Bạn đang đọc Đợi gió giao mùa – Chương 3: Thùng Ghỗ Tai Họa
Từ trong cái thùng gỗ hai con mắt thận trọng hé ra quan sát…
-Tụi nó đi chưa, sao đỏ ?
-Rồi..!
Cái nắp bật tung luôn xuống đất. Lucy và cậu sao đỏ cùng ngoi lên lên thở phào nhẹ nhỏm.
-Chậc ! Thoát nạn..!
Kẻ thù đã đi khỏi, những kẻ chạy trốn yên tâm lồm cồm bò ra ngoài. Nhưng…lại xảy ra một sự cố khác…
-Bước ra đi Lucy..
– Tớ không nhúc nhích được. Cậu ra trước đi Thiên Di.
– Không ra được !
Lucy và cậu sao đỏ nhìn nhau cười mếu máo. Không biết khi nãy phép màu nào giúp hai người nhảy lọt vào cái thùng mà bây giờ nó cứng ngắc, cựa quậy mãi vẫn không ai lôi người lên được. Cũng may là khi nãy mấy đứa kia không bắt được hai người trong tình trạng này. Không biết Thiên Di thế nào chứ Lucy thì như phát điên lên được. So với Lucy bé nhỏ thì cậu ấy khá cao to, hai người ngồi gọn trong thùng giống y như hai tượng gốm được đúc thành một cặp liền nhau vậy. Lucy nhăn nhó như khỉ ăn ớt, lần đầu tiên cô nhóc có cảm giác như đang ôm chặt lấy một đứa con trai. Xấu hổ. Nóng nực, nhưng không có cách nào chui ra… đang dở khóc dở cười thì cậu nhóc dường như đã hết kiên nhẫn, cậu xoay mạnh người, với tay bám vào thành cầu, loạng choạng thế nào lại hụt tay, và… cái thùng có chứa hai tên ngốc ngã chúi xuống lăn long lóc. Tốc độ nhanh dần đều…
– Á..Á..Á..!!! đồ dở hơi. Cậu làm cái quái gì vậy hả…? Thiên Diiii !!!!!!!!!
Lucy la hét inh ỏi khi cái thùng chứa cô và gã sao đỏ ngốc lăn tròn lọc cọc sau cái với tay hụt của cậu bạn. Cả Lucy và cậu lúc này không khác gì hai trái dâu tây trong chiếc máy xay sinh tố…quay tròn…quay tròn…quay tròn…
-Dừng lại. Dừng nó lại…mau !!!! Cậu bé sao đỏ cũng vội vàng hét lớn.
-Có trời dừng được….Á Á Á…. đang la hét inh ỏi thì….
“Cốpppp”
-Ui da…!!!
Lucy nhăn mặt sau cú phanh đột ngột. Và cái thùng ghỗ đã dừng lại. Dừng lại hẳn sau cú đập trời giáng từ cái đầu đặc sệt của gã sao đỏ ngốc xít vào thành cầu. Chính xác thì đây đã là điểm dừng rồi, nó không thể nào lăn tiếp đi được nữa. Lạy chúa tôi !
Mắt hoa lên vì đủ thứ màu sắc trước mặt và đầy những tiếng chim kêu chiếp chiếp bên tai. Cậu nhóc lóp ngóp chống tay với lấy thành cầu làm điểm tựa rồi đạp mạnh hai chân vào đáy thùng, khó nhọc rút người ra. Sau một hồi vật lộn với cái thùng chết tiệt cậu cũng thoát ra được, Lucy nhờ đó cũng vô sự ra ngoài.
Đầu tóc xơ xác, đồng phục xộc xệch, hai đứa nhóc bây giờ nhìn thê thảm y chang hai cái lá khô vào mùa gió lạnh, lếch thếch lê bước tới bãi cỏ bên bờ sông ngồi bệt xuống thở dốc…
-Ê..! Làm gì mà bị rượt thế ? sau 15 phút hồi sức, Lucy quay sang cậu sao đỏ tò mò.
-Hừm… vì nhiệm vụ của sao đỏ, tôi đã giúp một thằng điên chuyển khỏi học viện BL. Hình như quá cảm động nên sau khi đi rồi nó vẫn quay lại cám ơn tôi. Đúng là một người tử tế mà !
Lucy mỉm cười không hỏi gì nữa. Sao đỏ có khác. Lúc nào cũng được kẻ thù săn đón nồng nhiệt. cô nhóc đưa tay lên xoa xoa khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng vì cái tát tàn bạo của gã du côn khi nãy rồi chậm rãi đứng dậy, đeo cặp chéo lưng, đưa tay vẫy chào rồi theo bờ cỏ dốc lên đường đi về nhà. Cậu sao đỏ vẫn ngồi nhìn theo, ánh mắt lơ mơ bình thản…
Mây trời xanh ngắt. Vài cánh hoa vàng lững lờ trôi theo dòng nước…