Bạn đang đọc Đợi gió giao mùa – Chương 5: Thiên Thần Tốc Độ
– Bác ơi! Bác ơi! Đợi cháu với…
Cô nhóc bé nhỏ mặc chiếc váy ngắn trắng tinh, đôi chân trần vừa gọi, vừa theo sau người đàn ông lực lưỡng đang cầm hai quả tạ hai tay, chạy bộ dọc theo bãi biển còn mờ sương sớm.
-Ha ha…Lucy bé bỏng của bác hôm nay chạy nhanh quá !
Người đàn ông quay lại mỉm cười, hai chân chạy bộ tại chỗ chờ cô bé đang toe tóet theo sau mình. Cô bé đáng yêu như một thiên thần nhảy vọt lên bám vào cánh tay cơ bắp của người đàn ông đong đưa.
-Bác ơi! bác khỏe quá…
“Rengg…Rengg..Reng..”
Chuông báo thức réo lên inh ỏi, Lucy lồm cồm bò dậy dụi mắt.
Sáng rồi…
“Lại là giấc mơ ngày xưa.”
Chậm chạp bước lại mở ngăn kéo tủ, cô bé đưa tay chạm vào cây nhị khúc côn đang nằm ngay ngắn, lạnh ngắt trong hộp bàn. Đây là kỉ vật duy nhất mà Lucy còn giữ lại được kể từ sau ngày bác Hoàng Long mất. Mỗi lần nhìn thấy nó cô bé lại thở dài, không hiểu sao nó luôn làm cho cô nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong quá khứ…
Nhưng chiếc đồng hồ đã nhắc nhở cô nhóc nghĩa vụ phải đến đi trường. 6h30 ! Chỉ còn lại 20 phút. Khoảng thời gian quá ít ỏi ột kẻ bị lạc đường bẩm sinh như Lucy. Dù đã gần một tuần đi học nhưng không sáng nào là cô nhóc đến trường một cách suôn sẻ mà không bị lạc vài vòng, tá hỏa khi biết rằng mình sắp trễ học. Cô nhào ngay vào phòng tắm vơ đại cái khăn mặt và chiếc bàn chải đánh răng, sau năm phút chuẩn bị, cô lại lao vội ra đường như bị ma đuổi…
Nhưng điều mà cô nhóc lo lắng đã trở thành sự thật. Chiếc xe bus cuối cùng kịp đưa Lucy đến trường đúng giờ đã lăn bánh. Cô bé hốt hoảng chạy theo la hét ầm ĩ:
-Khoan đã, khoan đã, bác tài ơi…đợi cháu với. Đừng bỏ cháu lại, bác tài ơi…!
Nhưng cái xe vẫn lạnh lùng chạy đi và thải ra một đám bụi mù như lời chào mỉa mai dành cho kẻ đi trễ. Mọi người trên đường quay lại nhìn Lucy bật cười, còn cô nhóc thì cúi người thở dốc, mếu máo tưởng tượng đến bản mặt đáng ghét của gã sao đỏ và tuần trực lớp tiếp theo, cô thất vọng ngồi phịch xuống ghế trạm chờ và thầm rủa sự lề mề, hậu đậu của mình, chỉ chậm có nửa phút…
“ Chết tiệt thật…”
Đang loay hoay không biết phải làm thế nào để đến trường kịp giờ thì đột nhiên, một chiếc mô tô đen đỏ lao vụt lên dừng trước mặt Lucy. Chủ nhân của nó chính là Thanh Phong, hot boy của học viện BL. Cậu nhóc mỉm cười nháy mắt chào Lucy trước sự ngỡ ngàng tột độ của cô bé.
– Chào buổi sáng. Bị trễ bus rồi sao, cô nhóc !
-Thanh Phong !!!
-Lên xe đi tớ đưa cậu đến trường.
Lucy tròn mắt, không biết phải diễn tả niềm hạnh phúc to lớn lúc này bằng cách nào cho đủ. Thanh Phong chở cô đi học bằng xe của cậu ấy. Lucy không những không bị trễ giờ mà còn được đi học cùng hot boy Thanh Phong, phải chăng trễ xe bus lại là một điều may mắn sáng nay, “ ôi !! sao tự nhiên mình lại thấy yêu quý cái tính hậu đậu của mình quá đi mất” cô nhóc đưa tay cầm chiếc nón bảo hiểm như một cái máy, rồi cô bé lại nghi hoặc “không biết có phải mình chưa tỉnh ngủ không nữa”.
-Cám ơn câu nhiều, Thanh Phong !
-Không có gì. Tiện đường thôi mà.
-Mà cậu đã thi bằng lái chưa vậy, cậu mới 17 tuổi thôi mà.
-Hì Hì..Bằng lái chỉ cần thiết nếu cảnh sát giao thông tóm được tớ thôi, nhưng điều này thì không thể xảy ra được…
-Hả ??? Lucy hơi ngơ ngẩn.
-Nhà cậu ở gần đây hả, Phong ?
– Không, tớ có việc ở nhà thờ.
“Nhà thờ..” nhà thờ gần sông sao. Cậu ấy làm gì ở đó không biết? Đang định nhoài người lên hỏi thì Thanh Phong nói to:
– Bám chặt nhé, cô bé ! Còn 10 phút nữa. Không nhanh lên chúng ta sẽ trễ học mất.
– Bám chặt nhé, cô bé ! Còn 10 phút nữa. Không nhanh lên chúng ta sẽ trễ học mất.
Dứt lời, Thanh Phong cho chiếc mô tô lao lên bằng tốc độ của một tay đua chuyên nghiệp, nếu không được cảnh báo trước có lẽ Lucy đã lăn quay ra đất rồi. Phải công nhận là Thanh Phong lái xe rất điệu nghệ. Mọi thứ xung quanh lao vút qua hai người cùng những cơn gió sớm trở nên lạnh buốt, giờ thì cô nhóc đã hiểu tại sao cậu không sợ bị cảnh sát giao thông tóm rồi. Giả sử bây giờ có cảnh sát ở đây thì chắc chắn mấy chú cảnh sát đó cũng phải bất lực nhìn theo cậu mà thôi. Lucy không còn nhìn được gì trước mặt nữa, cô chỉ cảm thấy tất cả đều là những vệt sáng vụt qua mình, cô nhắm chặt mắt và ghì lấy điểm tựa phía trước, mãi cho đến khi chiếc xe đi chầm chậm lại và dừng trước cổng trường, cô nhóc mới biết là mình đang ôm chặt lấy Thanh Phong…
Đám học sinh trong trường nhìn thấy cảnh tượng này thì tròn mắt “ồ” lên kinh ngạc, sau đó là những tiếng xì xào vang lên cùng những ánh mắt sắc lẻm chĩa vào Lucy. Cô bé biết mình đã gây ra trọng tội gì đối với fan hâm mộ của Thanh Phong nên lóp ngóp bước xuống mặt đỏ đỏ…
– Xin lỗi Lucy ! cậu không sao chứ. Có vẻ như tớ đi hơi nhanh rồi, tớ quên mất đây là lần đầu cậu đi cùng với tớ! Thanh Phong đưa tay gãi gãi đầu áy náy. Đúng là cậu phóng nhanh thật, gặp những cô gái bình thường chắc đã xỉu luôn trên đường rồi, cũng may Lucy là cô bé thích cảm giác mạnh nên cô chỉ hơi bất ngờ lúc đầu mà thôi.
-Cậu đúng là một tay đua cừ khôi !
Cô nhóc mỉm cười toe toét trao lại cho cậu chiếc nón bảo hiểm, khuôn mặt tinh nghịch, không có chút biểu hiện gì của sự sợ hãi hay bị shock sau khi bước xuống khỏi chiếc mô tô của Thanh Phong. Cậu hot boy này có vẻ hơi ngạc nhiên, cậu nhớ là ngoài anh bạn Kei sao đỏ ra thì không ai có được phong thái tuyệt vời như Lucy sau khi bước xuống từ xe của cậu cả. Xem ra Lucy cũng không phải là cô gái bình thường như cậu nghĩ, Thanh Phong mỉm cười.
“ Cô nhóc này, khá lắm”
-Hello! Thanh Phong, Lucy !!!
Một giọng nói trong trẻo cất lên phía sau, Nhật Dạ đang bước ra từ chiếc xe hơi màu trắng mới cóng tiến lại gần hai người tươi cười:
– Thanh Phong. Sao hôm nay lại đi cùng Lucy. Thiên Di đâu rồi ?
-Tớ có việc ở nhà thờ nên tối qua ngủ lại đó, Thiên Di tự đi học bằng xe bus rồi.
– Vậy hả. Vào lớp thôi Lucy, Nhật Dạ quay sang mỉm cười, nụ cười của nữ thần Arphodit.
…
– Lucy! Cậu đã làm xong bài tập chưa?
-Haha.. tớ làm rồi. Nhưng chắc là sai bét hết rồi.
Lucy gãi đầu cười nhăn nhó, đống bài tập đã giúp Lucy nhận ra rất nhiều yếu kém của mình, trình độ học sinh trường này thật đáng nể, cô nhóc đúng là cách họ một trời một vực, rồi Lucy sẽ phải có một chặng đường dài củng cố lại kiến thức thì mới bắt kịp được với mọi người…
“ÀOO…”
-Á….!!!!!!
Đang đi vào lớp thì cả hai người khựng lại, một ca nước lạnh ở đâu dội thẳng vào người Lucy, giật mình ngước lên, hai người thấy có vài bóng trắng ở ban công lầu một vừa đi khuất…
-Chuyện quái quỷ gì thế này ? Ai chơi kì vậy hả?
Nhật Dạ bực bội quát lớn với những kẻ mới đi khuất rồi cô bé quay sang Lucy lo lắng:
-Không sao chứ. Lucy!
-Tớ không sao…
Người ướt mem như con mèo bị dính mưa, cô nhóc ủ rủ trả lời, tay vuốt mái tóc đang nhiễu nước, mặt bí xị. Thật bực mình, không có ngày nào đi học mà không có chuyện xảy ra. Không biết lúc mẹ sinh Lucy ra có ngôi sao chổi nào vụt qua không mà sao giờ số cô đen thế. Nhưng ai lại chơi trò tạt nước kì cục này chứ, liệu có phải vì…?
-Này. Sao hai người chưa vào lớp ?
Đang tần ngần thắc mắc thì Thanh Phong đi lại, nhìn thấy Lucy đầu tóc ướt nhẹp, nước vẫn còn nhiễu tong tong xuống mặt, cậu kinh ngạc kêu lên:
-Trời ơi..! Lucy. Cậu làm gì mà cả người ướt nhẹp thế kia . Vừa hỏi Thanh Phong vừa rút chiếc mùi xoa trắng tinh trong túi ra lau nước ở mặt và tóc cô bé với vẻ lo lắng.
-Không biết tên khốn nào đứng trên lầu một dội nước xuống bạn ấy…Nhật Dạ quay sang giải thích.
-Tớ không sao đâu Thanh Phong ! Lucy cười thầm hạnh phúc. “ Thanh Phong đang lau nước ình, tắm buổi sáng xem ra cũng thú vị thật. Rất mát, rất mát. Haha !”.
Và hình như quá vui vì hành động ân cần của thiên thần nên cô nhóc quên béng luôn việc tìm thủ phạm đã hại mình. Còn anh chàng Thanh Phong thì ngước lên lầu có vẻ nghỉ ngợi.