồng.
-Giám mục !!! thế thì cậu phải rửa tội thêm vài chục năm nữa đi rồi hãy tính tiếp ! Lucy tỉnh bơ bình luận, còn Hải thì cắt phăng luôn một nhánh cây to, liếc qua nhìn cô nhóc trừng trừng…
-Khi nào nhóm Thiên Di về vậy nhóc.
Hải vẫn không rời tay khỏi chiếc kéo liếc sang con nhóc đang rình một con bướm trắng trên nụ hoa gần đó. Con bướm nghe tiếng động vội vàng bay vụt lên, Lucy quay lại nhăn nhó:
-Khoảng ba ngày nữa thôi. Họ đã gần xong hợp đồng cho Khôi Vỹ rồi.
-Vậy là tôi phải chịu đựng cô thêm ba ngày nữa sao ? Mệt thật đó. Mà sao cô rảnh rỗi thế. Sáng nào cũng mò đến nhà thờ làm gì vậy ? Hải nhăn nhó cắt phăng một nhánh cây khác, Lucy vẫn mỉm cười:
-Tớ thích nghe tiếng chuông nhà thờ buổi sáng mà !
-Lãng mạng quá ha. Muốn vào chôm chỉa dâu tây của nhà thờ thì có !
Lucy mỉm cười. Qủa thật lần nào vào đây, cô nhóc cũng phải ghé qua “thó” vài trái dâu chín mọng trong vườn ươm. Hải biết, nhưng cậu nhóc vẫn không nói gì. Dù sao cũng chỉ là vài trái dâu tây, so với những gì Lucy đã đem lại cho Hải và đám đàn em của cậu thì những trái dâu này không là gì cả.
-Thôi trễ rồi ! Tớ về đây. Bye !!!
Lucy nhảy tót xuống bậc thang, đưa tay vẩy chào và tung tăng đi mất. Hải nhìn theo mỉm cười. Cậu muốn nhìn thấy Lucy như thế này, lúc nào cũng mỉm cười và tung tăng chạy nhảy, dù những nụ cười đẹp nhất của cô bé chưa bao giờ giành cho cậu…
“Sáng mai, bọn tớ sẽ lên máy bay chuyến 9h00 trở về. Nhớ cậu lắm. Lucy !!!”
Đây là mẫu tin nhắn cuối cùng Kei gửi cho Lucy. Vậy là Kei và mọi người sẽ trở về. Cả ngày hôm đó cô bé quýnh quáng mừng rỡ chạy tung tăng khắp nơi với con mèo. Lucy đã đề ra một kế hoạch du lịch thú vị chờ ba người. Khi họ trở về, cô bé nhất định sẽ rủ họ đi biển, phải chơi bù cho kế hoạch trước kia đã thất bại. Lucy và mọi người sẽ tận dụng những ngày cuối cùng của mùa hè để đi chơi cho thật thoải mái. Có một điều cô bé hơi lo lắng là vào mùa hè hay có những cơn bão ập đến, phải chọn làm sao cho được những ngày trời nắng đẹp nhất để đi mới được.