Bạn đang đọc Đời Con Gái, Tin Vào Ai !: Chương 43
Chương 43 : Diệp Hồng Như
Nhỏ Nhi tới rước tôi, tôi đòi về nhà thay đồ rồi đi tiếp. Về nhà thì không có ai, thôi kệ một mình cũng thoải mái mà.
– Ê Nhi, mày biết đứa nào tên Bombi không ?
– Tao có nghe nói có một đứa tên Bombi bên xóm Trâu Hổ.
– Trâu Hổ ở đâu?
– Bùi môn. Tao có nghe đứa nào nói lại thằng đó buôn ma tuy, đá, cần sa bồ đà gì gì đó. Thằng đó thuộc nhà phân phối nên cần mấy thằng đua xe chuyên nghiệp vận hàng dùm.
– Damn it !
– Sao vậy ?
– Thằng Yong dính vào thằng đó hay sao đấy.
– Mày nói thiệt hả ?
– Tao nghe Đạt với nó nói chuyện, Đạt có nói câu này, mất con cờ kiếm ra tiền thì phải tức thôi. Đạt đang nói về Yong đó.
– Thằng Yong này bị ngu hay sao mà dính tới thằng đó, để tao gọi anh Vũ nhờ ảnh điều tra dùm.
Trước tới giờ tất cả những gì tôi và nhỏ Nhi cần đều do anh Thiên Vũ điều tra dùm. Anh Thiên Vũ làm ở cục cảnh sát thành phố, là bạn thân của anh Tuấn Tài-anh hai nhỏ.
Nhỏ lấy điện thoại gọi cho anh Vũ.
– Anh Vũ.
– …
– Anh có thông tin gì về vụ buôn ma tuý của thằng tên Bombi xóm Trâu Hổ ở bên Bùi Môn không ?
– …
– Anh điều tra thêm giùm em nha.
– …
– Chồng nhỏ Bum dính tới thằng đó, không dứt ra được.
– …
– Cảm ơn anh.
Nhỏ tắt điện thoại, tôi tính hỏi thế nào thì điện thoại nhỏ lại kêu lên.
– Gì nữa ?
– …
– Thật hả ?
– …
– Được gửi địa chỉ qua cho tao.
Nói xong nhỏ tắt máy, mặt hớn hở nhìn tôi, tôi không cần hỏi nhỏ cũng tự khai.
– Anh Vũ nói để ảnh tra thêm thông tin chính xác. Còn vụ con Như thì cái thằng tao nhờ theo dõi nó phát hiện ra cái này hay lắm…
– Nói nhanh đi.
– Hối lộ đi.
– Không nói thôi, xýaaaa…
– Kaka đùa thôi, mày nhớ thằng Ken mà có lần gặp ở gần nhà anh Phi không ?
– Ừ, rồi sao? Anh Phi nói thằng đó là con nghiện lâu năm rồi.
– Ừ, con Như vừa mua hangf từ thằng đó.
– Gì, không lẽ con đó nghiện rồi hả?
– Tao không biết, hoặc là nó nghiện hoặc là bị kêu đi lấy hàng dùm.
– Damn it, tao đi tắm cái rồi đi tìm con đĩ đó luôn. Khỏi đợi tới tối.
Nhỏ gật đầu rồi đuổi tôi lên phòng lấy đồ đi tắm. Tôi chọn đồ như ninja rùa ấy ạ, áo thun màu trắng quần yếm dài màu xanh lính.
Tắm nữa tiếng, bây gì là 2 rưỡi. Nắng cháy da luôn, tôi xịt chút nước hoa Pháp mà anh Tài có lần đi Pháp về mua cho tôi với nhỏ Nhi. Xong tôi lại mặc thêm cái áo hoodie cũng màu xanh lính, đội nón kết cùng màu, rồi chùm luôn caí nón của áo lên. Đeo 2 lớp khẩu trang y tế, đeo kính râm, bao tay và vớ.
– Mày đi trốn nợ hả Bum ?
– Nắng paaa.
– Vãi, chạy qua Bình Thạnh có nhiêu đâu mà mày làm quá.
– Kệ, nắng toàn tia cực tím, axit, CO2, H2O rồi gì mà Zn3P2 lum la, gớm.
– Ủa. Tao nhớ tia cực tím gì gì thì đúng, nhưng mà axít với H2O gì đó thì khi mưa mới có chứ, còn CO2 thế đéo nào nắng lại thải ra. Haha còn Zn3P2 là thuốc chuột cơ mà =))
– Thế à, tao nghe trên tivi vậy là tivi sai chứ đâu phải tao.
– Thôi nhanh đi.
– Đợi tao mang giày.
Tôi lấy đôi sneaker màu trắng mang vào, giờ thì chẳng ai nhận ra tôi rồi. Lấy nón bảo hiểm đội vào, tôi đi ra khóa cửa nhà leo lên xe nhỏ phóng đi mất.
Trên đường đi tôi với nhỏ nói chuyện vui lắm ạ, hai đứa mê trai kinh khủng luôn, mà gặp thêm nhỏ Nhi lâu lâu lên cơn chạy theo chọc trai nữa chứ.
– Ê Bum, thằng kia đẹp trai quá.
– Thế đéo nào, đeo khẩu trang kín mít mà mày bảo đẹp.
– Vậy thằng kia đẹp không?
– Thằng nào ?
– Thằng đi SH kia kìa.
– Thôi, nắng vậy mà không mặc áo khoác đeo khẩu trang đen nên xấu.
– Thế mày chọn thằng nào ?
– Mày với tao có chồng rồi còn mê trai. Tao méc nè con.
– Trời ơi sợ quá… méc thoải mái haha…
Hai con điên, đi nắng quá nên sản rồi. Hai đứa vừa chạy vừa giỡn trên đường, giờ này cũng chả thằng cớm nào rãnh ra đứng nắng này đâu, cứ tự nhiên đi. Haha…
Nguyễn Thượng Hiền.
Dừng xe trước dãy nhà trọ, tôi với nhỏ bước vào căn nhà cuối dãy. Nhỏ gõ cửa, có người đàn ông đứng tuổi đi ra.
– Diệp Đức Nhân và Hà Thị Hoa.
– Hai đứa tìm ai ?
– Công ty phá sản vì làm ăn phi pháp và bỏ trốn với số nợ lớn cùng với tội danh tội phạm kinh tế.
– Tụi bây muốn gì ?
– Con Như đâu ?
– Nó không có nhà.
– Tôi có thể báo cho công an hai người ở đây.
– Xin đừng, tôi không còn gì nữa. Nếu đi tù thì vợ con sẽ sống ra sao?
– Vợ ông thì tự lo được, còn con gái thì…. cũng không cần lo vì con đó chỉ là con đĩ thôi, sung sướng riết rồi thành quen muốn ăn chứ không thích làm.
– Không được nói bậy, con gái tao không làm chuyện đó.
– Con đó không làm thì không lẽ mẹ nó làm ? Nói, có phải ông xúi con gái mình phải đeo theo thằng Yong không ?
– Mày là gì của Yong mà nói, con tao là vợ của thằng Yong coi chừng tao kêu Như nói Yong đánh chết mày.
Shit. Con đó là vợ Yong thì tôi là gì? Tức thiệt chứ, không biết thời thế mà tiến mà lui. Tôi tức điên lên vì lời nói của ông ta, vung chân đá vào cửa cái mạnh.
– Con đĩ đó là vợ Yong thì con này là cái gì? Yong mà chịu cưới con ông thì cả người cũng đẻ ra con chó rồi.
– Mày là ai ?
– Tôi chẳng là ai.
– Mày muốn gì ?
– Gọi con Như về đây.
– Nó không xài điện thoại.
– Tốt, không muốn nói nhiều cũng không muốn mất dạy gay khó dễ với người lớn tuổi.
– Mày biết điều đó.
– Nhi, gọi anh Thiên Vũ dẫn người tới tiễn ông ta vào tù đi.
Nhỏ nhanh tay bấm điện thoại gọi cho anh Thiên Vũ, nói địa chỉ ở đây rồi hai đứa đi ra xe. Làm việc nhanh gọn là quy tắc của tôi và Nhi nên hơi chán.
– Sao mày tha cho họ dễ dàng vậy?
– Có con thì phải tích đức cho nó chứ mạy.
– Ghê vậy, vậy để tao làm được rồi.
– Ừ, giờ làm gì ?
– Qua con Như, khách sạn XXX, Bình Thạnh.
Chỗ đó không xa đường này, chạy tới cũng nhanh. Tới trước khách sạn thì có thằng con trai đứng ra chào nhỏ Nhi, chỉ vào trong. Nhỏ để xe đó cho thằng đấy giữ rồi đi vào tiếp tân hỏi phòng con Như, nhưng họ cứ làm khó nói gì mà không được tiết lộ thông tin.
Nhỏ làm căng liền, nói cho cảnh sát tới điều tra xem có làm ăn phi pháp không, trốn thuế hay khai gian thuế, có làm ổ mại dâm hay đường dây buôn ma tuý không. Chủ khách sạn đúng ra là không sợ, nhưng dính tới công an thì khó mà làm ăn. Thôi thì cho số phòng đại vậy, cho thêm cái khóa dự trữ.
Phòng 023, nhỏ Nhi cắm chìa khoá mở cửa nhanh gọn lẹ. Cảnh tượng kỳ cục đang diễn ra, không phải cảnh 18 đâu nhé. Có hai thằng con trai và một đứa con gái.
Tôi thấy con Như đang hít ma tuý, hai thằng kia thì một thằng đang chít còn một thằng đang phê thuốc. Tởm quá, nhìn cái cảnh này ô nhiễm mà dơ bẩn gì đâu á.
– Mày là đứa nào ?
– Như em, tới tìm em đó.
– Tìm tao làm gì ?
– Xử mày, mà nhìn cái cảnh này tao tởm quá chả dám động đến mày.
– Tụi mày là ai ?
– Mày làm gì có tư cách mà hỏi câu đó.
– Con đĩ kia…
– Nói sai rồi, mày mới là đĩ.
– Mày…
– Đừng manh động, đừng động vào tao tởm lắm. Hồng Như, mày nên tránh xa Yong…
– Tao không tránh, mày cũng như tao thôi vì tiền của Yong nên mới đu theo còn ra vẻ thanh cao, chẳng qua cũng chỉ là cái lọ để cắm hoa thôi.
Rầm…
Nhỏ Nhi tức điên đạp cho con Như một phát vào bụng ngã lăn ra đất. Hai thằng kia thì tránh sang bên, có thằng còn nói chuyện không liên quan đừng đánh nó. Haizzz, nhỏ Nhi nói.
– Mày nghĩ mày lá ngọc cành vàng à, là đá quý kim cương sao? Vậy để tao nói ày biết, đá quý kim cương tất cả đều đáng giá nhưng có một điều, nó chung quy cũng là đá thôi. Kim cương cũng là than đen mà hình thành nên, chẳng qua kim cương được điều kiện địa chất tốt hơn nên mới thành kim cương. Đó là điểm khác giữa bọn tao và mày, đừng tùy tiện mà nói người khác như mày.
– Tao chỉ nói sự thật, mày tưởng tao dễ buông ra con mồi béo như Yong ?
– Tao không biết thằng Yong đó giàu như nào nhưng thằng Yong không bao giờ bằng gia đình tao. Khác nhau giữa người có quyền và người như mày là tao nói chuyện bằng tiền và biết thời biết thế, còn mày đã ngu còn không biết phấn đấu làm lại, thích ăn không thích làm.
– Giả vờ thanh cao.
– Chơi túc phiện sản rồi phải không? Vậy không cần nói chuyện bằng lời, nói bằng cái này là được.
Nhỏ Nhi lấy trong túi áo khoác ra con dao rọc giấy, đi tới đạp cho cin Như một phát rồi cầm dao kéo nhẹ trên mặt nó một đường. Con Như la lên, tay ôm chỗ bị rạch.
– Đây là tao cảnh cáo mày, tao không muốn nhìn thấy mặt mày trên mảnh đất sài thành này nữa.
– Tại sao tao phải nghe lời mày…
– Tại vì cái mạng nhỏ của mày nằm trong tay tao.
Nói xong nhỏ rạch nhẹ thêm vài đường trên mặt con Như , đạp vào người nó. Như không nói được gì, chỉ biết ôm người.
– Được rồi Nhi, để nó sống.
– Mày lại tích đức cho con nữa à ?
– Đụng tới thứ đó sống không còn bao lâu nếu không có tiền, mày rạch mặt nó te tua hơn cái lá rách thì kiếm chả ra tiền đâu.
– Ừ, nghe mày.
Nhỏ đạp thêm cho con Như một cái vào đầu. Quay đi, nhỏ để lại một câu.
– Đừng dính vào Yong cũng như tụi này, đến lúc đó sống không bằng chết.
Thật ra thì tôi không kỳ thị những người làm gái, bởi vì cũng có những người làm gái vì bất đắc dĩ cũng có những người giống Như. Tôi cảm thấy tội cho những người bất đắc dĩ, nhưng thật đáng tởm với những đứa giống Như.
Nói chung làng gái không xấu cũng chẳng tốt. Mọi thứ đều có hai mặt của nó.
… … … … … … … …
Còn tiếp…