Đọc truyện Đối Đối, Là Nương Cưỡng Bức Cha – Chương 7
“Kẹo hồ lô đây…”
“Xem bói đây, bói tình duyên, bói tài vận …..”
“Bánh bao nhân thịt thơm ngon, mọi người ghé ăn nào…”
Trên đường phố xầm uất, mọi người buôn bán, người qua kẻ lại tấp nập, Nhã
Thanh sau ba năm tu luyện ở huyết vụ sâm lâm cuối cùng cũng đi ra ngoài, nàng đang trên đường về nhà, tay xách theo một đống đồ ăn vặt, ở trong
huyết vụ toàn ăn trái cây, nên nàng đã chán ngấy hết sức, không để ý cái gì gọi là thục nữ, một tay cầm hồ lô, một tay cầm bánh bao, liên tục bỏ vào miệng nhai nhai. Trên đường đi có một số người nhận ra nàng thì chỉ chỏ, nhị tiểu thư Tô gia ba năm trước bế quan tu luyện, bây giờ xuất
hiện đúng là càng làm cho người ta khó đở, bộ dạng lếch thếch lôi thôi,
là nữ nhân mà không biết ý tứ,nhưng xem cấp bậc hiện tại của nàng đúng
là có tiến bộ, với căn cơ bình thường trong ba năm lên được bốn cấp,
hiện tại cũng đã là cấp mười, cũng coi như là rất cố gắng. Tuy vậy,
thanh danh của Nhã Thanh hiện tại lại bị hạ xuống một bậc rồi. Trong khi thanh danh của của Nhã Thanh bị hạ xuống thì đại tỉ Nhã Sương lại được
người ta hâm mộ, khen, tâng bốc lên tận trời, sau ba năm này, tỉ tỉ cuả
Nhã Thanh đã là tông cấp cấp năm rồi, càng ngày càng có phong thái của
tiên nữ, xinh đẹp, tự tin. Hình như đi theo nàng còn có tiểu thư thiên
tài của đại gia tộc họ Nguyễn – Nguyễn Thanh Loan, gia tộc này là một
trong tứ đại gia tộc của Huyền Thiên đại lục, bốn đại gia tộc này gồm có Nguyễn gia, Hàn gia, Minh gia và Nghiên gia, bốn đại gia tộc đều trú
ngự ở kinh thành hình thành thế chân vạc, ngoài ra Tô gia được xem là
một gia đình (vì cả Tô gia chỉ có sáu người) riêng biệt, có tài phú kinh người nhưng không lệ thuộc vào bất kì gia tộc nào, thêm cả gia đình đều là thiên tài nổi bật nên cũng được rất nhiều người biết đến.
Theo Nhã Thanh được biết, ở kinh thành hay cả toàn đại lục không ai không
biết đến Nguyễn đại tiểu thư của Nguyễn gia, nàng thông minh xinh đẹp,
thiên phú tu luyện rất cao, mới mười chín tuổi đã ở tông cấp cấp bốn,
tính tình có chút trẻ con, nhưng có lúc cũng rất dịu dàng, nói chuyện
rất khéo léo, làm người khác vui, là một trong những mẫu vợ lí tưởng
hiện nay của các chàng trai. Nhã Thanh suy nghĩ, thế này mới đúng là một trong những nữ chính của những mẫu truyện, chói lóa chói lóa, khiến
người ta phải lu mờ con mắt. Nữ chính yêu dấu, hãy cho ta xem nàng diễn
tốt thế nào, fighting fighting…
Trên đường đi về nhà, Nhã Thanh
cũng nghe không ít thông tin về đại ca và tiểu đệ. Đại ca hiện tại là
cấp bậc mấy thì không ai biết được, tại vì ở nơi này chỉ có một người là kiếm sư tôn cấp nên chỉ biết được cấp bậc những người dưới ông, ông là
cha ruột của mẹ Tô, thành chủ cũng là một người rất bà tám, là lão ngoan đồng chính hiệu, chỉ là ông ấy không thích gia đình nàng cho lắm. Điều
đó chứng tỏ Tô đại ca đã vượt qua ông rồi, đại ca lợi hại quá đi. Tô đại ca vừa mới đặt chân về nhà ngày hôm qua nhưng chẳng có động tĩnh gì,
hắn cũng không ra ngoài, người hầu tô gia lại rất trung thành, nên không ai biết sau ba năm Tô đại ca đã trở thành cái dạng gì. Còn Tô đệ yêu
dấu của nàng hiện tại đã là tông cấp rồi, là thiếu niên anh tuấn khiến
các thiếu nữ phải mơ mộng, haha.
__________________________________________
“CHA, NƯƠNG, ĐẠI CA, ĐẠI TỈ, ĐỆ ĐỆ YÊU DẤU!!!!!!!!!!!! TA VỀ VỚI MỌI NGƯỜI
RỒI!!!!!!” Người chưa vào cái miệng đã vào trước, Nhã Thanh hét to khiến tên gác cửa cũng phải khiếp.
“Nhị, nhị tiểu thư, chào mừng người trở về.”
“A, chào anh gác cổng, ngươi khỏe chứ, có nhớ ta không?”
“Dạ khỏe, nô tài nhớ ạ.” Người gác cổng đổ mồ hôi hột. Lúc đầu nhìn thấy
Nhã Thanh hắn cũng không nhận ra đâu, nhưng giọng của nàng lớn quá nên
hắn liền nhận ra ngay giọng của nàng.
“Thanh nhi, Thanh nhi,
con rốt cuộc cũng về rồi.” Mẫu thân Dương Nhã nghe tiếng con gái liền
một mạch chạy ra, ôm chầm lấy nàng.
Theo sau là phụ thân Tô Hữu, Tô
Hải, Nhã Sương, và Tô Dật. Năm người vây quanh Nhã Thanh, hỏi đông hỏi
tây, thấy áo quần trên người nàng thì đau lòng không thôi. Nhã Sương
nhìn em gái khó nén nước mắt, từ khi Nhã Thanh được sinh ra nàng đã dùng hết tình yêu thương dành cho muội muội, muội ấy bị người hắt hủi, nói
ra nói vào rất nhiều. Bình thường dịu dàng hiền thục, nhưng việc gì liên quan đến Nhã Thanh thì nàng xù hết cả lông lên. Bây giờ bảo bối của
nàng hình dạng thế này, không biết đã bị ủy khuất bao nhiêu. Nhã Thanh
thấy tỉ tỉ ở một bên nhìn mình đau xót thì không chịu được đi qua nắm
lấy tay nàng.
“Muội đã về rồi, tỉ không vui mừng sao?”
“Có, ta rất mừng, bảo bối, chào mừng muội trở về. Nào, nói cho ta biết muội
có bị ai bắt nạt không, có bị ủy khuất cái gì không?” Nhã Sương ôm chầm
lấy Nhã Thanh sau lại kiểm tra toàn thân nàng, xem nàng có chỗ nào bị gì không.
“Đúng đó, tỉ tỉ đi một lần là cả ba năm làm đệ lo
muốn chết, từ này không cho tỉ đi đâu nữa, đệ sẽ bảo vệ tỉ nha.” Tô Dật
hiện tại đã mười sáu tuổi nhưng khi đứng trước gia đình mình thì tính
tình như con nít.
“Không sao mà, tỉ tỉ và cả nhà lo thái quá
rồi, muội cũng đã mười tám tuổi rồi, đâu còn nhỏ dại nữa đâu. Cả nhà
xem, con hiện tại cao lớn khỏe mạnh, còn xinh gái ra nữa, mọi người
không thấy sao. Mà hiện tại con khó chịu quá, đi thẳng về nhà chưa kịp
tắm rửa gì cả, mọi người nhẫn tâm để con thế này sao?” Nhã Thanh nhõng
nhẽo làm cả nhà mềm nhũn, Tô Hải nhanh chóng phân phó hạ nhân chuẩn bị
nước tắm cho muội muội. Sau đó một nhà theo chân đến phòng Nhã Thanh.
Đến trước cửa phòng, Nhã Thanh thấy năm người thân của mình đứng theo
đuôi của mình, không chịu được đành nói.
“Mọi người để con đi tắm rữa đi mà, xong ra phòng khách ai muốn hỏi gì con trả lời hết, được không?”
“Ờ,….” Cả nhà đồng thanh đáp, xong không tình nguyện quay lưng đi.
Vào phòng, Nhã Thanh từ nãy giờ cứ thấy thiếu thiếu cái gì mới chợt nhớ ra, a Cửu nha đầu của nàng không thấy đâu, kì quái, nàng nha hoàn này của
nàng rất nhí nhảnh, lúc nào cũng ríu ra ríu rít bên cạnh nàng mà bây giờ lại không thấy đâu. Thôi kệ, tí nữa hỏi nương là biết liền.
___________________________________________________
Sau khi tắm rửa xong xuôi, Nhã Thanh vào đại sảnh thì thấy tất cả mọi người đều đã ngồi đầy đủ.
“Hi! Cả nhà, sao ai mặt mũi cũng nghiêm trọng hết vậy.” Nhã Thanh thấy không khí cả nhà hiện tại rất u ám thì cảm thấy trong lòng lộp bộp. Chẳng lẽ
đây là thấm phán tội phạm trong truyền thuyết. Ôi, tiêu nàng rồi.
“Ngồi vào.” Cha Tô mặt lạnh nhìn Nhã Thanh. Chết rồi, làm sao đây, làm sao đây…A, có cách.
“Huhu, cha, nương, đại ca, tỉ tỉ, muội biết sai rồi. Mọi ngườí đừng mắng con
mà. Huhuhu, hức, mọi người biết không, trong ba năm này con rất cực khổ, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, sống tận sâu trong rừng. Có lúc bị ma
thú tấn công suýt chết, nhưng nhớ tới còn những người yêu thương con vậy là con cố gắng sống đến hôm nay. Lúc đó con nghĩ, chỉ cần cố gắng tu
luyện, nâng cao năng lực để sau này không liên lụy đến mọi người, nhưng
thời gian chứng minh tất cả, con vẫn là nên núp sau lưng mọi người. Hức, hức. Cả nhà tha thứ cho con nha, từ nay con hứa sẽ ngoan.” Nhã Thanh oà khóc,tự nhiên nàng thấy mình thật giỏi, thật là một nhà bác học vĩ đại
sau này, tài diễn xuất củ nàng quá giỏi đi. Haha. Nhưng nàng cũng không
phải là nói xạo, sự thật, ăn nhiều quả quá nên nàng rất ớn, có khoảng
thời gian một hai ngày gì đó nàng ăn không no thật, sau đó mới đi kiếm
tiền mua thức ăn. Còn mặc thì, có một lần nàng tu luyện đến cái giai
đoạn nào đó, mà thân thể lạnh buốt, chăn mồng không đủ để sưởi ấm đấy
chứ. Trước đây, khi thuần phục bá chủ của huyết vụ sâm lâm, nàng cũng
suýt chết đó chứ, nhưng sau đó dó nàng uy hiếp vợ của hắn nên mới không
bị làm sao đấy chứ. Sau này do nàng ăn ở quá thiện lương nên bọn thú ở
đó mới quy thuận nàng ấy chứ (Quá bỉ ổi thì có, Nhã Thanh quá ảo tưởng
sức mạnh đi)
“Không khóc, ngoan, không ai mắng muội đâu, đúng không cả nhà, tỉ thương muội còn không hết làm sao mà trách muội được,
sau này ta sẽ bảo vệ muội thật tốt, không để muội phải đói và may thật
nhiều áo cho muội mang không hết luôn.” Nhã Sương thấy em gái khóc kể,
không nhịn được chạy lại ôm lấy, dùng khăn tay lau nước mắt cho nàng,dỗ
dành như trẻ con. Chính là Nhã Sương không ý thức được Nhã Thanh đã mười tám tuổi rồi.
“Ai, được rồi, nhưng con lần sau nếu muốn đi
đâu thì phải thông báo trước một tiếng, biết chưa?” Cha Tô thở dài nói,
nhìn con gái mà xót. Sau đó mẹ Tô, đại ca, đệ đệ mỗi người một câu tranh nhau hỏi han, làm Nhã Thanh choáng váng, may mắn dừng lại khi có giọng
nói lạ vang lên.
“Xin chào, muội là Nhã Thanh sao?”
“Ơ, tỉ là?” Nhã Thanh trưng ra vẻ mặt nhìn người lạ với Nguyễn Thanh Loan.
“A, Nguyễn tiểu thư. Nha đầu, đây là Đại tiểu thư Nguyễn gia – Nguyễn Thanh Loan, con chào hỏi với nàng đi” Phụ thân Tô thấy Nguyễn tiểu thư lên
tiếng thì sửng sốt, ông suýt nữa thì quên mất sự có mặt của vị khách
này.
“Ô, chào Nguyễn tỉ tỉ, muội nghe danh tỉ đã lâu, mong tỉ tì chiếu cố nhiều hơn.” Nhã Thanh già vờ giả vịt, từ lúc đầu vào đại
sảnh nàng đã để ý đến nàng ta, chỉ là muốn xem nàng sẽ làm gì với cái
tình huống này thôi. Hắc hắc.
“Ta cũng nghe Tô tỉ kể về muội, qủa thật không sai, muội rất dễ thương.” Nguyễn Thanh Loan cười hiền lành.
“Cám ơn tỉ tỉ khen ngợi.”
“Haha, được rồi, Nhã Thanh cô nương, muội không thấy đói sao, nhanh chút vào
bàn nào.” Tô Hải thấy hạ nhân đã dọn xong thức ăn liền hộ tống muội muội vào bàn ăn cơm.
Trong lúc ăn cơm Nhã Thanh dùng miệng hết
công suất, vừa ăn vừa hỏi. Biết được Nguyễn Thanh Loan là đến Thành
Dương Sơn giữa đường gặp được Tô Nhã Sương đang ra tay cứu người liền
lao vào giúp sức. Vì lúc trước cả hai đã có cơ hội gặp mặt nên liền nhận ra nhau. Nguyễn Thanh Loan là đến đưa thiệp mời cho nhà họ Tô nên cả
hai cùng đi với nhau. Còn lí do tại sao Thanh Loan lại đích thân đưa
thiệp mời thì không ai biết, vì nàng ta chỉ trả lời lấp liếm.
Nàng ta bảo vì gửi giấy mời giữa đường bị trục trặc, lại sắp đến đại thọ của gia chủ Nguyễn gia, nếu chậm chạp giấy mời thì thật thất kính, nên đích thân đại tiểu thư đem thiệp mời đến cho Tô gia. Lí do này tuy có nhiều
chỗ hở nhưng cả nhà họ Tô mặc kệ, chỉ cần không bất lợi với mình thì tất cả đều được. Còn có a Cửu của Nhã Thanh, thì ra nàng ấy đi lấy chồng
rồi, nàng ấy cũng đã hai mươi tư, ở nơi này kết hôn muộn là bình thường, nhưng con gái hai tư, hai lăm đã coi như gần ế rồi.
__________________________________________
Quả thật là gửi thiệp muộn, Nhã Thanh mới về nhà được ba ngày thì phải tiếp tục lên đường. Bây giờ năm người nhà Tô gia và một số tùy tùng, nha
hoàn cùng Nguyễn Thanh Loan trên lưng một loại ma thú chuyên chở trên
không thẳng tiến đến kinh thành.
Trên đường đi, Nhã Thanh luôn
mồm hỏi đông tây làm Nguyễn Thanh Loan đau đầu. Lúc trước nghe nói Tô
Nhã Thanh rất ít nói cơ mà, sao bây giờ lại nói nhiều thế chứ, còn hơn
một khắc nữa là đến nhà rồi, cố chịu thôi. Nguyễn Thanh Loan thầm nhủ.
Hai khắc sau…
“Xin chào, Tô gia chủ, Tô phu nhân, vất vả các vị rồi, đường xá xa xôi lại
còn mệt nhọc gia đình đến đây.” Nguyễn gia chủ – Nguyễn Khiêm niềm nở,
ra ngoài tiếp đón Tô gia. Ông ta là một mĩ nam trung niên da thịt rất
tốt, gương mặt nhìn trẻ hơn rất nhiều so với tuổi. Khi cười chỉ lộ một
ít nếp nhăn.
“Không có gì a, được đích thân Nguyễn đại tiểu
thư đến mời đã là vinh dự của chúng tôi rồi. Vất vả cái gì, cũng coi như cả nhà đi du lịch vậy.” Tô Hữu có lễ nói.
“Haha, cũng là do chúng ta chậm trễ giấy mời. Nào, mời Tô gia chủ cùng Tô phu nhân vào trong dùng trà.”
Sau khi đến kinh thành, phụ mẫu Tô theo Nguyễn Thanh Loan đến diện kiến
Nguyễn gia chủ, dù gì người người ta cũng để con gái bảo bối đích thân
đến gửi thiệp mừng thọ mà. Còn huynh đệ Nhã Thanh thì kéo nhau tới ngôi
nhà cũ của cha Tô ở gần đây tiện thể đi dạo chơi, vì lúc trước Tô Hữu
sống ở kinh thành nên có nhà ở đây, sau lấy Dương Nhã Sương liền về
thành Dương Sơn định cư, lần nào lên kinh thành đều vào đây ở. Ngôi nhà
cứ hai, ba ngày sẽ có người đến lau dọn nên vẫn ngăn nắp sạch sẽ, bốn
người chỉ cần đến chọn phòng rồi để người hầu thu dọn, sắp xếp. Người
hầu mới của Nhã Thanh là một người nhanh nhẹn, ít nói, rất hiểu ý chủ
tử, thiên phú lại có chút đặc biệt nên Nhã Thanh rất vừa lòng, người này là tự tay nàng lựa chọn.
Sau khi chọn xong phòng cho mình
Nhã Thanh cùng Tô Hải, Nhã Sương, Tô Dật đi dạo kinh thành. Nàng và Tô
Dật ít khi được lên kinh thành nên cả hai lôi kéo nhau chạy lung tung,
xem vật này, mua vật kia. Đồ chủ yếu là đồ ăn vặt, chất cả đống trên
người Tô Hải, có một ít Nhã Sương cầm.
Bốn người đi trên
đường thu hút không ít ánh nhìn. Tô Hải lạnh lùng anh tuấn, Nhã Sương
thanh cao, thoát tục, dịu dàng như nước. Nhã Thanh khuôn mặt phúng
phính, luôn cười, đôi mắt lúng liếng y như trẻ con, và Tô Dật tuấn lãng, đôi mắt đẹp không biết vô tình hút hồn bao nhiêu cô gái, cùng với vẻ
hiếu động của chàng trai mới lớn.
“Tiểu Dật, tiểu Dật, lại
đây nhìn, không biết có cái gì náo nhiệt mà người ta tập trung đông như
thế.” Nhã Thanh hiếu kì khi thấy đám đông vây quanh một cái đài, tới gần thì thấy thấp thoáng có hai người đang đứng thủ thế. Nàng bắt lấy cánh
tay của một vị tỉ tỉ đang đứng xem hỏi.
“Xin chào vị tỉ tỉ, làm phiền tỉ ạ, tỉ có thể cho muội biết bọn họ đang làm gì ko?”
“A, muội là mới tới kinh thành sao? Đây là đấu trường nhỏ dành cho dân
trong thành tỉ thí, thường thì chỉ có những người cấp thấp tỉ thí với
nhau, nhưng mấy hôm nay người tài tứ phương tụ tập về mừng thọ Nguyễn
lão gia nên rất nhiều người cấp cao ngẫu hứng lên tỉ thí làm dân trong
thành được một phen mở mắt. Hiện tại trên đấu trường là nhị tiểu thư của Hàn gia và tam tiểu thư Nghiên gia, hai người này vừa gặp nhau đã đỏ
mắt, xích mích cũng đã lâu. Mới sáng nay trên đường gặp nhau liền gây
hấn lôi nhau lên đài tỉ thí, chỉ là hai người đều là tông cấp cấp nhất
nên đánh mãi không phân biệt được thắng thua, bây giờ là hiệp cuối cùng
rồi. Không biết có phân nổi thắng bại không đây.” Vị tỉ tỉ trả lời.
“Đa tạ vị tỉ tỉ, muốn biết kết quả thì chúng ta cứ theo giõi hết trận đấu
liền biết a. Ta đi cùng huynh đệ nên ta qua kia, cáo từ vị tỉ tỉ ” Nói
rồi, Nhã Thanh chạy lại chỗ ba người kia đứng, bê nguyên si lời của vị
tỉ tỉ cho ba người nghe. Sau đó cả bốn người kiếm một chỗ gần đấu trường đứng, theo dõi tiếp trận đấu của hai người trên đài.