Đợi gió giao mùa

Chương 84


Bạn đang đọc Đợi gió giao mùa – Chương 84


-Lời trăn trối cuối cùng của mày đây hả…Giết nó đi !
Cô gái sát thủ nhận lệnh đi đến trước mặt Lucy vung lên con dao sang lóe, Lucy mím môi ngước lên, đây chính là cơ hội mà cô bé đang cố gắng chờ, rút mạnh chiếc còng ra khỏi tay, bàn tay Lucy nóng rát, chiếc còng đã được tháo ra, rất may là Lucy có đôi bàn tay khá là nhỏ nhắn nên sau một hồi cố gắng xoay gỡ, chiếc còng cũng chịu thoát khỏi tay cô…
Hự…
Trước khi thanh trường kiếm của ả sát thủ chém xuống, Lucy đã bật dậy cầm chiếc ghế gỗ thúc mạnh chân nó vào bụng cô ta…
Bốp…
Và cô bé kết thúc bằng một cú đập trời giáng từ thứ vũ khí thô kệch nhưng vô cùng lợi hại xuống đầu ả sát thủ, cô ta ngã ra sàn bất tĩnh, phải công nhận là cú đánh của Lucy rất mạnh, nhất là khi cô bé phải đối diện với nguy hiểm…
Phượng Hoàng quay sang ngạc nhiên, Lucy nhanh chóng lao tới góc tường chụp lấy cây nhị khúc côn trên tường, đứng thủ thế. Joana Phượng Hoàng nhìn cô bé nhếch mép cười, bà ta cũng với tay lấy một thanh đoản kiếm gần đó tiến lại Lucy:
-Muốn vùng vẫy cho tới chết à ? Hai bác cháu giống nhau thật.
Lucy xoay cây nhị khúc trên tay, ánh mắt sắc lẻm:

-Xin lỗi nhé “mái dầu” ! Nhưng từ trước đến nay tôi chưa đánh nhau với phụ nữ mà thua bao giờ cả. Món nợ của bác Hoàng Long bây giờ tôi sẽ đòi lại từ bà. Bà sẽ phải hối hận vì dám xuất hiện trước mặt tôi…
-Đánh nhau ư ?
Đặt mũi kiếm xuống sàn kéo một vệt dài, Phượng Hoàng mỉm cười nhìn Lucy trừng trừng, rồi đột nhiên bà ta lao vào cô bé với một tốc độ khủng khiếp và vung mạnh thanh kiếm xuống cổ cô bé.
Phập…
Lucy chỉ kịp lao người ra sau, nhưng lưỡi kiếm đã quét ngang vai cô bé một vệt dài. Lucy nhắm chặt mắt, đưa tay lên che vết thương, những giọt máu đỏ rực bắt dầu chảy tong tong xuống sàn, vai Lucy đau nhói…
-Đây không phải là đánh nhau. Mà là giết người…
Giơ ngang mũi kiếm lên, bà ta lại tiếp tục lao vào Lucy, cô bé vội hất mạnh cây nhị khúc côn lên giá gỗ xếp đầy vũ khí trên tường, cái giá đổ xuống chắn ngang bà ta và Lucy. Lợi dụng cơ hội đó, cô bé lao vội ra khỏi cửa, chạy thoát khỏi căn phòng. Phượng Hoàng nhìn theo cười nhạt:
-Chạy đằng trời, con nhóc !
Đám thuộc hạ của Phượng Hoàng bên ngoài ngay lập tức nhận được lệnh truy đuổi Lucy, bà ta cũng đích thân tham gia vụ này, cầm thanh kiếm lạnh lẽo trên tay đi ra lùng sục hòng lấy mạng cô gái bé nhỏ. Nhưng có một điều bà ta rất yên tâm là Lucy sẽ không tài nào thoát khỏi đây được, không những vì cô bé đang bị thương mà vì nơi này cách biệt hoàn toàn với bên ngoài, và thuộc hạ của bà ta cũng đã vây chặt mọi ngã ra rồi, Lucy bây giờ chỉ là con chuột trong lồng để cho bà ta đi săn giết thời gian mà thôi.
Sau khi đã thoát khỏi một tốp người đang lùng sục mình, Lucy từ một góc khuất bước ra. Vai cô bé đau nhói. Cả người cô run run. Máu vẫn không ngừng rỉ ra thành từng vệt rải rác xuống đất theo từng bước chân của cô bé. Bên ngoài trời đang mưa, chỉ là cơn mưa nhỏ thôi, nhưng nó cũng đủ làm vết thương Lucy đau buốt.
Nơi Lucy đang đứng là những dãy nhà xây sát nhau và tạo ra những dãy hành lang lối đi nhỏ. Lucy chạy vội vào một hành lang rồi cố gắng theo nó đi ra ngoài. Nhưng vai Lucy càng lúc càng đau nhói, vết thương làm cả người cô bé lạnh ngắt, cây côn trên tay bỗng trở nên nặng trịch. Bước chân của Lucy chậm dần và lảo đảo. Đưa bàn tay nhuộm đỏ máu chống lên tường, Lucy dựa luôn vai vào gục xuống…
-Kei…
Cậu ấy đã trở lại. Kei đã vì Lucy mà ở lại, vậy là cậu ấy còn lo lắng cho Lucy. Đôi mắt cô bé mờ đi…
Lucy đã không được gặp lại Kei ở sân bay. Cậu ấy đã đi mà không muốn gặp lại cô. Nhưng bây giờ Kei lại quay lại. Tại sao chứ ? Cậu ấy đã nói đối với cậu, Lucy không là gì cả kia mà…
Lucy gượng dậy, bước tiếp…
Lucy muốn gặp lại Kei. Kei đã nói Lucy quên cậu đi, tránh xa cậu ra. Nhưng Lucy vẫn luôn yêu Kei, vẫn luôn nhớ đến Kei và ngay cả bây giờ trái tim cô bé vẫn luôn đau nhói khi nghĩ về Kei…

Đau…
Dường như vết thương trên vai Lucy không còn nhức nhối nữa, một nổi đau khác nhen nhói lên nơi lồng ngực. Kei ! mặc kệ Kei có nói gì. Lucy ảo tưởng cũng được, Lucy khờ khạo cũng được, Lucy đáng ghét cũng được…
Cô bé vẫn bước đi…vì một lí do duy nhất. Lucy muốn được gặp lại Kei một lần nữa…
Đi được vài bước cô bé lại gục xuống. Vai cô quá nặng nề, cô không thể bước đi được nữa. Chợt Lucy giật mình, cô nhớ lại cái ngày cuối cùng của bác Hoàng Long. Chắc hẳn bác ấy cũng giống như Lucy bây giờ. Đau đớn và tuyệt vọng. Nhưng bác ấy vẫn gắng gượng vì Lucy. Cô bé khẽ cười, cô tự nhủ mình không thể gục ngã ở đây được, mạng sống của Lucy là do nhiều người đã hi sinh để bảo vệ, cô không thể để mất nó dễ dàng như vậy được. Lucy dựa vào tường từ từ đứng dậy. Cô bé không thể chết ở đây được, cô không cho phép mình chết ở đây được. Ít ra thì…phải gặp lại Kei một lần nữa…
Chap 85: Cuộc chiến tay đôi – 2
Con đường hành lang kết thúc. Một cánh cổng hiện ra trước mặt Lucy nhưng bị khóa kín và cao chót vót. Với tình trạng này thì cô không thể trèo qua được. Mà dù có trèo qua thì cũng chưa chắc đã thoát được, vì Lucy đã nghe tiếng bước chân sát phía sau mình, cô bé vội chạy ra khỏi hành lang. Đưa đôi mắt hốt hoảng dáo dác nhìn quanh. Cô thấy có một cái nhà kho. Bên góc trái qua tất cả hành lang có một cái nhà kho nhưng nó cũng bị khóa kín.
Bước chân của những người đuổi giết Lucy đã đến gần, cô bé hoảng loạn chạy tới đó…
Brốp…!!!!!!!!!!!!!!
Một cú đập mạnh của cây côn vào ổ khóa, chiếc khóa bật tung, Lucy vội vàng vất nó sang một bên rồi đạp tung cánh cửa ra…
Chỉ một lát sau, Phượng Hoàng đã đuổi tới nơi. Có lẽ bà ta đã lần theo những vệt máu. Một vệt máu dài nhòa đi trong cơn mưa nhỏ nhưng vẫn đủ để bà ta nhận ra nó kéo dài tới đâu…
Lucy ôm chặt hai tay vào người run rẩy…
Phượng Hoàng từ từ tiến lại phía nhà kho và bà ta đã thấy một mảnh áo trắng đã đổi qua màu đỏ vì máu lộ ra từ sau cánh cửa. Nở một nụ cười nhạt nhẽo, bà ta vung thanh kiếm lên và chém mạnh xuống nơi xuất phát của mảnh áo đó…

Choang…!!!!!!!!!!!!!!!
Một tiếng động chói tai vang lên. Thanh kiếm đã chém trúng cái xô sắt trong nhà kho, bà ta cau mày nhìn vào, chỉ có chiếc áo khoác, Lucy không hề có trong đó…
Bốp !!!!!!!!!!bốp !!!!!!!!!!!! bốp…!!!!!!!!!!!!!!!!
Từ phía sau Joana Phượng Hoàng, cây nhị khúc côn lạnh lùng giáng xuống. Bà ta đã không biết ngay giây phút mà bà ta chém xuống chiếc áo của Lucy từ trong nhà kho. Cô bé đã ở ngay sau lưng bà ta và cũng vung lên cây nhị khúc trong tay mình…
Phải ! chiếc áo khoác chỉ là mồi nhử. Chính Lucy đã cởi nó ra và ném vào nhà kho cố ý để lộ ra cho Phượng Hoàng nhìn thấy. Và quả nhiên bà ta đã bị lừa. Cơ hội chỉ có duy nhất một lần và Lucy phải nắm lấy…
Bốp !!!!!!!!!!bốp !!!!!!!!!!!! bốp…!!!!!!!!!!!!!!!!
Dùng hết sức đập những phát dứt khoát vào Phượng Hoàng. Lucy không để bà ta có một chút thời gian quay lại, cô bé dốc hết lực vào những phát côn liên tiếp đó…
Phượng Hoàng trúng đòn và gục xuống, một kẻ dày dạn kinh nghiệm giết người cuối cùng cũng gục xuống trước mặt một cô bé học sinh yếu ớt. Và đây cũng là bài học quý giá mà Lucy học được từ ông võ sư-vệ sĩ riêng của cô: “Không phải lúc nào lao vào đối thủ cũng là tốt đâu cô bé. Đối với kẻ thù mạnh hơn thì không thể chỉ sử dụng sức được”.
Sau khi chắc chắn đối thủ đã bất tỉnh. Lucy cũng ném cây nhị khúc sang một bên thất thiểu ôm vai đang rỉ máu đi lại nhặt chiếc áo khoác lên. Nó đã bị chém rách một đường dài, nhưng Lucy vẫn khoác nó lên người rồi gục xuống, dựa lưng và tường thở dốc…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.