Đời Đời Kiếp Kiếp Mãi Yêu Em

Chương 27: Năm năm như cơn gió lướt qua... vội vã nhanh chóng.


Đọc truyện Đời Đời Kiếp Kiếp Mãi Yêu Em – Chương 27: Năm năm như cơn gió lướt qua… vội vã nhanh chóng.

5 năm sau.
Thành phố Senzosec… Đất nước Duney.
Trong một khu chung cư được xây dựng ở trung tâm thành phố Senzosec … căn nhà nhỏ số 214 được xây ở tầng hai của khu chung cư… mỗi căn hộ nơi đây đều có bốn căn phòng ngủ cho cả chủ và khách… một phòng bếp… một thư phòng cùng bốn toilet riêng trong mỗi căn phòng…
Mỗi nơi đều được thiết kế một cách riêng biệt… tuy hiện đại nhưng lại không kém phần tao nhã của nó… từng căn phòng ngủ mang một màu sắc riêng biệt những lại hài hòa khiến căn hộ nhỏ càng thêm ấm cúng…
Thư phòng của căn hộ được trang trí bằng chất liệu gỗ là chính… những kệ gỗ chất đầy sách ở hai bên bức tường trắng khiến thư phòng trở nên thanh thoát rất nhiều… giữa phòng là bộ sopha màu trắng mềm mại… phía trước cửa sổ đối diện bộ sopha là một chiếc bàn gỗ đang ngồi phía sau chiếc bàn làm việc là một thân ảnh xinh đẹp quyến rũ…

*Cạch!* Tiếng cửa phòng mở ra sau đó là một tiếng chạy lạch bạch vang lên… chiếc ghế gỗ có tấm nệm đỏ bị kéo ra phía sau một chút phát ra những tiếng *cạch* nho nhỏ rồi dừng lại…
“Mộng Điệp mỹ nhân… ngươi định trở về Nasta thật sao?” giọng nói non nớt vang lên một cách nghiêm túc… bất quá cũng chỉ khiến người ta càng thêm cảm thấy đáng yêu…
Khóe môi khẽ cong lên một chút rồi cô đặt xuống cây bút đang hoạt động của mình xuống bàn…
“Ân… Không muốn?” Hà Mộng Điệp ngẩng đầu lên sau chồng hồ sơ nhìn xuống đang chiễm chệ ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc… đôi mắt xẹt qua tia nhìn ôn nhu sủng nịch nghiêm túc hỏi…
“Ách… Không phải là không muốn… chỉ là … Mộng Điệp mỹ nhân… chúng ta phải định cư luôn ở đó sao?” khuôn mặt non nớt khẽ rối rắm lại rồi miệng nhỏ khẽ chu cậu tò mò hỏi…
“Có lẽ… dù sao bọn họ cũng ở Nasta không phải sao?” giọng nói mang theo ý cười nhìn phía đang cúi đầu xoắn xuýt nam hài cảm thấy bảo bối của cô mỗi khi dùng khuôn mặt kháu khỉnh nghiêm túc để nói chuyện thật sự rất đáng yêu… làm cô rất muốn trêu đùa cậu nhóc..
“Mộng Điệp mỹ nhân…. Có thể hay không chỉ về một đoạn thời gian a?” nơi đó có người xấu.. cậu không muốn về đó một chút nào…
“Ngươi không thích Nasta?” Hà Mộng Điệp nhìn phía đáng thương hề hề bảo bối nhi tử tò mò hỏi… này là chuyện gì xảy ra?
“Ách… là ca ca không thích cho nên ta cũng không thích…” cậu nhóc nghiêm túc ngửa đầu nhỏ nhìn phía mẫu thân cẩn thận nói cũng không quên kéo vị ca ca song sinh của mình vào trận… trong căn phòng chỉ còn tiếng hít thở vang lên… Hà Mộng Điệp đứng dậy đi đến trước mặt nhi tử ngồi xổm xuống đất rồi dịu dàng đưa tay xoa xoa mái tóc màu nâu hạt dẻ trên đầu cậu cười cười…

“Nếu không muốn về đó sẽ không cần miễn cưỡng… nương chỉ đi tới đó làm việc vài năm rồi sẽ rời khỏi đó.. cho nên bảo bối không cần phải lo lắng..” thật là… ra vẻ hai hài tử song sinh của cô rất không thích Nasta… thậm chí có thể nói là bài xích nó… lý do thì… cô cũng đành chịu..
“Mộng Điệp mỹ nhân… ngươi là tuyệt nhất…” nam hài nghe được câu trả lời mà mình mong muốn thì ngọt ngào nở nụ cười rồi chồm người ra phía trước đưa tay ôm lấy cổ cô hôn một cái thật vang … mới hài lòng leo xuống ghế gỗ lạch bạch rời khỏi thư phòng…
Trong lòng lại ha ha bật cười một cách gian manh … Nhiệm vụ hoàn thành …. Quá đơn giản…
Hà Mộng Điệp nhìn phía tiểu nhi tử khẽ thở dài một cách bất đắc dĩ… thật ra cô rất muốn định cư ở Nasta… vì nơi đó có gia gia cùng nãi nãi… có cả ngoại công bà ngoại của cô… nhưng mà không hiểu vì sao hai hài tử của cô lại bài xích nơi đó đến vậy… bài xích từ năm lên ba đến bây giờ… thật khó hiểu…
Nhìn bóng dáng bé nhỏ nhanh chóng biến mất nơi cửa phòng cô chỉ có thể thở dài một cách bất đắc dĩ… rồi quay lại bàn làm việc xem tiếp tư liệu đang dang dở của mình… vài ngày nữa phải trở về Nasta nên cô phải thanh lý cho xong mọi hợp đồng cần thiết… của công ty cũ của mình…
Bàn tay mềm mại thoăn thoắt đánh vào máy tính những số liệu dài ngoằn khô khốc… thỉnh thoảng dừng lại nhìn nhìn để kiểm tra lại… bàn tay sờ lấy tách càfê khẽ đưa lên miệng nhấp một ngụm… rồi lại cắm cúi hoàn tất phần cuối cùng của tư liệu… đợi đến khi hoàn thành xong tất cả trời cũng đã tối sập xuống…

Hà Mộng Điệp buông trong tay vài tờ giấy rồi cầm tách càfê đứng dậy nhìn phía thành phố đã lên đèn từ chiếc cửa sổ bằng thủy tinh trong suốt…
Năm năm qua đối với cô mà nói… nói dài không dài… nói ngắn lại không ngắn… năm năm thay đổi thật nhiều thứ… cũng khiến người ta trưởng thành hơn… Hà Mộng Điệp của năm năm sau đã có mục tiêu của riêng mình… không còn mơ hồ như lúc trước….
Về phần đoạn quá khứ đã mất đi đối với cô bây giờ đã không còn quan trọng… bởi vì chỉ đơn giản một điều… quá khứ chỉ là những gì đã qua… chỉ có hiện tại là đang xảy đến… con người ai cũng sẽ bước tiếp mà không thể đi ngược về quá khứ đã qua…
Như bây giờ cũng đã rất ổn… cô cũng không muốn gì nhiều… chỉ cần bình thản trôi qua là tốt rồi…
Có gia đình… có công việc… có hai bảo bối của cô… trong một căn hộ nhỏ… ấm áp… yên bình…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.