Bạn đang đọc Đợi gió giao mùa – Chương 12: Con Mèo Mập Và Hai Tên Ngốc
Thế là sau quyết định sáng suốt của cô chủ nhiệm. Lucy bắt đầu sứ mệnh sao đỏ cao cả của mình…
Nhưng vào một ngày đẹp trời thứ bảy, cô nhóc tân sao đỏ lại gặp rắc rối…
Cánh cửa lớp mở “xạch” ra, Lucy bước vào trong trạng thái vô cùng lo lắng, đúng lúc này đám con gái “ồ” lên thích thú và bu lại quanh cô nhóc lao xao. Nhưng nguyên nhân của vụ chú ý này không phải là cô nhóc mà là “quả bóng lông” Nyako đang nằm vắt vẻo trên vai cô. Con mèo vui vẻ kêu ngoao ngoao khi những cánh tay trắng muốt đưa lên nựng cằm nó, còn Lucy thì thở dài…
Con mèo Nyako quái quỷ, không hiểu vì lí do gì mà mọi hôm đều ngoan ngoãn ở trong nhà ngủ nướng, vậy mà sáng nay lại lon ton chạy theo cô nhóc ra tận trạm xe bus, vì không để ý nên lúc nhảy lên xe rồi cô nhóc mới cúi xuống và tá hỏa khi thấy nó đang dụi dụi đầu vào chân mình. Không còn cách nào khác, nếu đem nó về nhà thì sẽ trễ học mất, Lucy đành phải ôm theo nó đi đến trường luôn, nhưng cô cũng không chắc rằng như thế này sẽ không có rắc rối xảy ra…
-Dễ thương quá !
-Con mèo của cậu hả Lucy ?
-Tròn vo như trái bóng. Dễ thương quá đi mất !
Đám con gái lao xao tranh nhau nựng con mèo, có vẻ như họ rất thích nó, Lucy mỉm cười đặt nó xuống…
“Cầu trời sẽ không có chuyện gì xảy ra”.
-Chào buổi sáng !!!!
Bộ ba Thanh Phong, Kei và Nhật Dạ từ cửa bước vào, Lucy vui vẻ quay sang thì đã thấy Nhật Dạ hét ầm lên rồi lao vào ôm chầm lấy con mèo, hai chàng trai thì trố mắt ngạc nhiên vì có một thành viên lạ không phải là người xuất hiện trong lớp.
-Con mèo dễ thương quá. Nó tên gì vậy Lucy ?
Thanh Phong mỉm cười đưa tay xoa xoa đầu con mèo, cô nhóc Lucy nhìn cậu hơi ngẩn người, phải công nhận là ở Thanh Phong có một điểm mà không ai có thể bắt chước được. Đó là nụ cười vô cùng rạng rỡ. Nụ cười mà luôn ở trên môi cậu 24/24. Và nó cũng đẹp hơn tất cả mọi người khác. Nụ cười đẹp mang thương hiệu rất riêng của thiên thần. Nó có thể làm tan chảy trái tim của tất cả những cô gái nào đối diện với cậu. Trong đó có lẽ có cả cái tên Lucy…
-Nó là Nyako ! Nhìn thì có vẻ dễ thương lắm, nhưng thực ra nó sinh vào giờ sao chổi, ngày sao chổi, tháng sao chổi, năm sao chổi. Và bây giờ nó đang theo ám tớ đó…
-Chậc…! Sao chổi sao ? Nó cũng giống cậu lắm mà. Nhìn Lucy và con mèo với vẻ gian manh, tinh quái, Kei cười nhạt :-Nghe nói thầy Thanh dậy toán bị dị ứng với lông mèo thì phải. Để cho thầy ấy biết cậu mang con mèo này vào lớp chắc là vui lắm đây !
Nghe lời đe dọa, Lucy quay sang nhìn cậu dò xét:
-Cậu định làm gì thế Kei ! Đừng có mà gây rắc rối cho tôi nữa, nếu không tôi sẽ không khách sáo với cậu nữa đâu. Đồ con trai nhiều chuyện !!!
-Nhiều chuyện ????
-Phải ! Nhiều chuyện !!!
Nghe Lucy nói xong cậu quay sang tối xầm mặt.
“Nhiều chuyện ư ? Con nhỏ đáng ghét này dám nói mình nhiều chuyện ư, nó nghĩ mình là ai chứ ? hotboy của học viện Bell Lyberty đó !”.
Đúng là sự xúc phạm nặng nề đối với một hot boy mà. Và hình như đứa con trai nào cũng bị dị ứng khi bị người khác nói mình nhiều chuyện thì phải, bằng chứng là khuôn mặt vui vẻ của Kei bổng trở nên lạnh lẽo. Cậu nhìn Lucy với ánh mắt bực bội. Ban đầu cậu chỉ muốn hù cô nhóc một chút cho vui thôi, nhưng sau câu nói của Lucy thì cậu lập tức đổi ý và quyết định thực hiện ngay trò đùa ác của mình…
-Cậu dám nói tớ là kẻ nhiều chuyện sao. Hừ, nhiều chuyện hả ? Lucy !!!!! Tớ sẽ cho cậu biết nhiều chuyện là như-thế-nào!
-Được rồi Kei ! Cậu đừng chọc Lucy nữa. Hai người đều là sao đỏ mà, phải hòa thuận với nhau thì công việc mới trôi chảy được chứ. Nhìn thấy khuôn mặt hầm hầm của cậu bạn, Thanh Phong tươi cười vỗ vai cậu ta hạ nhiệt.
Nhật Dạ cũng bế chú mèo lên âu yếm mỉm cười:
-Con mèo dễ thương mà. Cậu có muốn bế không Kei?
-Ừh ! Dễ thương thật. Vậy chúng ta cần phải để cho thầy Thanh biết đến vẻ dễ thương của nó, biết đâu lại trị được bệnh dị ứng của thầy ấy thì sao ! Kei đang trừng trừng nhìn Lucy nghe Nhật Dạ nói thì quay sang xoa đầu con mèo tỉnh bơ.
-Đừng làm vậy Kei ! Thầy mà biết Lucy mang mèo vào trường thì rắc rối cho bạn ấy lắm !
-Tớ đã làm gì đâu. Chỉ sợ chốc nữa vào lớp con mèo nổi hứng chạy nhảy lung tung ấy chứ ! Kei nhìn mọi người với vẻ ngây ngô, Lucy nghe vậy mỉm cười đi lại vỗ vai cậu đắc ý:
-Yên tâm đi Kei ! Con mèo này rất biết nghe lời. Chạy nhảy lung tung ư ? Không đâu. Đảm bảo nó sẽ nằm im cho đến hết buổi học. Cậu không cần phải lo.
“Ngây thơ quá Kei à ! Cậu quên tớ là chủ nhân đáng kính của con mèo sao ? Chỉ cần tớ ra lệnh con mèo sẽ ngoan ngoãn nằm ngủ đến sáng mai luôn.”
-Vậy sao ! Kei mỉm cười tinh quái trước thái độ dương dương tự đắc của cô nhóc. Và hình như cậu quên cho Lucy biết một điều:
“Vỏ quýt dầy có móng tay nhọn”…
Giờ học bắt đầu.
5 phút…
10 phút trôi qua…
Không có gì xảy ra. Con mèo vẫn nằm im nép mình bên chiếc cặp của Lucy vẩy vẩy đuôi và lim dim đôi mắt nghe thầy giảng bài. Lucy mỉm cười an tâm…
15 phút trôi qua…
Mọi thứ có lẽ sẽ êm xuôi như thế cho đến hết buổi học đấy. Nếu như Kei không bất ngờ lôi trong ba lô của cậu ta ra một thứ đáng ghét. Một cây xúc xích to đùng thơm nức và được bóc vỏ cẩn thận…
Có thể nói trong thế giới động vật, loài chó có cái mũi rất là thính, còn Nyako mập ú của Lucy là mèo nhưng lại có cái mũi thính y như chó. Thêm vào đó chổ ngồi của cô nhóc và Kei lại không cách xa lắm, khiến ngay cả Lucy là người mà còn ngửi được cái mùi đặc trưng này, huống hồ gì là Nyako….
Thế là con mèo bắt đầu nhỏm dậy, ngọ nguậy cái đầu to đùng tìm thứ “khả nghi” đang bốc mùi kia. Và cũng không mấy khó khăn để nó nhận ra được thứ khả nghi đó đang ở trong tay Kei, chỉ cách nó có một bước nhảy… Không dừng lại ở đó. Kei còn đưa tay cố ý vung vẩy cây xúc xích để kích thích thói tham ăn của con mèo và cậu đã thành công dễ dàng, con mèo nhoài người lao ra mặc cho cánh tay cô chủ tội nghiệp đang cố gắng ghì chặt lấy nó…Thầy giáo thì đang giảng thao thao bất tuyệt trên lớp nhưng hình như thầy đã có dấu hiệu hắt hơi vì bị dị ứng lông mèo thì phải… Lucy ngước lên lo lắng. “Nếu để thầy thấy con mèo này, mình chắc chắn sẽ được mời lên phòng giám thị uống trà, phải tìm cách nào đó ngăn nó lại mới được…”.
Nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Lucy tìm mọi cách giữ chặt lấy con mèo, nhưng Kei chết tiệt lại cứ vung vẩy cây xúc xích ngay trước mặt kích thích nó mới tức chứ. Cô nhóc nhăn mặt nghiến răng rủa thầm
“ Kei chết tiệt, con mèo mập chết tiệt…”.
Và bất chấp sự cố gắng của cô chủ, con mèo cố lao người ra…
Đối với Nyako bây giờ xúc xích là trên hết. Sáng nay chạy theo Lucy chưa ăn gì nó đã đói lắm rồi. Bây giờ thức ăn lại đang ngo ngoe ở ngay trước mặt nó. Đúng là “sự hấp dẫn không thể chối từ” mà…
“Vụt…”
Con mèo nhảy vọt sang ghế của Kei đúng lúc thầy quay xuống. Lucy tái mặt hét lớn:
-NẰM XUỐNG !!!
Ngay sau tiếng thét chói tai đó thì con mèo dựng lông vội nằm bẹp trong lòng Kei ngước đôi mắt trong veo nhìn Lucy sợ hãi… ở nhà mỗi lần mà con mèo nghịch phá, chỉ cần Lucy hét lớn như vậy là nó tự hiểu cô đang nổi giận và nằm bẹp xuống ngay lập tức. Cô nhóc thấy nhẹ cả người, thật may là bây giờ nó vẫn còn biết sợ cô. Lucy thở phào và yên tâm rằng thầy vẫn chưa nhìn thấy nó. Con mèo thế là ổn…
Nhưng Lucy lại có chuyện…
Cô nhóc không để ý rằng sau tiếng hét toáng lên của mình khi nãy, thầy giáo đã đi đến bên cạnh cô mỉm cười:
-Nằm xuống hả ! Vậy thì Linh Đan, em ra ngoài cửa lớp đứng cho thầy.
Cả lớp cười rộ lên, chỉ có vài người ngồi sau hiểu chuyện là nhìn cô với ánh mắt thông cảm, Lucy ngẩn người một lúc rồi lóng ngóng đứng dậy đi ra ngoài cửa lớp sau cái nhìn đầy tức tối cho tên khốn đang ung dung mỉm cười…
“Đồ đáng ghét Kei. Cứ chờ đó…”
Nhưng cô nhóc ra đứng mới được ba giây, vẫn còn chưa ấm chổ thì trong lớp lại loạn lên.
-Á Á Á !!!!!
Một tiếng hét thảm thiết vang lên đau đớn. Người vừa hét lên đó chính là Kei. Cậu ta đã bị Nyako ngoạm ột phát đau điếng khi đang đắc chí vung vẩy cây xúc xích sau màn hạ đối thủ ngoạn mục của mình. Thế là một lần nữa thầy giáo phải hạ cố xuống lớp với vẻ lo lắng:
-Thiên Di ! Có chuyện gì vậy em ?
-Dạ.. không..không có gì ạ.. Kei nhăn nhó ấp úng trả lời, miệng méo xệch, tay vẫn còn chưa hết đau.
-Không có gì sao lại hét toáng lên như thế hả ? Thật bó tay với cái lớp này mà. Đi ra ngoài cửa đứng với Linh Đan luôn cho vui đi.
Cả lớp lại được dịp cười rộ lên. Còn cậu nhóc cũng lúng túng bước ra, tay vẫn còn vung vẩy vì vết răng nhọn của Nyako chết tiệt. Đúng là gậy ông đập lưng ông mà, sai lầm của cậu là đã quá coi thường con mèo ham cắn người của Lucy, cậu quên rằng nó cũng bạo lực giống y chang như chủ và nó đã từng cắn cậu một lần.
“Coi như đây là một kinh nghiệm cho việc dụ dỗ mấy con mèo lần sau đi” vừa đi Kei vừa cố an ủi cho sai lầm của mình. Nhưng vừa ra đến cửa lớp, cậu đã thấy con nhóc Lucy đứng nhìn cậu mỉm cười mỉa mai:
-Hahaha… Kei ơi là Kei!!! Quả báo của cậu đó!!. Cậu bày trò hại tôi, rút cuộc cũng phải ra đây đứng với tôi. Đúng la mưu sự tại nhân, thành sự tại….ông trời mà ! Hahaha…
Kei liếc mắt, vừa tức vừa xấu hổ, cậu khoanh tay trước ngực đứng dựa lưng vào tường lơ đãng nhìn ra cửa sổ, cố không để lọt một lời nào của Lucy vào tai.
-Không được nói chuyện riêng ngoài đó. Thiên Di. Linh Đan !
Tiếng người thầycông bằng vô cùng đáng yêu vọng ra, Lucy cũng đứng lặng yên nhìn ra ngoài sân trường, trong lớp buổi học lại tiếp tục diễn ra, con mèo mập sau khi đã gặm xong cây xúc xích đã ngoan ngoãn nằm im dưới đôi chân ấm áp của Thanh Phong và lim dim đôi mắt. Ngoài cửa lớp có hai tên ngốc đang đứng dựa lưng vào tường lặng yên nhìn bầu trời xanh.
Nắng lên cao, những áng mây trắng lặng lờ trôi, vài tiếng ve ngân vang sau những chùm Ôsaka vàng rực…