Bạn đang đọc Đợi gió giao mùa – Chương 14: Bạch Dương Sư Huynh !
Sáng thứ hai…
-Này ! nghe nói hôm nay thầy Dương đi công tác về rồi…
-Hì hì hì. Thế là hôm nay thầy ấy sẽ dạy lớp mình hả ! vui quá. Thầy ấy đi đã hơn một tháng rồi, nhớ chết đi được !!!
-Đúng là nhớ thật đó. Giá mà ngày nào thầy ấy cũng dạy lớp mình thì tốt quá…
Một tốp nữ sinh khối 11 đi qua trò chuyện ríu rít. Từ khi được bầu làm sao đỏ sáng nào Lucy cũng phải đi trực với Kei, thế mà không hiểu sao hôm nay tên đó lại đi trễ để cho cô nhóc phải làm việc một mình. Đúng là một tên vô trách nhiệm mà. Cậu ta là sao đỏ mà còn đi trễ thì đòi kỉ luật ai nữa chứ…
-Mọi người nhanh chân lên. Vào lớp lâu rồi đó !!!
Nghe sao đỏ Lucy nhắc nhở, đám học sinh mỉm cười rồi cũng nhanh chân đi thẳng. Phải công nhận là Lucy khá dễ tính trong mỗi lần tới phiên trực, gặp Kei thì mấy cô kia đã được ghi tên vào sổ Bắc đẩu rồi… Tốp nữ sinh kia mới đi qua thì một tốp khác xôn xao tới, lần này là bốn tên con trai vừa đi vừa cười nói inh ỏi cả một góc hành lang.
-Mấy bạn kia ! Thôi làm ồn và vào lớp nhanh đi !
Nghe tiếng Lucy, mấy tên này đang đùa giỡn bổng ngừng lại cười lớn:
-Ôi sao đỏ mới này ! Dễ thương quá đi mất !!! Một tên trong đám có mái tóc đỏ hoe nhìn cô bé chớt nhã.
-Ủa ! Hôm nay thằng khỉ con kia không đi trực với em hả. Bé con ?
-Em tên gì thế. Tối nay đi uống café với anh nhé !
Thấy cô sao đỏ mới hiền hiền cả đám lập tức bu quanh Lucy trêu chọc. Có lẽ vì Kei hôm nay không đi trực cùng Lucy, còn cô bé nhìn lại khá dễ thương nên bọn này mới có hành động quá khích như thế. Cô nhóc Lucy ban đầu chỉ định nhắc nhở tụi nó rồi cho qua, nhưng thấy mấy kẻ này cứ được đằng chân, lân đằng đầu thì không muốn khách sáo nữa. Cô nhóc ngay lập tức lôi ra cuốn sổ và cây bút bi lạnh lùng:
-Nhẹ nhàng thì không thích đâu. Hừm…Đi trễ, không sinh hoạt đầu giờ, không đeo thẻ học sinh. Đọc tên các bạn cho tôi đi…
Lucy chưa nói dứt câu, một tên trong bọn đã giật phăng cây bút trên tay khiêu khích, thấy cô bé cau mày, bọn này thích thú cười lớn:
-Làm gì dữ vậy cô em ? Em vẫn chưa cho bọn anh biết tên cơ mà.
-Em có mái tóc đẹp quá. Mượt như tơ vậy !
-Khuôn mặt baby quá. Có thật em học cấp ba không vậy ?
Hai tên vừa nói vừa đưa tay vuốt tóc, sờ má Lucy, lúc này thì cô nhóc đã hết kiên nhẫn rồi. Nội quy không cho phép sao đỏ được đánh nhau đâu. Nhưng nếu tự vệ thì chắc là không sao. Cô bé lạnh lùng gập cuốn sổ đỏ lại, nắm chặt tay định đập ấy tên liều mạng này một trận, thì từ đằng sau hai bóng người bước tới quát lớn:
-Này mấy cậu kia ! Đang làm trò gì đó hả ?
Đám nam sinh ngỗ ngược quay sang chợt tái mặt và lóp ngóp đứng tụm lại một chổ lo lắng. Hai người vừa đi vào, một là Kei cũng đang kè kè cuốn sổ trên tay mặc dù vai vẫn còn mang ba lô, Lucy thở dài ngán ngẫm. Sao đỏ đi trễ thì nói được ai. Thể nào đám này cũng vặn vẹo lại cho coi…
Nhưng đám kia vẫn lúng túng nhìn người thanh niên mới đi vào cùng Kei bằng ánh mắt lo lắng…
-Này các cậu ! Đừng dại dột mà đụng vào cô bé này…
Người thanh niên nói với đám du côn bằng giọng lạnh lùng cảnh cáo, một tay xách chiếc cặp da đen, tay kia đưa lên tháo gọng kính cất vào túi áo rồi nhìn Lucy mỉm cười:
…-Nhìn dễ thương vậy thôi chứ lúc nổi điên lên thì cô bé đáng sợ lắm đấy ! Các cậu còn muốn yên ổn vào lớp thì đi nhanh đi, chậm một giây nữa thôi thì các cậu sẽ hối hận đó…
Đám nam sinh nghe anh nói vậy thì “dạ, vâng” rối rít rồi chuồn mất. Hành lang chỉ còn lại ba người. Kei lững thững bước tới bình thản như không biết rằng mình đã đi trễ hơn 15 phút. Chàng trai kia thì vẫn đứng im nhìn Lucy, thân thương và trìu mến…
Còn Lucy. Ngay giây phút anh tháo chiếc kính ra, cô bé đã nhìn anh, lặng người. Những kí ức xa xưa trong quá khứ tràn về…
Bãi biển mờ sương sớm, ngôi nhà có vườn hoa diên vỹ tím ngát, những bức tường đỏ phủ đầy rêu phong…
Và người con trai này…
-Lucy ! Cậu sao vậy ?
Lucy không còn nghe được tiếng gọi của Kei nữa. Những hình ảnh đang quay cuồng trong đầu cô bé. Rồi cô thấy khóe mắt mình hơi cay…
-Sao vậy Lucy ? Em không còn nhận ra anh sao ? chàng trai mỉm cười cất tiếng hỏi.
Ngước lên nhìn chàng thanh niên, cô bé nghẹn ngào:
– Bạch…Dương !!!
Chàng trai mỉm cười đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Lucy rồi bất ngờ ôm chầm lấy cô bé trước đôi mắt ngơ ngác của kẻ thứ ba đang nhìn. Kei tròn mắt hết sức ngạc nhiên. Bình thường Lucy lạnh lùng, đanh đá là thế, vậy mà bây giờ lại im re cho người khác ôm chặt chẳng có phản ứng gì. Thực ra hai người này có quan hệ như thế nào, cậu chỉ biết Bạch Dương là giáo viên mới về trường chứ không biết là anh ta lại quen với Lucy, một con nhóc cũng mới chuyển trường đến không lâu…
Bạch Dương một tay xách cặp, tay kia vẫn ôm chặt Lucy rồi nhẹ nhàng buông ra đưa lên vuốt nhẹ mái tóc cô bé một lần nữa, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn Lucy tràn đầy yêu thương.
-Anh nhớ em lắm Lucy !!! Anh đã tìm em suốt 5 năm rồi, nhưng những người họ hàng của em không muốn cho anh gặp em. Mãi bây giờ chú Khánh và anh mới có cơ hội đưa em về đây…
-Anh Bạch Dương ! anh cũng biết chú Khánh sao ? Lucy nghe anh nói thì hơi ngạc nhiên.
-Đương nhiên ! Chú Khánh là chú ruột của anh mà, chú ấy đã muốn nhận em về từ lâu rồi, nhưng có vài rắc rối nên đến bây giờ chú ấy mới tìm thấy em.
-Bạch Dương !!! Em nhớ anh lắm, từ sau khi bác Long mất em rất muốn gặp anh, nhưng lại không biết anh ở đâu cả. Em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh…Bạch Dương…
-Anh cũng có nhiều chuyện muốn nói vói em lắm. Nhưng em yên tâm, từ giờ chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian. Chiều nay anh sẽ đến nhà chú Khánh tìm em, giờ thì vào lớp đi, em phải vào lớp học chứ, bạn em đang đợi kìa.
Bạch Dương vừa nói vừa quay sang, Kei đang đứng dựa lưng vào tường nhìn hai người, giờ thì cô bé mới nhớ tới sự có mặt của cậu, nhưng Lucy còn rất nhiều thắc mắc muốn hỏi Bạch Dương, quay lại thì anh ấy đã đi lên cầu thang rồi. Lấy cặp kính ra đeo lên mặt anh quay sang mỉm cười:
-Học tốt nhé ! Gặp lại em sau !!!
-Hơ ? Dạ !!!