Bạn đang đọc Đời Con Gái, Tin Vào Ai !: Chương 68
Buổi trưa đòi hắn đèo đi ăn nào là chè khúc bạch, bánh tráng trộn, trà sữa, bún bò, xiên que các kiểu… ăn nhiều vô cùng mà vẫn cảm thấy sắp no chứ vẫn chưa no. Ôm Shin trong lòng đang ngủ ngon vô cùng như là không gì có thể làm hại tới nhóc được vậy. Ngồi dựa vào ghế ngã ra sau thờ phew phew.
– Thở như heo, ăn cho lắm vào rồi cái bụng như bà bầu.
– Kệ tui, dù sao cũng đẻ rồi mà.
– Người ta nói gái một con trông mìn con mắt, nhìn bà như bà già 30 đứa con.
– Hà hà, vậy là tui đang làm việc tốt cho thiên hạ rồi, tui đẹp quá mắc công mắt thiên hạ mòn mục rồi hư hết, vậy thất đức lắm.
– Gì cũng nói được.
– Lát đi sinh nhật để Shin cho ba mẹ đi.
– Anh nhờ đi, mất công ba mẹ lại bảo em lười, bởi vậy ta nói ơ, gái lấy chồng như bị quẳng như mèo hoang chó dại, phục vụ dòng họ nhà chồng không công mà còn bị khinh bỉ rồi xem như người dưng.
– Nhà anh thương em vậy mà còn đòi gì, về làm dâu không động móng tay đến việc nhà còn bày đặc đòi hỏi.
– *lườm lườm*
– Em chơi với mấy đứa đó à??
– Mấy đứa đó chơi gì anh ơi, tiếp mình thì mình tiếp lại thôi, em thấy tụi này chơi cũng không được.
– Sao vậy??
– Mới chơi mà đã nói xấu nhau thì biết chơi không được rồi. Mà cái thằng Đức Anh cũng mồm đàn bà đi nói em biết này.
– Lại gặp trẻ trâu à.
– Nghe nói lại thôi, con Trâm nói xấu em gì đó, mất trinh này nọ, ăn chơi xa đoạ bla bla. Cái đó thằng Đức Anh kể chứ chẳng biết do nó tự bịa ra rồi nói xấu em hay con kia nói thiệt.
– Nói đúng chứ sai đâu.
Tôi liếc, vung tay tán cái bốp vào vai hắn.
– Thấy đứa nào đẻ rồi mà còn trinh chỉ tao coi, thằng chồng mất dại.
– Đấy, mẹ maria kìa.
– Mẹ maria được ban thiên thần làm con chứ đẻ hồi nào.
– Lại cải là giỏi. Ráng ba năm đi, xong về làm vợ là được rồi, làm thêm đứa con gái nữa, anh muốn có con gái.
– Con trai nữa thì sao?
– Chừng nào có con gái thì thôi.
– Dẹp, tự đẻ đi, đẻ đau lắm.
– Nghe chị Han nói có dịch vụ đẻ không đau.
– Hông là hông.
Xàm xí từ Gò Vấp về tới nhà cũng năm rưỡi, để Shin yêu vào giường cho ngủ, để chị Vân trông, tôi với hắn đi tắm. Cũng sáu giờ tới nơi, bọn kia đang gọi chuông um sùm mà đang trong phòng tắm không nghe được. Tính ra nghe thì vừa mở cửa đã nghe giọng hắn rồi, thôi vào mặc nốt cái đồ rồi ra.
– Ờ ơi, không hẹn mà gặp nha. Vợ mặc đồ giống anh vậy ta.
– Giống hồi nào??
– Rõ ràng, đầm sọc với áo thun sọc nè, màu y chang.
Lấy đại cái đầm ở nhà mặc mà tự nhiên lấy trúng cái đầm mua couple với hắn hồi mấy tháng trước.
– Mặc ở nhà thôi, lát thay giờ.
– Ờ, tui cũng vậy đấy.
– Đi ra cho tui thay đồ.
Đá đạp hắn ra khỏi phòng chốt cửa cái tạch, để kệ cái mặt chèo queo của hắn ngoài cửa. Mở tủ đồ cũng chả biết mặc gì nữa, suy nghĩ một hồi quyết định mặc street style, áo len trắng cổ rộng fom dài kiểu giấu quần, quần jean ngắn, đôi Nike đen vừa mua hôm tuần trước, thêm cái túi xách đen nữa. Phong cách quá đơn giản, quá giống ăn mày. Tô thêm tí son là xinh như hót ghê rồi.
Mở cửa phòng đã thấy hắn đứng đợi, hắn cũng đã thay đồ, cơ mà nhìn hắn tôi đen cả mặt, quay đi vào phòng thì hắn kéo tôi lại.
– Đi đâu vậy?
– Thay đồ.
– Thay đồ gì nữa, đẹp rồi mà.
Vừa bước ra đã thấy hắn mặc đồ có vẻ hơi bị giống mình. Áo len cổ lọ màu trắng fom cũng rộng, quần kaki màu đen ôm hai cái chân thon dài của hắn, lại thêm đôi Nike giống của tôi nữa.
– Tâm đầu ý hợp quá mợi.
– Hợp con khỉ.
– Vợ xả tóc ra đẹp hơn.
Hắn đưa tay tháo cái buộc tóc của tôi, tóc vừa gội hồi sáng nên vẫn còn mượt lắm, xoã tóc rớt như trong quảng cáo Rì-choi siêu mềm mượt mới . Như xi-nê.
– Đi thôi, tụi nó gọi nảy giờ đó.
– Vợ muốn đi xe gì??
– Xe gì cũng được miễn không đi bộ là được.
– Anh tính chạy Z1000, lâu rồi không đụng vào sắp đóng mạng nhện rồi.
– Khoe của à?? Ở đây toàn học sinh nghèo khó vượt bão vượt lũ, đi làm màu cho ai xem.
Lôi hắn đi xuống nhà, vẫn chưa thấy ba mẹ đâu, nhóc yêu vẫn còn đang ngủ trên võng, chỉ có thấy chị Vân giữ trẻ ngồi đưa nhóc ngủ, tôi đưa tay bái bao chị rồi đi ra ga-ra. Nhìn một lượt lại thấy bực mình.
– Nhà giàu có như vầy hông mua nỗi chiếc xe cùi bắp à??
– Anh làm gì có tiền mà mua, chừng này tuổi còn được mẹ cho tiền xài chứ có đi làm đâu.
– Không đi Z1000 đâu nhá. Bước một cái muốn chẹo háng đi như má thiên hạ.
– Vậy đi xe hơi nhá?
– Cái gì??? Xe hơi đi rồi bọn không có xe thể nào cũng nhồi nhét vào cho coi.
– Vậy vespa thì sao??
– Muốn cho thiên hạ biết nhà không có gì ngoài điều kiện à.
– Còn mỗi chiếc SH chùm mền từ lúc mới mua kìa, lại bảo không đi.
– Không, khác gì z1000, leo lên hông chẹo háng chắc cũng tét bẹn à.
– Kìa, chiếc đạp điện thần thánh hồi trước tui đi học kìa bà nội, bà còn chê hông??
– Không thích đạp điện, đang đi hết điện lại mệt.
Hắn có vẻ bực mình rồi, cảm giác như hỏi em ăn gì, rồi lại bảo em ăn gì cũng được.
– Vậy chớ muốn đi cái gì??
– Cái gì cũng được.
– **** mày giết tao đi.
Tôi nhìn hắn đang bực mình mà không đánh hay mắng gì mình thì lại thấy thương, tuy hắn có những lần làm tôi thật sự buồn, mệt não với vài chuyện tình của hắn, và thậm chí đến lúc hắn đối xử tốt với tôi nhưng vẫn nghi ngờ tình cảm của hắn. Nhưng chắc tôi nên tin đó là thật thôi, tôi chỉ sợ lơ là sự cảnh giác thì tai hoạ lại ập tới thì đến lúc đó… chắc bất lực lắm, chẳng biết phải làm sao. Đời con gái mà, biết bao nhiêu lần tìm được chỗ dựa vững chắc.
Thầm cảm ơn cuộc đời, đã cho mình người chồng tốt, đứa con kháu khỉnh, gia đình chồng yêu thương. Không nhịn được, tôi bước tới tay vòng qua eo, mặt tựa vào ngực Yong, chà chà cái mặt vào ngức hắn như một con cún nhỏ đáng yêu.
– Vợ bị gì vậy??
– Ứa gan ấy mà. Nhanh nào, đi xe gì cũng được, miễn vẫn còn thấy con trai là được.
Cuối cùng là hai đứa đi chiếc Vespa dễ thương màu trắng. Hai đứa nhanh chóng tới chỗ hẹn trọng sự hối thúc qua điện thoại của đồng bọn.
*********
Tới nơi thì ai cũng than phiền bảo làm gù để đợi tới gần tiếng đồng hồ, mặc kệ tôi nói thế nào họ vẫn không nghe, vậy mà Yong vừa lên tiếng tụi nó lại bỏ qua ngay.
– Xin lỗi nha, tại tự nhiên có công việc đột xuất nên lúc chiều anh đi về trễ, Bum cũng hối lắm mãi anh mới được.
– Không sao, anh có đi là tụi em vui rồi.
Tôi ngồi trên xe ấm ức chẳng biết làm gì được đành thò tay nhéo hắn một cái. Tôi giả vờ tựa cằm lên vai hắn cười mĩm. Trâm thấy nên nhỏ lại hỏi, làm tôi bối rối thật chứ.
– Sao hai người nhìn như tình nhân vậy? Mặc đồ cặp luôn kìa.
– Bà khùng, ngẫu hứng thôi, ai ngờ ai kia bắt chước, haizzz
Hắn cố ý đánh trống sang chuyện khác khi thấy tôi nhìn hắn qua gương hậu, tôi cười một cách nhẹ nhàng với hắn, nhưng hắn lại sợ những lúc tôi nhẹ nhàng như vầy, cứ như trước khi có một cơn bão lớn thì trời sẽ trong xanh và yên bình.
– À thôi, trễ rồi mình đi nhanh đi, anh với Bum cũng đói lắm rồi, mình đi ở đâu hả Trâm??
– Đâng tính đi ăn gì no no mà chưa biết đi đâu, đang đợi hai người tới rồi bàn mà đợi lâu quá.
– Chưa tìm ra hả, vậy anh dẫn đi ăn lẩu bò chỗ này ngon lắm, lại rẻ.
– Ở đâu?
– Gần bệnh viện quận mười hai.
Tôi biết hắn đang no, cả chiều đi ăn thế không no mới lạ, tại muốn làm tôi vừa lòng nên mới chịu thương chịu cực vậy thôi. Mà giờ cũng thấy no no rồi, đầy bụng khó chịu quá không biết còn ăn được nữa không.
Vậy là cả đám cũng quyết định đi ăn bò, hắn đèo tôi đi đầu tiên, nhỏ Trâm chạy xe một mình cứ cố chạy lên nói chuyện với Yong, mà hắn thì lại muốn nói chuyện với tôi thôi.
********
Rồi mọi thứ khá bất ngờ với tôi, mọi chuyện diễn ra như trong phim. Cả một buổi ăn uống đấy, tôi chẳng cười lấy một lần nào và cùng lắm tôi cũng chỉ cười gượng khi bạn bè tôi tiếp chuyện.
Tới nơi, đập vào mắt tôi là người đó, Tuyền mặc cái áo nhân viên quán bò. Tôi nhìn hắn, hắn cũng bối rối nhìn tôi nhưng đặt chân vào quán rồi cũng đâu đi ra được huống gì đâu phải đi riêng hai đứa. Rồi có một đứa trong nhóm la lên.
– Tao ăn ở đây rồi, ngon lại rẻ vào gọi món nhiệt tình nha tụi bây kaka.
Vậy là hết chạy, đành phải lũi thủi đi vào thôi, tôi đi trước hắn theo sau. Chọn bàn tôi ngồi xuống thì hắn kéo ghế ngồi kế bên, tôi vẫn im lặng không nói gì cũng không nhìn mặt hắn. Chỗ ngồi ổn định thì tôi đứng lên đổi chỗ qua ngồi kế nhỏ Trâm.
– Đức Anh đổi chỗ tui đi, ngồi kế cái ông ăn nhiều này mất công không có gì để ăn hehe!!!
Tôi ngồi kế nhỏ, còn hắn cứ ngồi im không nói gì. Điều đó càng khó chịu hơn nữa, giống như sự im lặng chứng minh những gì tôi nghĩ là sự thật.
Tôi biết mà, thể nào con Tuyền cũng ra tiếp bàn tôi, lại còn đứng kế hắn. Nhỏ đưa menu ra rồi bắt chuyện với hắn.
– Lâu quá không gặp anh, anh vẫn khoẻ chứ Yong???
Hắn im lặng nhìn tôi, tôi vừa thấy hắn nhìn mình thì tôi lập tức đưa mắt nhìn chỗ khác, trong lòng khó chịu vô cùng. Là cảm giác gì đây, tức giận à, khó chịu vì hắn gặp lại tình xưa hay vì tôi… đang ghen chăng??? Cảm giác này, khó tả vô cùng, chỉ muốn khóc nhưng nước mắt không thể tuôn ra, muốn nói gì đó nhưng miệng lại cứng đơ chẳng động đậy. Tự nhéo vào đùi mình một cái, thầm nghĩ ” Sao hôm nay mày nhát cấy thế Bum?? “.
– Anh vẫn bình thường.
Cuối cùng hắn cũng trả lời, có thể nói nhỏ Tuyền không xinh bằng tôi thật, nhưng cũng gọi là có nhan sắc… dễ nhìn một chút. Mấy đứa con trai thấy nhỏ cũng xinh nên bắt đầu um sùm lên chọc ghẹo, đứa xin số điện thoại, đứa lại xin facebook bla bla, tôi tự nhiên lại thấy mình dư thừa quá.
– Ê, con Bum kìa!!! Ê Bum la sát!!!
Tôi nhìn ra ngoài thấy thằng Chem, hôm rài có nói chuyện qua facebook, hẹn hò đi chơi đủ kiểu với mấy đứa bạn cũ mà vẫn chưa gặp tụi nó. Thằng Chem đi lại chỗ tôi.
– Đ*** đi Pháp về không thèm chào anh em tiếng hả con quỹ.
– Mày mở miện phải tục mới chịu được à??
– Sao nay hiền thế.
– Muốn ăn đòn nữa à??
Cả đám nhìn tôi với tên Chem, hắn tự nhiên như ở nhà vậy.
– Qua với bạn mày đi, đây bạn tao không à.
– Tao muốn thách đấu với mày thêm lần nữa.
– Đấu cái đầu mày để tao yên mà sống cái đi.
– Tao đang học thêm judo, mạnh hơn mày cái chắc.
– Vậy à, ở Pháp tao cũng có học thêm Judo với Aikido, cũng sơ sơ thôi coi như tập thể dục ấy mà.
– Thôi tao đùa thôi, mày đừng để bụng.
– Vậy à, tao cũng đùa mày đó, đừng để bụng nha.
– Đù, mày đùa thôi hả, tao xạo mày đó chứ tao học judo thiệt, hôm nào ra võ đường làm trận chơi.
– Trời, mày xạo tao hả??? Tao cũng xạo mày đó, tao học Judo Aikido thiệt, duyệt luôn hôm nào ra võ đường làm trận.
Cả đám ngồi cười, chắc chúng nó chẳng nghĩ tôi có khiếu hài hước đâu, đi học ngoài ăn vụng với nằm ngủ thì tôi có nói chuyện gì nhiều đâu.
– Thôi đừng nghe ông Chem xạo, yếu như cọng bún khô bẻ là gãy chứ đoìthách đấu thách điếc gì.
Cô gái từ phía sau đi tới, xinh xắn nhỏ nhắn đáng yêu.
– Ai đây?
– Bồ tao đó.
– Mày như gia cầm cũng có đứa vừa xinh đẹp nhỏ nhắn đáng yêu này quen à, ấy chọc mù mắt tui đi.
Bạn gái Chem lôi hắn về bàn, để đây hồi lại có bão thổi lật bàn lại khổ. Lại nhìn qua hắn,thấy nhỏ Tuyền đứng sau hắn lại bực mình. Tôi chịu hết nổi rồi, quay qua nhỏ Trâm nói nhỏ với nó mình có chuyện gấp mới nhớ ra, hông chung vui với nó được nữa, có gì mai gửi quà sau. Đứng lên đi qua chỗ hắn lấy chìa khoá xe đang để trên bàn đi ra ngoài, hắn thấy vậy đuổi theo. Tôi cũng đẩy xe ra ngoài xong, đeo khẩu trang đội mũ bảo hộ xong.
– Em làm gìvậy?
– Đi về, anh ở đây tiếp bạn hộ em lát đi taxi về đi. Em về trước.
– Anh chở em về, anh cũng khôg muốn ở đây.
– Cút.
Tôi đẩy hắn ra rồi leo lên xe chạy. Mặc kệ hắn, tôi qúa mệt. Cứ ngỡ mọi chuyện đã kết thúc rồi, nhưng hắn lại dẫn mọi người tới chỗ này, do hắn biết con nhỏ đó ở đây nên cố tình đến gặp sao? Thật quá đáng, muốn hỏi cuộc đời rằng tôi đã làm gì sai mà trong tình cảm lại đày đoạ tâm trítôi đến vậy. Cứ nghĩ hôm nay là một ngày vui chứ.
Chẳng muốn về nhà nữa, về nhà lại cảm thấy mệt mỏi hơn. Cứ vậy mà chạy xe chẳng biết về đâu, những ánh hào quang trên phố lôi kéo, thu hút tôi trên những con đường dài tấp nập, những nga rẽ như chính cuộc đời mình đang rẽ, đi vào đường cùng vẫn có thể vòng xe lại thoát khỏi nới đó, nhưng cuộc đời mình đến ngỏ cụt rồi có thể bước ra khỏi đó được hay không?
Ước gì tôi và hắn chỉ là bước qua nhau như người dưng chẳng cần ngoảnh đầu nhìn nhau thì tốt biết mấy, ước gì những ân tình xưa cũng như mùa thu thay lá mà thay hắn bằng một người tốt thật sự. Năm tháng trôi qua tôi vẫn hiểu một điều, tôi vẫn là người dưng dù đã sinh con cho hắn. Nhưng thế giới bé thế nào? Đi một vòng lại trở về nơi này, tôi phải chấp nhận rằng nơi đây tuy chất chứa nhiều nỗi đau nhưng nó cũng có những niềm vui.
Chạy một hồi cũng tới thành phố, nó nhộn nhịp theo từng giây từng phút, nhưng trong lòng tôi đã chết từ giay phút nào đó rồi, nó cứ im lặng như vậy nhìn dòng người qua lại và chính mình cũng qua lại trên dòng người đó, nói thế nào nhỉ… nó thật vô nghĩa.
Rượu không tốt cho cơ thể nhưng tốt cho tâm trạng, tôi uống cũng khá lắm, nhỏ Nhi học pha chế rượu thì hầu như từ loại nhẹ đến mạnh tôi đều thử qua. Một quán rượu ở gần phố đi bộ, tấp vào làm vài ly cho nhẹ nhàng thanh thản nào.
– Cấm trẻ em bé à.
– Em không phải trẻ em.
– Cho xem cái chứng minh.
Anh trông xe khá đẹp trai, áo sơ mi đen phù hiệu đỏ làm nổi bật cái tên David.
– Xin lỗi em, ở đây tuần tra khắc khe về tuổi tác, cấm trẻ em dưới 18.
– Khong sao, ai cũng nghĩ vậy.
Tôi vào trong, khá tối, chỉ có vài ánh đèn hiu hắt, còn lại mọi ánh sáng chiếu vào cô gái xinh đẹp đang đứng trên sân khấu nhỏ. Một bài hát nhẹ nhàng, cứ như chỉ cần một âm thanh nhỏ của chiếc lá rơi xuống chạm đất cũng phá tan sự nhẹ nhàng sâu lắng đấy.
” Toki no mukou
Kaze no machi e
Nee, tsurete itte
Shiroi hana no yume kanaete
Amai yubi de kono te o tori
Nee, tooi michi wo
Michibiite hoshii no
Anata no soba e
Sono utagoe taenai hirusagari
Mezamete futari wa hitotsu ni nari
Shiawase no imi o hajimete shiru no deshou
Tsurete itte…”
( Kaze no Machi He – Yuki Kajiura)
– Em đi một mình hay đi với ai?
Tôi đứng ngay cửa nhìn lên sân khấu, giọng hát ngọt ngào ấy cuống tôi vào trong bài hát đứng bất động. Cũng may có cậu phục vụ tới nếu không tôi đứng mãi ở đấy rồi.
– Đi một mình.
– Có đợi thêm ai nữa không??
– Không.
– Vậy em ngồi đây nhé!!
Steven, tên của anh phục vụ điển trai đấy, tóc đỏ, áo đen quần đen, rõ ràng rất đẹp trai.
– Ở đây bao giờ đóng cửa?
– Hết khách sẽ đóng cửa, em có muốn gọi gì không?
– Cho em một chai rượu đi, Hennessy, ừ cái đó đi.
– Rượu đó mạnh lắm.
– Không sao.
– Lại đắc tiền.
– Ngon là được. Tốt cho tâm trạng.
– Em muốn ngon hả, vậy đợi một lát anh lấy cho em loại này.
Phục vụ đi vào trong, tôi ngồi đấy nhìn cô gái đang hát trên kia, cô gái da ngâm đen và mái tóc đen quăng xù, thần thái cô ấy rất nhập tâm vào bào hát, như đã hoà vào cơn gió đã đưa cô ấy đến bên kia ngọn đồi.
Dựa ghế da, tôi thấy anh phục vụ đi ra với khay đặt chai rượu và một cái ly thuỷ tinh.
– Dành cho em, cô gái bé nhỏ.
– Sheridan’s mười lăm phần trăm.
– Em cũng biết về rượu quá nhỉ!!
Đặt lên bàn, anh ta bật nắp rót vào ly thuỷ tinh. Như một hoàng tử, và tôi là công chúa, anh ấy đổi xử với tôi như một công chúa, rót rượu rồi dâng rượu với nụ cười trên môi, thần thái cứ như một chàng hoàng tử từ trong truyện cổ tích bước ra.
– Cô bé nhỏ nhắn, đây mới là thứ thuộc về em, hãy để tâm hồn em trong sáng như thức uống này vậy.
– Cảm ơn anh!!
– Rượu không quá nhẹ cũng không quá mạnh, nó sẽ làm cho tâm trạng tốt hơn là uống một loại rượu khiến ta say mèn, nhưng nên nhớ cơ thể ta say chứ tâm trí ta không say, làm vậy chỉ để hành hạ thân ta thôi.
Tôi mỉm cười gật đầu, anh đứng lên đi vào trong. Cũng là lúc bài hát kết thúc, mọi người trong quán vỗ tay cũng nhẹ nhàng vô cùng, cô gái ấy đi xuống có một người đàn ông bước lên, ông ấy nói tiếng Nhật. Có vẻ tôi đã vào một quán rượu Nhật Bản rồi, nhìn lại mới thấy phong cách trang trí rất Nhật.
Tôi chẳng biết ông ta nói gì, nhưng vài phút sau lại thêm một tràng pháo tay, một changf điển trai bước lên với một cái guita. ” Acoustic à?? ” tôi thầm nghĩ, không biết sẽ ra sao đây.
” Oh, won’t you tell me?
Please just tell me.
Explain how this should work.
Well now who could it be, that lives inside of me?
I’m broken, lying helpless, shattered
Surrounded by the world
And yet, you’re smiling bright
Completely blind to life
My ruptured lungs; they were left this way
For once, I’m out of breath.
The truth I seek, never felt so bleak but,
I maintain my depth
Freeze
I’m breakable;
Unbreakable
I’m shaking yet,
Unshakable
Until the day that you find me.
I’ll stand here,
Existing and feeling wretched* existence
Consuming life-force til I grow distant
Don’t bother searching for somebody like me.
A fading no one.
I don’t want to hurt you, It’s not my nature.
A monster born from dusk to dawn can’t be your saviour
Remember the ‘me’, the way I used to be. “
Đang hát cho tôi nghe sao? Nó thật điên loạn, lòng đau vô cùng như bị bóp chặt lấy trái tim. Mọi thứ như đang trêu đùa tôi, và quả thật trong cuộc sống này tôi dần trở nên trong suốt và dần chẳng ai nhìn thấy tôi nữa.
Một ly rượu, hai ly rồi ba ly, từng giọt rượu như thẩm thấu vào trong tâm trí đã lạc đi đâu mất, mắt mờ hơi thở nhẹ đều, điều tôi cần lúc này là nước mắt, nhưng có vẻ cả cơ thể cũng chống lại lý trí của mình rồi.
Rượu thơm ngon, ca sĩ phòng rượu hát tuyệt vời, ngồi trong một góc có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh, và tôi thấy bóng dáng quen thuộc đang tiến tới gần mình, tôi đã hy vọng nhưng rồi đã thất vọng, đó không phải là người tôi đang chờ đợi.
Đức Anh ngồi kế tôi, cầm lấy ly rượu để xuống. Dưới ánh đèn mờ, hắn như một người đàn ông đã trưởng thành, áo sơ mi trắng với mái tóc vuốt keo lại không nhìn rõ mặt mũi thì hắn rõ ràng là soái ca áo sơ mi trắng trong truyền thuyết rồi.
– Gì đây??
– Thấy bà đi đâu, nên đi theo ai ngờ chạy nữa vòng trái đất tới đây.
– Cậu theo tôi làm gì? Cho dù tôi có đi nhảy cầu thì cậu cũng nhảy theo tôi chứ?
– Có chuyện gì??
Tôi tiếp tục cầm ly rượu uống, hắn lại xin thêm một cái ly để cùng tôi uống, cười một cái rồi rót cho hắn một ít.
– Cạn nào, chúc mừng vì cuộc đời ruồng bỏ ta.
Đức Anh cụng ly, keng một cái tôi cạn ly rượu ngọt. Còn hắn…
– Sao vậy? Uống đi chứ!
– Khó uống như vầy mà bà uống được hả?
– Rượu ngon phải biết thưởng thức chứ, có phải loại uống rẻ mạc như bia đâu.
– Thứ dữ.
– Dữ cái gì, hồi ở Pháp uống hoài, nếu cậu không uống được thì có thể gọi thứ khác.
Hắn lắc đầu bảo sẽ thử thưởng thức nó. Hai đứa nói đủ chuyện trên trời dưới đất, nhưng chẳng một nụ cười chẳng một giọt nước mắt, cười một cái tự khen thưởng mình vậy, vui vì tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến. Tôi vẫn còn đang chờ đợi điều gì đây.
– Đi về được chưa??
Nghe được giọng nói quen thuộc tôi ngước lên nhìn, điều tôi đang chờ đợi là hắn,là Yong. Người đã làm cuộc đời tôi ra thế này, như ngày hôm nay, làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ đi. Nhưng sao lòng đột nhiên thấy nhẹ nhõm thế này.
– Sao anh biết em ở đây?
– Cho dù em đi một vòng trái đất anh vẫn tìm được em.
– Anh theo dõi em à?? Biến thái sao?
– Anh không nghĩ biến thái với vợ mình là sai.
Hắn kéo tay tôi đứng lên đi ra ngoài, tôi không phản xạ được một phần cũng do đã có rượu trong người. Quay lại nhìn Đức Anh, hắn nhìn theo tôi ánh mắt buồn, rõ ràng tay nắm chặt ly rượu như nó sắp vỡ tung ra.
– Anh tính tiền rồi, về.
– Anh làm gì vậy, buông ra.
Ra cửa tôi hất mạnh tay hắn ra, tôi ngã về phía sau ngồi xuống đất do không có điểm tựa. Tôi trừng mắt nhìn hắn, hắn đỡ tôi đứng lên và cả hai không nói gì nữa.
– Đây là rượu còn dư của em, anh đã gói lại vào hộp, lần sau lại tới nhé!!
Nhận rượu, hắn lấy xe bắt tôi phải ngồi lên để hắn chở về, tôi tuyệt nhiên không chịu. Giờ này cũng còn đông người lắm mà tôi lại giận ra mặt nên mọi người đi ngang đều quay lại nhìn.
– Người ta nhìn kìa, lên xe đi.
Tôi cũng ghét bị soi mói ngoài đường thế này nên cũng đành lên xe đi về. Nhưng đợi mãi hắn vẫn chưa nổ máy xe.
– Chìa khoá xe? Không đưa sao mà chạy?
Hoá ra tôi không đưa khoá xe cho hắn nên mới vậy, lục trong túi đưa khoá cho hắn. Suốt cả quảng đường về nhà cả hai đều im lặng.
***