Đợi gió giao mùa

Chương 49


Bạn đang đọc Đợi gió giao mùa – Chương 49


7h00 sáng…
-Nè ! Lucy
-Hả ?
-Hôm qua cậu nói là cậu đang để ý một ai đó hả ?
-Hả ? Liên quan gì đến cậu chứ ?
-Là ai thế ?
-Tại sao tớ phải nói với cậu chứ ?
Lucy ngậm chặt hộp sữa trong miệng nhìn Kei chằm chằm. Mới sáng sớm đã tới hỏi mấy chuyện vớ vẩn rồi, tên này hôm nay bị sao thế không biết.
-Là Thanh Phong à ?
Lucy sặc sụa nhìn lên cậu bối rối, thấy thái độ này của Lucy, Kei càng tỏ ra bực mình hơn, ánh mắt đen thẳm của cậu nhìn cô bé có vẻ gì đó vừa đau vừa trách móc. Đúng là Lucy thích Thanh Phong thật rồi.
-Thôi nói nhảm đi. Trả vở bài tập văn cho tớ.
Sau vài phút im lặng thì Lucy cũng thốt lên dẹp yên mọi chuyện. Kei cũng không nói gì nữa, cậu lẳng lặng đi lại mở chiếc ba lô xám tìm cuốn vở. Nhưng sau vài giây lục đi lục lại, mặt cậu hơi tái, đôi mày cậu nhíu lại căng thẳng, đưa tay lật lật vội vã những cuốn sách trong ba lô một lần nữa rồi nhìn lên Lucy với vẻ lo lắng.
-Gì vậy ? Đừng nói với tớ là cậu không mang đi nhé.
Kei nhìn cô bé gật gật đầu khổ sở, Lucy hơi sững người, rồi hai con mắt cô nhóc đỏ rực như lửa. Hôm nay có một tiết kiểm tra Văn giữa kì. Thầy giáo sẽ thu vở chấm thay cho làm bài. Vì Kei còn thiếu mấy bài tập khó nên cô bé cho cậu mượn đem về bổ sung. Nhưng bài kiểm tra này rất quan trọng nên hôm qua cô nhóc đã nhắc đi nhắc lại hàng chục lần nhớ phải mang đi cho cô. Thế mà không biết đầu óc tên này để đâu, cậu ta lại bỏ quên ở nhà.
-Cái tên ngốc này ! Tớ đã nhắc bao nhiêu lần rồi hả ? Hôm qua tớ đã nói gì với cậu hả ?
Hai tai Kei đỏ bừng. Cậu nhìn Lucy thấp thỏm như con chuột đang nằm gọn trong bữa điểm tâm của con mèo. Sợ hãi không biết mình sẽ bị xơi tái lúc nào. Đúng lúc này Nhật Dạ và Thanh Phong từ cửa bước vào nhẹ nhàng:
-Kei ! Lucy ! Hai cậu lại cãi nhau nữa hả ?
Lucy quay ngoắt sang Nhật Dạ vội vã:
-Nhật Dạ ! Văn học tiết mấy ?
-Tiết đầu tiên. Có chuyện gì à ?
-Không còn cách nào khác. Kei ! Chúng ta về phòng cậu nhanh lên.
Kei như tỉnh người. Cậu bật dậy hăng hái.
-Được ! Phong !!! Tớ mượn chìa khóa xe đi.
Thanh Phong không hiểu gì nhưng thấy thái độ hốt hoảng của hai đứa bạn thì cậu cũng đưa tay vào túi quần rút chìa khóa ra, nhưng còn chưa kịp hỏi gì thì Kei đã giật phăng lấy rồi cùng Lucy lao vụt ra ngoài. Chiếc mô tô như con bọ đen đỏ phóng vùn vụt trên đường tiến thẳng về phòng trọ của Kei. Vì trời sáng kẹt xe nên hai người quyết định đi đường vòng, hơi xa một chút nhưng thoáng đãng. Ngồi sau lưng Kei, giờ cô nhóc mới biết Kei lái xe cũng quá chuyên nghiệp, chiếc xe phóng vùn vụt trên con đường vắng, gió hắt vào mắt cay xè. Lucy lấy điện thoại ra xem giờ, 07h15. Còn đúng 30 phút để đi về lấy bài kiểm tra và trở về trường…
-Lucy ! Cậu ôm chặt tớ nhé. Tớ chạy hết tốc độ đây.

Kei quay lại gào lớn rồi tăng ga, chiếc xe lao vụt lên phía trước, đã gần đến dòng sông, phòng trọ của Kei cũng ở gần đây thôi. Thế là thoát nạn, vẫn còn 20 phút, vừa đủ để hai người trở lại trường. Lucy mỉm cười thanh thản, nhưng tội cho cô nhóc, “người tính không bằng trời tính”…
Vừa đến bờ sông, hai người đã thấy bóng vài chú cảnh sát giao thông duyên dáng đứng bên đường ngoắc ngoắc. Kei và Lucy miệng méo xệch. Khóe miệng giựt giựt. Thế là hết, Lucy ngồi dựa đầu vào lưng Kei thất vọng. Chạy quá tốc độ, không có bằng lái, chưa đủ tuổi điều khiển xe… lần này thì rắc rối lớn rồi. Đột nhiên chiếc xe đang đi chậm chậm lại phía mấy chú cảnh sát được tăng ga và cô nhóc chỉ kịp nghe Kei nói vọng ra sau:
-Ôm chặt lấy tớ Lucy !
Và thế là “veo…”. Chiếc xe đang chầm chậm đi lại bổng lướt vèo qua đôi mắt của những người đang thực thi công vụ rồi phóng vùn vụt như bay. Nhưng có lẽ đã quen với những tình huống như thế này rồi nên ngay lập tức, một chiếc bồ câu với hai chú cảnh sát cũng lao ra bám theo chiếc xe chở Lucy và Kei sát nút. Mọi người được chứng kiến một màn đua xe nảy lửa ngay sáng sớm. Hai chiếc xe lao vùn vụt qua những con đường vắng người. Xe của Kei đã đi gần đến phòng trọ nhưng hai chú cảnh sát kia vẫn không tha cho hai người…
Lucy nghĩ ra một cách, dụ họ đi tới những con hẻm có nhiều ngã rẽ rồi cắt đuôi để chạy thoát ra bờ sông. Nhưng xui xẻo thế nào. Khi đi qua con hẻm thứ ba có một con mèo con đang ngơ ngác đi ngang qua, Kei vội gạt tay lái sang một bên tránh nó, loạng choạng thế nào, cậu không thể làm chủ được tốc độ và chiếc xe lao vào cây cột điện. Vì phản ứng khá nhanh nên cả Kei và Lucy đã kịp nhảy ra trước khi chiếc xe đập đầu vào cây cột bẹp dúm….
Hai đứa nhóc tim đập thịch thịch nhìn nhau mặt tái mét. Chỉ vài giây nữa thôi là cả hai suýt được vui vẻ cùng nhau ăn cháo trong bệnh viện rồi. Nhìn cái xe tàn tạ, một nỗi lo khác lại dâng lên, hai người không biết phải ăn nói thế nào với Thanh Phong về con bọ yêu quý của cậu ấy. Nó đã bị hư hỏng nặng, đầu xe bể te tua, hai chiếc gương chiếu hậu vỡ vụn, không còn sử dụng được nữa. Hên là nơi hai đứa ngã là một góc khuất nên chiếc bồ câu của cảnh sát không tóm được. Vấn đề bây giờ là phải làm sao xử lí chiếc mô tô rồi về trường gấp. Bài kiểm tra giữa kì vẫn đang chờ hai người…
-Lucy ! Giúp tớ một tay dắt xe về phòng trọ đi, chiều nay tớ sẽ đem đi sữa, chúng ta sẽ đi xe bus đến trường. Nhanh lên !
Lucy gật đầu nhanh nhẹn chạy lại dựng chiếc xe rồi cùng Kei đẩy về phòng trọ. Đã lấy được bài kiểm tra. Coi như kết thúc được ½ chặng đường rồi, bây giờ đến việc đón xe bus về trường. Hai đứa nhóc chạy như bay ra trạm xe…
-Nhanh lên, xe bus sẽ tới ngay bây giờ. Nếu để lỡ chuyến này phải 30 phút sau mới có lại đó.
Thế là hai đứa nhóc cắm đầu, cắm cổ chạy tắt, cùng nhảy qua những hàng rào một cách chuyên nghiệp, vì cả hai cùng giỏi thể thao mà. Đúng như Kei nói vừa ra đến đường lớn đã thấy xe bus dừng ở trạm và mọi người đang ùa lên, xe bắt đầu đóng cửa, không chậm một giây quý báu nào, cả hai đứa đều lao lên trước khi cánh cửa kịp đóng cạch lại. Thật là một ngày đầy nguy hiểm, chiếc xe lăn bánh trong niềm hân hoan vô bờ bến của hai đứa nhóc, Lucy và Kei mỉm cười, hai người đưa tay lên đập “bốp” vì thắng lợi và nhanh chóng ngồi vào ghế. Lucy đưa cuốn tập lên nhìn còn Kei thì ngồi ngã đầu ra sau, mắt nhắm nghiền. Đột nhiên chuông báo trên xe vang lên:
“Cám ơn quý khách đã đi trên xe bus 69, xe sắp ghé trạm xyz, đề nghị quý khách…”
Kei giật mình ngồi bật dậy, còn Lucy mặt biến sắc đánh rơi cuốn tập trên tay. Xe bus 69. Thế là thế nào ? Cả hai quay sang nhìn nhau khẽ cười như người mất hồn.
-Nhầm xe…Nhầm xe rồi !
Lucy nói như người mộng du và ngồi vật ra ghế. Lếch thếch bước xuống trạm. Bây giờ thì không thể chờ xe bus để tới trường được nữa. Hai người đành dùng phương án cuối cùng, vét sạch tiền túi đi taxi…
Cuối cùng thì cũng về được đến nơi…
-Cậu giỏi lắm Kei ! Làm tớ chạy như điên suốt cả buổi sáng, còn mất hết tiền tiêu vặt tháng này cho cái taxi nữa. Tớ phải xử cậu thế nào cho xứng đây…
Đứng trước cổng trường, Lucy quay sang nghiến răng nhìn cục nợ đã ám mình suốt buổi sáng.
-Xin lỗi ! Xin lỗi Lucy…Kei chỉ kịp thốt lên vài câu và loạng choạng ngã xuống đất, khuôn mặt trắng bệch…
-Kei ! Kei ! Cậu sao vậy Kei ?
Lucy hốt hoảng cúi xuống lay gọi, Kei vẫn nằm im không nhúc nhích, cả người nóng ran. Thì ra cậu nhóc đang bị sốt. Lucy vội khoác tay cậu lên vai mình dìu vào phòng y tế, trong lòng cô bé có đôi chút hối hận.
-Kei ! Nếu cậu bị bệnh thì phải nói với tớ chứ. Nếu biết cậu bị như vậy tớ đã không bắt cậu chạy cùng tớ suốt cả buổi sáng đâu…
-Xin lỗi…Lucy…Tất cả là tại tớ…
Kei bước đi từng bước loạng choạng nhưng vẫn cố thốt lên câu xin lỗi. Nghe tin Kei nằm trên phòng y tế, Thanh Phong và Nhật Dạ hốt hoảng chạy lên, vừa thấy cậu, Nhật Dạ đã chạy đến ôm chầm lấy nức nở :
-Kei ! Cậu bị sao vậy. Có bị thương ở đâu không ?
– Thằng nhóc này ! Còn sốt sao lại chạy nhảy lung tung thế hả. Không phải tớ bảo cậu sáng nay ở nhà đi sao ?

Thanh Phong lo lắng đặt tay lên trán Kei trách móc, còn cậu nhóc kia thì run rẩy trao chiếc chìa khóa xe méo mó cho Thanh Phong thều thào:
-Xin lỗi Phong ! Chiều mang xe đi sửa hộ tớ…
Thanh Phong lặng người nhìn chiếc chìa khóa méo mó thảm hại trong tay Kei, khóe miệng cậu giựt giựt, linh tính cho cậu biết đã có chuyện gì đó không hay xảy ra với con bọ yêu quý của mình. Đưa tay nắm lấy cổ áo Kei lôi lên, Thanh Phong hét toáng giận dữ:
-Kei !!!!! Cậu đã làm gì con bọ cưng yêu quý của tớ ?????
Nhật Dạ và Lucy hốt hoảng chạy lại gỡ tay Thanh Phong ra, Lucy ngước lên nhìn cậu áy náy.
-Xin lỗi Phong… Kei đưa tớ về nhà lấy bài kiểm tra. Dọc đường bị cảnh sát giao thông rượt nên đã làm hư xe của cậu rồi…
Nghe Lucy nói, hai người quay lại nhìn cô bé thở dài ngán ngẩm.
-Các cậu về phòng trọ lấy bài kiểm tra hả?
-Ờ…
-Lucy ! Nhậy Dạ nhìn cô bé thở dài.-Sáng nay thầy giáo bị bệnh. Thầy dặn tớ thu tập của mọi người lại cuối tuần nộp cho thầy…
Lucy sững người, nghe những lời thông báo nóng hổi của Nhật Dạ mà cô nhóc có cảm giác như mình mới nhìn thấy con mắt của nữ quỷ Medusa và bị hóa đá vậy. Cô nhóc từ từ ngã xuống với nụ cười đau khổ trên môi, lẩm bẩm:
-Công cốc…Đúng là công cốc mà…
Thế là phòng y tế lại tốn thêm một giường bệnh nữa…
Chap 49: Valentine ngọt ngào
-Kei ! Không sao chứ? Đã khỏe hẳn rồi chứ ?
Nhật Dạ đưa tay sờ lên trán Kei lo lắng, cũng đã một tuần rồi, làm gì có cơn sốt nào bám lại dai dẳng như thế, nhất là đối với một tên khỏe như trâu này chứ. Lucy ngậm hộp sữa nhìn hai người khó chịu.
-Tớ khỏe hẳn rồi. Cậu không cần lo đâu ?
-Kei ! Valentine năm nay cậu muốn ăn sôcôla mặn hay ngọt ! Nhật Dạ cúi xuống nhìn Kei mỉm cười, nụ cười đáng yêu của một đưa con lai, nhìn cô bé mà Lucy cũng phải động lòng, Nhật Dạ quả thật là rất đẹp. Kei cũng lúng túng, cậu ta đỏ mặt ấp úng:
-Sao cũng được mà…
-Nhắc mới nhớ. Cuối tuần là Valentine rồi nhỉ. Các cậu đã có dự định đi chơi ở đâu chưa ?
Nghe Thanh Phong hỏi, Nhật Dạ níu vai Kei nhỏng nhẻo:
-Kei ! Hôm đó chúng ta đi đâu chơi đây ?
-Ờ…Tớ chỉ muốn ở nhà ngủ thôi !
-Không. Hôm đó cậu phải đi chơi với tớ. Đây là lời hứa cậu đã hứa với tớ từ năm ngoái đó.

-Ừ. Cậu nhớ dai thật đó Nhật Dạ !
-Hìhì…!!!
-À nè ! Nhật Dạ !
-Sao !
-Năm nay chắc cậu được nhận được nhiều sôcôla lắm nhỉ. Ăn không hết thì cho con nhóc cô đơn không được ai cho nhé !
Không hiểu sao Kei nói mà ánh mắt cứ nhìn Lucy cười đểu, cô nhìn lại cậu, ánh mắt tóe lửa. Nể tình cậu bị bệnh còn chưa xử cậu vụ bài tập văn hôm trước mà bây giờ lại dám gây chiến. Đúng là được đằng chân lân đằng đầu mà.
-Ai cô đơn ? Đồ đầu đất ?
-Cậu chứ ai ? Con gái gì mà lúc nào cũng bạo lực, nhan sắc thì cũng không có gì đặc biệt. Cậu như vậy làm gì có ai thích mà tặng kẹo chứ. Nhìn Nhật Dạ mà học hỏi đi nhóc ! Con gái thì phải xinh đẹp dịu dàng như thế chứ.
-Mặc kệ tớ. Liên quan gì đến cậu…
-Tớ chỉ lo cho cậu thôi. Cậu thua kém Nhật Dạ nhiều quá, cứ như vậy làm sao mà có sô cô la được….
Nhật Dạ mỉm cười hạnh phúc còn Lucy thì tối xầm mặt. Tại sao Kei lại có thể đem cô ra so sánh với Nhật Dạ kia chứ. Kei thật đáng ghét ! Nếu trước kia Lucy cảm thấy những lời như vậy thốt ra từ Kei rất là bình thường thì bây giờ nó làm Lucy đau nhói. Cô nhóc cũng không hiểu tại sao mình lại giận chỉ vì những lời đùa vô tâm này của Kei nữa, chỉ biết rằng nó làm cho cô thấy rất khó chịu. Và Lucy cảm thấy hơi tự ái, đôi mắt cô nhìn cậu hơi rơm rớm, rồi cô bước ra đóng sầm cánh cửa lại. Lần đầu tiên mọi người thấy Lucy có vẻ như giận Kei. Cậu nhóc cũng ngạc nhiên nhìn theo, ánh mắt đen thẳm thoáng bối rối…
Ngày hôm sau.
-Lucy !
Thanh Phong lái con bọ đen đỏ (đã được đem đi tu sửa) dừng trước trạm xe bus nhìn Lucy mỉm cười, nụ cười thiên thần lại rực rỡ trên khuôn mặt Thanh Phong rồi. Tự nhiên Lucy thấy lòng mình nhẹ nhỏm vô cùng.
-Chào buổi sáng, Thanh Phong !!!
-Lên xe đi ! Tớ đưa cậu đi học.
Lucy vui vẻ chạy đến, con bọ đen đỏ lao vùn vụt trên đường. Cô bé ngất ngây tận hưởng những cơn gió mát lạnh xộc vào người mình. Thanh Phong đúng là thiên thần tốc độ, cậu lái xe điệu nghệ không ai bằng. Chỉ 15 phút sau hai người đã có mặt ở trường, nhưng trước khi bước vào, Thanh Phong đã nắm tay Lucy lại với cái nhìn đầy trìu mến. Cô bé hơi đỏ mặt. Thanh Phong hôm nay có gì đó lạ lạ…
-Valentine cậu có rảnh không Lucy ?
Lucy tròn mắt ngơ ngác rồi gật gật đầu, Thanh Phong mỉm cười nhìn cô bé một cách kì lạ.
-Hôm đó chúng ta đi chơi nhé !
Sau vài giây ngơ ngác, Lucy đỏ mặt gật đầu lia lịa. Thực ra là vui quá không nói thành lời thôi. Thanh Phong đã mời Lucy đi chơi với cậu ấy ! Thật hạnh phúc quá ! Đang vui vẻ bước vào lớp trong trạng thái tốt-như-chưa-từng-tốt thì cô nhóc nhìn thấy Nhật Dạ đang khoác tay Kei thân thiết đi vào, Lucy nhìn họ, không hiểu sao trong lòng cô dấy lên một cảm giác kì lạ, khó chịu nhưng không thể nói thành lời được. Kei cũng nhìn thấy cô nhóc đi cùng Thanh Phong. Cả hai nhìn nhau trừng trừng. Ghét !
-Chào buổi sáng Lucy, Thanh Phong !
-Chào Nhật Dạ ! Chào đồ ngốc !
-Chào nhỏ Tomboy !
-Ai là tom boy ? Lucy liếc Kei.
-Ai là kẻ ngốc ? Kei liếc lại giận dữ không kém !
Một phút trôi qua…
Hai người vẫn nhìn nhau hầm hầm, Nhật Dạ và Thanh Phong thở dài ngán ngẩm vội tách đôi mèo chuột này ra.
-Lucy ! Nhật Dạ cất tiếng phá tan khuôn mặt đang nhăn nhó của cô nhóc. -Cậu thấy Kei thế nào ?

-Chết tiệt chứ thế nào…
-Hì hì !
-Cậu cười gì thế Nhật Dạ ?
-Lucy ! Đã có lần tớ hỏi cậu vì sao tớ muốn nấu ăn giỏi, cậu còn nhớ không ?
-Nhớ. (Cái bếp bị phá banh chành, 15 người bị bỏng, làm sao mà quên được). Tại sao vậy ?
Nhật Dạ dừng lại quay sang mỉm cười mơ màng:
-Bởi vì tớ muốn nấu cho người yêu những bữa ăn thật ngon.
-Cho thằng ngốc Kei hả ? Lucy cười nhạt.
-Cậu đã thích Kei của tớ rồi sao ?
Đột nhiên Nhật Dạ nhìn Lucy với vẻ dò xét, ánh mắt xám biếc lên như con thú nhìn mồi. Và hình như câu nói này đã chọc trúng vào tim đen của Lucy thì phải. Cô nhóc hơi sững người, đôi mắt bối rối. Đúng hơn thì trong lòng Lucy đang cảm thấy bối rối với chính mình.
-Ai…Ai nói cậu thế. Làm sao mà tớ thích tên ngốc đó được. Nhìn thấy mặt nó là tớ chịu không nổi rồi ! cái thằng dở hơi, đần độn, dễ ghét…
-Hừ ! Tớ hiểu rồi ! Xem ra cậu thích cậu ấy thật rồi. Nhưng mà Lucy à ! Nhật Dạ nhìn thẳng vào mắt Lucy nghiêm túc.-Dù cậu có là bạn thân của tớ. Tớ cũng không bao giờ nhường Kei lại cho cậu đâu.
-Hả ?
-Từ bây giờ cậu sẽ là đối thủ của tớ. Chúng ta sẽ cạnh tranh với nhau một cách công bằng.
-Nè…Nhật Dạ…tớ…
-Tớ sẽ không bao giờ để thua cậu đâu. Nhớ đó !
-Hơ….
Nhật Dạ nói rồi bước vào lớp, bỏ lại một mình cô nhóc đứng nghệt mặt với một đống suy nghĩ như chỉ rối trong đầu. Và ở phía sau họ. Cũng có một cặp đối thủ khác đang thảo luận.
-Kei ! Valentine tớ sẽ hẹn hò với Lucy.
Kei quay sang ngạc nhiên vì thông báo bất ngờ của Phong, nhưng rồi cậu lại quay đi, không nói gì.
-Tớ sẽ tỏ tình với cậu ấy. Thanh Phong vui vẻ ngước lên nhìn trời với khuôn mặt hạnh phúc ở level cao nhất…
-Chắc gì con bé đã nhận lời !
Đang thả hồn trên mây thì thiên thần đã vướng ngay vào dây điện rơi bịch xuống đất. Mà tức một nổi là sợi dây điện này không phải của sở điện lực, mà nó do Kei mắc ra để bẩy cậu. Thanh Phong khá bực mình nhưng cậu vẫn quay sang mỉm cười.
-Có chứ ! Người trong mộng của Lucy là tớ cơ mà.
-Vậy thì cô ấy chỉ nhận lời cậu trong mộng thôi, còn thực tế thì “đời không như là mơ” ! Kei vẫn lạnh lùng nhưng thiên thần vẫn không chịu thua.
-Cô ấy chắc chắn sẽ đồng ý. Những giấc mơ thường bắt đầu từ thực tế cơ mà. Khi giấc mơ thành hiện thực thì điều đó mới ngọt ngào ! Và cậu đã hết cơ hội rồi Kei. Cái thời khắc mà cậu dại dột buông tay Lucy ra thì cậu đã là kẻ thua cuộc rồi. Nhưng dù sao thì cậu cũng hãy vui vẻ lên nhé ! Vì cậu luôn có Nhật Dạ bên cạnh mà. Và hãy chúc phúc cho bọn tớ nhé. Nhóc Kei !
Thanh Phong nháy mắt mỉm cười và bước đi, để lại cậu nhóc đang hầm hầm phía sau. Nở một nụ cười nửa miệng đáng sợ. Kei liếc con mắt sắc lẻm vào thiên thần lẩm bẩm:
-Nằm mơ đó à, Thanh Phong !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.