Đời Đời Kiếp Kiếp Chỉ Yêu Em

Chương 1: Tốt Nghiệp


Bạn đang đọc Đời Đời Kiếp Kiếp Chỉ Yêu Em FULL – Chương 1: Tốt Nghiệp


Du Thừa Ân trên tay ôm hai tấm bằng cử nhân và giấy chứng nhận trình độ học vấn ngồi vào một góc có ghế đá ở sân trường .
Cô lấy điện thoại từ trong ba lô ra , vừa mở nguồn thì thấy có rất nhiều tin nhắn được gửi đến , đa phần là bạn bè và người thân nhắn tin chúc mừng cô tốt nghiệp đại học .
Du Thừa Ân lướt qua một lượt tin nhắn , thực sự là cái tên Dư Trì đã thu hút sự chú ý của cô đến lạ.
Ngón tay thon dài khẽ động chạm vào chữ “Dư Trì” trên màn hình , từng dòng chữ cứ thế hiện ra , cô mường tưởng tượng giọng điệu của anh khi nói ra những lời ấy :
[Ân Ân , hôm nay em tốt nghiệp đúng không? khỏi phải hỏi cũng biết em tốt nghiệp thành công , chúc mừng em !]
Dư Thừa Ân siết chặt điện thoại trong tay , lại vô thức nhớ lại buổi sáng của rất nhiều năm về trước .
Cô gái mặc một chiếc áo đồng phục trắng tinh được là không một nếp gấp bỏ vào trong chiếc váy caro màu nâu xếp ly ngang đùi đung đưa theo mỗi bước chân chắc nịch trên đôi giày thể thao nike năng động , bắp tay quấn một dải băng màu đỏ in rõ chữ “Cờ đỏ” rảo bước quanh từng lớp học.
Một cậu học sinh đầu nhuộm đỏ , tai đeo khuyên mặc một chiếc áo đầu lâu hung tợn ngồi vắt chân lên bàn trên tay còn cầm một điếu thuốc phì phèo nhả ra một làn khói trắng lờ mờ.
Nghe nói anh ấy nổi tiếng là trùm trường cấp ba này , không những đánh nhau rất giỏi mà gia thế của anh ấy rất khủng.


Bố anh ấy vung tay một cái nói không chừng có thể mua luôn cả trường học .Mùi thuốc lá tuy khó chịu kèm theo khuôn mặt dọa người nhưng đến cả thầy cô cũng phải xuống nước mà không dám nhắc nhở gì.

Ấy vậy mà cô cờ đỏ nhỏ bé nhìn thấy thì không hề kiêng dè nhắc nhở anh :”Ngày mai nhuộm lại tóc và mặc đồng phục đàng hoàng lại cho tôi”
Giọng nói chắc nịch ra lệnh cho anh trước con mắt kinh ngạc của rất nhiều cờ đỏ bên cạnh và học sinh trong lớp.
Đối với Du Thừa Ân , lời nhắc nhở này của cô chỉ là xem như hoàn thành nghĩa vụ của bản thân , còn việc anh ấy có nghe và làm theo không , không ai trách cô ấy được.
Thế nhưng ai có thể tưởng tượng ra được học sinh cá biệt nhất trường chỉ vì một lời nhắc nhở của cờ đỏ hôm đó mà nhuộm lại tóc đen , đồng phục chỉnh chu đến trường .
Lại rất nhiều ngày sau đó , đã không nhớ rõ là sau bao lâu , cậu thanh niên mà tóc không còn nhuộm đỏ , tai không còn xỏ khuyên bấy giờ lại lộ ra vài phần non nớt ngượng ngập đứng trước mặt cô thốt ra câu :”Tớ thích cậu”
Trước giờ có những từ hoa mĩ tỏ tình nào , những lời thổ lộ mật ngọt nào mà chưa từng dành cho cô? Thế nhưng chưa bao giờ cô lại thấy bất ngờ vì ba chữ “Tớ thích cậu” đến vậy.

Đơn giản chỉ là vì , lời nói đó thốt ra từ miệng của một người mà người khác tưởng chừng là không thể.
Một người vì chính mình mà thay đổi tất nhiên sẽ làm cho đối phương dễ dàng rung động.
Trong một giây phút nào đó cô cảm nhận được sự chân thành trong đôi mắt của người con trai đối diện , cuối cùng cô bật cười nói :”Vậy chúng ta cùng thích nhau nhé?”
Những ngày tháng cấp ba bên nhau đơn thuần là vậy , cùng nhau đến thư viện đọc sách vào lúc rảnh rỗi , cùng nhau đi ăn , cùng nắm tay .Đôi lúc một học sinh giỏi và còn là cờ đỏ như cô còn cùng anh cúp tiết để đi xem một buổi hòa nhạc gần đó.
Tất cả những điều đó đều đơn giản , nhưng bởi vì có hai chữ “cùng nhau” mới trở nên tuyệt vời đến vậy.
Lại là một ngày nắng đẹp khi cả hai vừa tốt nghiệp cấp ba , anh nghe cô nói :”Ba tớ nằm viện , một mình mẹ tớ chống đỡ nhiều rồi.

Dư Trì , cậu đi nhé? Tớ ở lại phụ giúp mẹ phần nào”
Dư Trì cầm lấy tay cô , khuôn mặt anh đẹp trai vài phần xinh đẹp chưa bao giờ có nét khẩn cầu như vậy, anh nói :”Đây là học bổng của trường , nếu cậu đồng ý đi , tương lai nhất định sẽ rộng mở hơn , huống hồ chúng ta lại có thể đi cùng nhau”
Không biết trong một giây nào đó khi cậu nói lời này cô cảm thấy thật ích kỉ.


Tương lai rộng mở có thể trả lại ba cho cô không?
Cô cúi đầu tránh đi nét khẩn cầu trên khuôn mặt ấy , giọng nói vui vẻ thường ngày đã không còn chỉ đọng lại một vẻ u buồn :”Tớ ở trong nước tốt nghiệp rồi mau chóng tìm một công việc giúp đỡ gia đình”
Nói xong quay người rời đi , bàn tay bị cậu vội vã níu lại , giọng nói cũng có chút khẩn trương :”Cậu không đi tớ cũng không đi , tớ ở lại , Ân Ân tớ ở lại”
Cô xoay người vừa hay bắt được ánh mắt đầy kiên định của cậu , suýt chút nữa cô đã gật đầu đồng ý nhưng cô có thể làm như vậy được sao? Bọn họ chỉ mới là trẻ con , ai cũng cần tương lai và sự nghiệp .
Cô nói :”Chúng ta mới chỉ là trẻ con , đừng để hành động bốc đồng này làm hối hận cả đời”
Cúi người từ từ buông tay cậu cũng biết kết quả.
Hôm cậu ra sân bay cô cũng không đến , cả hai đã chia tay nhau trong một ngày nắng hạ , kết thúc ba năm vô tư đầy hồn nhiên đến thế .
Có đôi lúc từ nước ngoài ngàn dặm xa xôi , anh nhắn cho cô một câu , hỏi rằng cô có thật sự yêu anh không bởi nếu hai người thực sự yêu nhau cô sẽ không thể nói từ bỏ là bỏ như thế .
Du Thừa Ân mỉm cười trả lời :”Năm tháng đó tớ thích cậu là thật , còn việc chúng ta có thể mãi ở bên nhau hay không không quan trọng bởi vì thanh xuân là để bỏ lỡ”
Đang xoay vòng trong kí ức , Tô Lam hớn hở chạy đến kéo cô về thực tại , khoác tay lên vai cô nói :”Ân Ân chúc mừng cậu tốt nghiệp”
Du Thừa Ân cũng vui vẻ ôm lấy eo Tô Lam :”Chúc mừng cậu”
Năm đó vì là bạn gái của trùm trường mà cô bị rất nhiều bạn bè xa lánh , duy chỉ Tô Lam là chấp nhận ở bên cạnh cô , thoắt cái cả hai đã bám dính lấy nhau được sáu năm rồi .
Tô Lam hỏi cô :”Ân Ân , cậu dự định làm gì sau khi tốt nghiệp?”

Du Thừa Ân không suy nghĩ nhiều , bởi chính cô cũng chẳng có sự lựa chọn nào khác :”Có lẽ là tìm cho mình một công việc rồi bắt tay vào làm thôi”.
Tô Lam vui vẻ đề xuất :”Sao lại đi làm rồi ? Vừa mới tốt nghiệp thì phải bung xõa một chút chứ ? Ví dụ như đi du lịch nước ngoài chẳng hạn”
Du Thừa Ân nhìn Tô Lam cười khổ , cô hiểu ý Tô Lam muốn nói gì , cô ấy muốn cô đến bên kia đại dương để gặp Dư Trì.

Nhưng cô lẩn tránh ý nghĩ đó , cụp mắt nhìn tấm bằng trên tay , có đôi chút tự hào nói:”Một mình mẹ tớ cực khổ nhiều rồi”
Tô Lam thoáng qua một tia buồn bã sau đó lại hớn hở động viên , cầm lấy bả vai cô nhìn thẳng vào mắt nói nhau nói:”Ân Ân , cố lên”
Du Thừa Ân cảm động ôm Tô Lam vào lòng , suýt nữa thì bật khóc nói “Cảm ơn”.

Không phải khóc vì cảm động , cũng không cảm ơn vì lời động viên ấy mà là cảm thấy nhớ một người nào đó , cảm ơn cậu đã thay anh ấy ở bên động viên cô suốt ba năm qua , cảm ơn vì luôn thấu hiểu ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.