Bạn đang đọc Đợi gió giao mùa – Chương 37
Cuối cùng thì hai người cũng vào đến thị trấn. Nơi này so với chỗ Lucy ở có vẻ nhộn nhịp hơn, người dân ở đây cũng có mức sống cao hơn nhiều. Dọc con phố có những ngôi nhà sang trọng nổi lên theo kiến trúc phương Tây. Lucy và Kei đang ngơ ngẩn nhìn quanh thì chiếc mô tô đen đỏ của Thanh Phong lướt tới dừng trước mặt hai người.
-Phong ! Cậu tới lâu chưa ?Lucy lon ton chạy lại, Thanh Phong tháo chiếc kính đen đeo trên mặt ra mỉm cười. Nhìn cậu lúc này cực cool…
-Mới có hai tiếng thôi ! Tớ không nghĩ là xe bus lại đi chậm như vậy. Chú Khánh đã liên lạc được với cậu chưa Lucy ?
Lucy lắc đầu, cô bé cầm điện thoại ra nhìn thất vọng. Từ sáng đến giờ cô đã gọi cho chú ấy cả chục lần rồi mà vẫn không được. Thấy Kei và Lucy đứng ở trạm xe, mấy người xe kháchliền đi lại chèo kéo, Kei vội kéo tay Lucy đi ra ngoài, ở lại một nơi phức tạp như vậy quá lâu sẽ khiến Lucy gặp nguy hiểm. Lúc này bầu trời bỗng dưng tối sầm lại, những giọt mưa nặng hạt bắt đầu rơi xuống. Theo đề nghị của Thanh Phong, ba người chạy vội đến một khách sạn ở gần đó và ở tạm cho đến khi liên lạc được với chú Khánh. Giờ cũng không còn cách nào khác, Thanh Phong cũng lo cho Lucy đã mệt khi đi một đoạn đường xa tới đây.
Thị trấn này sầm uất hơn Lucy nghĩ, ở gần bến xe mà họ xuống có một khách sạn khá lớn. Từ cổng vào tòa khách sạn có hai hàng hoa sứ đại thụ, những bông hoa trắng muốt rơi trên con đường lát gạch men xanh biếc. Ba đứa nhóc chạy vội vào khi những giọt mưa rơi ngày một nhanh hơn…
Lucy không thể rời mắt khỏi những bông hoa sứ trắng muốt trên cao được. Chúng đẹp một cách tinh khôi và còn tỏa ra một mùi thơm dịu nhẹ nữa chứ. Cô bé cứ chạy theo hai đứa bạn và ngước lên nhìn những bông hoa trên ột cách chăm chú…
Đang thả hồn vào những chùm hoa, đột nhiên có một cái bóng trắng bước qua Lucy…
Cô bé giật mình quay lại, khuôn mặt cô thảng thốt, một cảm giác bất an dấy lên…
Tất cả những gì cô bé cảm nhận được là cái nhìn lạnh lẽo và hình như là một nụ cười nửa miệng của kẻ vừa đi ngang qua mình. Cô dừng lại nhìn ra sau. Người đó đã đi khuất xa ra đến cổng. Lucy cảm thấy có gì đó hơi quen ở người này. Nhưng cô không nhìn rõ nên không thể nhớ được mình đã gặp ở đâu. Đang đứng tần ngần nhìn ra cổng thì Kei chạy lại lôi Lucy vào nhăn nhó :
-Cậu đứng đó làm gì Lucy ? Chúng ta tới đây không phải để tắm mưa đâu.
Thật may mắn, khách sạn chỉ còn lại một phòng duy nhất. Chỉ cần ở đây và chờ cho đến khi chú Khánh liên lạc lại là ổn. Lucy tháo chiếc nón lưỡi trai đã ướt nhẹp trên đầu xuống. Cả người cô bé cũng ướt sũng hết, cũng may là cô bé có mang theo vài bộ đồ. Kei và Phong nhường cho cô vào tắm trước. Sau mười phút, cô bé đi ra trong chiếc váy caro đen trắng và chiếc sơ mi lững tay. Đây là phong cách mà cô nhóc kết nhất. Kei trùm chiếc khăn trắng lên đầu cô bé rồi cũng bước vào nhà tắm…
Lucy nhìn ra ngoài cửa sổ. Đối diện với căn phòng này là một tòa biệt thự cực kì sang trọng, nơi này đúng là vùng đất dành cho những người giàu có, cô nhóc tự hỏi, không biết vị đại gia nào là người sở hữu tòa biết thự sang trọng đó ?
-Cậu có đói không Lucy ?
Thanh Phong đi lại phía sau chống tay lên cửa sổ dịu dàng nhìn cô bé, Lucy giờ mới nhớ lại, khi sáng vì đi sớm quá nên cả ba vẫn chưa ăn uống gì cả, nghe Phong hỏi cô mới thấy bụng mình cồn cào. Cô bé ngước lên gật gật đầu.
-Cậu muốn ăn gì ? Để tớ đi mua.
Lucy mỉm cười chạy lại ba lô của mình lấy cây dù đưa cho Thanh Phong mỉm cười.
-Gì cũng được !
Cậu nhóc đưa tay xoa đầu cô rồi cầm cây dù đi ra cửa.
-Vậy bánh bao trứng cút nhé. Cậu đừng đi ra ngoài đó. Tớ sẽ về nhanh thôi !
Lucy mỉm cười chạy ra khóa cửa lại, có vẻ như Kei và Thanh Phong lo xa quá rồi, từ lúc tới đây đâu có chuyện gì lạ chứ. Cô nhóc nằm ườn trên giường tiếp tục gọi vào số máy chú Khánh, đầu dây bên kia vẫn là những tiếng tút vô vọng. Không biết giờ này chú ấy đang ở đâu ? Lucy nóng lòng muốn gặp chú ấy quá. Cũng may trong thời gian chú ấy mất tích dì Thanh đã đưa anh Bạch Dương lên bệnh viện thành phố điều trị. Nếu dì ấy mà ở nhà chắc cũng sẽ bị bọn người đó nhắm vào rồi. Lucy đã phải cố gắng lắm mới nói dối được dì và anh Bạch Dương rằng chú Khánh và cô ở nhà vẫn ổn, nhưng nếu trong vài ngày nữa thôi mà chú Khánh vẫn không về thì Lucy không biết phải nói với dì ấy làm sao nữa…
Một lúc sau thì Kei từ nhà tắm bước ra, mái tóc hơi dài của cậu rũ xuống mặt trông cũng thật gợi cảm… Kei cũng là một anh chàng đẹp trai mà. Lucy dán mắt vào khuôn mặt Kei với một mớ hình ảnh tưởng tượng trong đầu. Nếu Kei tỏ ra gần gũi hơn, hay nói hay cười hơn và đừng chọc phá Lucy nữa thì tốt biết mấy. Lúc đó cô sẽ thẳng thắn nhận xét là cậu đẹp trai mà không có một chút lăn tăn.
-Ê nhóc con ! Nhìn gì thế ?
Kei đưa tay phẩy phẩy trước mặt Lucy khi cô nhóc nhìn mình chằm chằm. Lucy giật mình, ngồi lui vào trong giường như sợ Kei sẽ đọc được những suy nghĩ trong đầu mình. Kei nhìn quanh phòng rồi quay sang Lucy :
-Phong đâu rồi ?
-Cậu ấy đi mua đồ ăn sáng rồi. Lucy ôm khư khư cái gối trong lòng, liên tục gọi cho chú Khánh.
-Cậu gọi cho chú Khánh hả ? Kei ngồi xuống bên cạnh Lucy.
-Ừ. Nhưng vẫn không liên lạc được. Không biết bao giờ chú ấy mới gọi lại cho chúng ta đây?