Bạn đang đọc Đời Con Gái, Tin Vào Ai !: Chương 32
Chương 32 : Gặp gỡ
Đang ngủ ngon mơ đẹp, lại mơ được có tiền nữa chứ, có tiền sắp được đi du lịch thế giới vậy mà tự nhiên chuông điện thoại lại kêu lên làm tôi tỉnh giấc. Tức điên lên được, sống thực không được đi du lịch thế giới thì thôi phải để trong mơ mình được đi chứ, phá đám.
Tôi mở mắt ra thấy trong phòng tối thui, ngoài cửa sổ cũng không kém gì trong đây. Hắn vẫn đang nằm kế bên, và đang… quơ tay loạn trên mặt tôi đây này. Tiếng chuông điện thoại của hắn thì hắn phải tìm thôi.
– Làm gì vậy, bỏ tay ra coi.
– Điện thoại đâu rồi ?
– Trên máy tính kìa cha nội, mò mò clgt ?
Điện thoại vứt trên máy tính mà hỏi, chắc còn ngủ mơ chứ gì nữa. Hắn rời giường đi lại lụm điện thoại nghe.
– Gì ?
– …
– Tao bận rồi không đi được, mốt đi.
– …
– Thôi thôi… tao tắt.
Chả biết ai gọi nhưng tôi nghĩ là bọn Thiên Long rũ hắn đi chơi, hôm nay cũng là giáng sinh mà. Tôi đi tới bật điện cho sáng thì điện thoại hắn lại kêu tiếp, hắn bắt máy… chửi vào điện thoại.
– Đmm tao nói đang bận không hiểu tiếng người hả ?
– …
– Ba con xin lỗi con tưởng thằng Khang gọi rủ đi chơi.
– …
– Sao ba biết ?
– …
– Về liền, ba mẹ đợi đi, 1 tiếng nữa con về.
Là ba hắn gọi sao? Sao nói chuyện mà cứ quay nhìn tôi hoài ế nhể.
– Em đi tắm đi, về nhà anh.
– Chi ?
– Ba mẹ muốn gặp em.
Trời ơi… ân-bì-lí-vơ-bồ. Mới đây đã muốn gặp, run quá. Không biết phụ huynh hắn ra sao nữa, hung dữ hay hiền lành. Tôi không biết, chỉ biết là đang kinh hoàng đến từng tế bào trong cơ thể.
– Nhanh đi đợi gì nữa, có một tiếng để anh với em về nhà thôi đó, giờ là 18 giờ 17 phút, đúng 19 giờ 17 phút không có ở nhà là ngủ ngoài đường đó.
– Anh ngủ ngoài đường chứ phải em đâu.
– Nói nhiều nhanh đi.
Tên này hình như sợ ba mẹ hay sao ấy. Hắn mở tủ tìm quần áo cho tôi, nhưng bị tôi đạp một phát dăng mút chỉ. Đồ con gái mà lục tỉnh bơ, du diên.
… … … … … … …
Với tốc độ nhanh nhất, tôi tắm trong vòng 10 phút. Đang tắm mà hắn đứng ngoài đập cửa miết thì sao tắm cho nỗi, cứ nghĩ tới cảnh lở đang tắm hắn đạp cửa vào thì… chả dám nghĩ tiếp.
Ban đầu tôi mặc áo thun rộng với chân váy hắn không chịu, lúc sau vào thay cái quần yếm thì hắn chịu liền. Còn lúc dắt xe ra khỏi nhà, tôi mang dép lào hắn lại không chịu, bắt tôi phải thay xan-đan. Hắn có bao giờ để ý cách ăn mặc của tôi đâu, nay vì về nhà hắn nên phải chỉnh chu à ?
Hắn chạy xe mà phóng như điên trên đường ấy ạ, lỡ quẹt nhẹ chắc tàn phế suốt đời, nặng thì chết chắc. Nhà hắn cũng bên Bà Điểm, không biết nhà hắn thế nào nữa.
Tôi từng ước sau này sẽ cưới được một thằng chồng nhà dào đẹp trai mà phải yêu mình thật lòng không lừa dối. Nhưng đột nhiên hắn nhảy vào đời tôi, mặc dù hắn có đẹp trai nhưng những thứ khác thì không có, đã vậy còn tặng cho tôi con nòng nọc sống dai nữa chứ. Giờ thì ước mơ tan vỡ, ước mơ vẫn chỉ là mơ ước.
– Yong, ba mẹ anh có khó không ?
– Cũng bình thường.
– Nhà anh như nào vậy ?
– Cũng bình thường.
– Em lo quá !
– Cũng bình thường.
– Anh có bị điên không ?
– Cũng bình thường.
Hắn bị ông bà giải nhập hay sao ý nhỉ, có câu trả lời hoài. Tôi muốn đạp cho hắn một phát để tỉnh ra nhưng ngoài đường nên vẫn không làm gì được, tôi chỉ còn cách im lặng thôi.
Nhà hắn cũng ở cùng đường về nhà Đạt, lần trước tới nhà Gia Đạt tôi nhớ là khu này, vì khu này toàn nhà lầu 2 tấm trở lên, cũng có biệt thự nữa, mà biệt thự nào cũng đẹp, 2 bên đường còn có xe hơi đậu nữa.
Cuối cùng cũng tới nhà… Gia Đạt. Chúng tôi dừng ngay biệt thự kế nhà Gia Đạt. Tự nhiên tới nhà Gia Đạt làm gì vậy?
– Hình như chỗ này là nhà Đạt mà !
– Tới nhà anh rồi, xuống đi.
– Nhà anh là nhà nào ?
– Đang đứng trước nhà còn hỏi. Vào nhanh đi, xàm ngôn miết.
OMG, tôi biết nhà hắn giàu nhưng đâu nghĩ giàu tới nỗi ở biệt thự xa hoa. Nhà còn rất đẹp nữa chứ. Cửa ngoài cao và rộng. Nhìn bên ngoài vào đẹp lắm.
Hắn bấm chuông, đợi 1 2 phút là có người ra mở cửa. Người phụ nữ lùn ốm vừa mở cửa nhìn hắn rồi nhìn tôi.
– Cả nhà đang đợi con về ăn cơm.
– Con biết rồi, dú dắt xe vào dùm con nha.
– Ừ, con dẫn con bé vào nhanh đi ngoài này lạnh lắm.
Hắn gật đầu rồi đi vào nhà, tôi cũng chào bà dú rồi đi theo hắn. Nhà hắn bên ngoài nhìn vào đúng chất một biệt thự hiện đại sang trọng, nhưng khi vào sân nhà thì thấy toàn là cây cỏ hoa lá, đèn ngoài sân thì như kiểu xưa. Có xích đu, haha tôi thích xích đu tôi thích nhà có sân vườn. Tuyệt vời.
Tôi căng thẳng, bước đi chậm chạp. Hắn quay lại thấy tôi đi hết nỗi.
– Lo gì, ba mẹ anh không khó đâu.
– Em sợ.
– Đi, có anh đây mà.
Hắn nằm tay tôi kéo đi. Tại sao ? Tại sao chỉ một câu nói của hắn mà lòng tôi không còn cảm thấy lo sợ. Tại sao? Tại sao khi hắn nắm tay tôi lại vui đến vậy ? Nói là gạt hắn ra khỏi tâm trí mà.
Ngoài sân thì hoa cỏ đẹp lắm, vào nhà mới thấy cách trang trí rất đơn giản, nhưng giá trị của đơn giản không rẻ chút nào. Trong nhà thấy kỳ lạ lắm, là cách thiết kế nhà ấy ạ. Nhìn rõ ràng là phong cách nhật bản, vậy mà nhìn tới nhìn lui ra phong cách hiện đại pha đồng quê. Nói chung nhà hắn lạ, người cũng lạ.
Cái nhà rộng như vậy, giàu như vậy mà tiết kiệm điện kinh khủng lắm. Có đèn tuýp trắng trên tường không bật, bật đèn treo tường vàng vàng như đèn ngủ ấy ạ, cứ đi khoảng 5 7 mét lại có một cái đèn . Nhà hắn cứ như nhà ma trong mấy truyện ma tôi từng đọc, rùng rợn.
Cuối con đường, phòng ăn đang bật đèn tuýp sáng chói. Đẩy cửa vào, 10 con mắt đổ dồn về phía tôi. Chị Han chạy ra kéo tôi vào.
– Ba mẹ, đây là Bum nè.
– Ừ, dẫn qua đó ngồi đi.
Tôi nhìn ba mẹ hắn, mẹ hắn trẻ lắm lại còn đẹp nữa chứ. Còn ba hắn thì chắc lớn tuổi rồi, có tóc bác nhưng không nhiều, nhìn như tóc lai trắng đó, tuy vậy nhìn vẫn rất đẹp trai haha. Hắn nhìn giống ba nhiều hơn, còn chị Han thì nhìn giống cả 2 người.
Hắn đi lại ngồi vào bàn, hắn ngồi kế người mà tôi nói giống giống hắn mà lúc trước gặp ở trường ấy ạ, còn tôi ngồi kế hắn bên ngoài. Tôi chào ba mẹ hắn rồi tới chị Han rồi cái người ngồi kế hắn.
– Ăn cơm trước đi rồi có gì nói sau.
Mẹ hắn nói, mẹ hắn nói giọng nam, ba hắn cũng vậy mà sao chị Han lại giọng bắc lai nhỉ.
Cả nhà cùng ngồi ăn, hắn như chết đói ăn hết chén này tới chén kia, còn tôi thì một hột cũng không nuốt nỗi.
– Bum sao con không ăn, không hợp khẩu vị hả ?
– Dạ không, con không thấy đói.
– Con không đói nhưng em bé đói, ăn đi.
Tôi dạ rồi cầm muỗng xúc cơm không ăn, lần đầu tới nhà người ta không nói chuyện không giới thiệu gì hết mà bảo ngồi vào bàn ăn thì ăn uống tự nhiên sao nỗi.
Hắn thấy tôi ăn cơm không, tốt bụng gắp iếng thịt, đảo mắt một vòng thấy mọi người trong nhà nhìn tôi. Trời ơi, kêu người ta ăn mà nhìn vậy sao ăn ? Mấy người này có vấn đề mà. Thôi… nhắm mắt nuốt đại.
Bữa ăn kéo dài tới 7 giờ 45, lúc ăn xong hắn lấy nước cam cho tôi rồi kéo ra phòng khách ngồi. Lần lượt những người khác cũng vào, ngồi trên sofa mà tim muốn nhảy ra ngoài luôn, suốt từ phòng ăn ra phòng khách hắn vẫn nắm tay tôi không buông. Mẹ hắn nói chuyện.
– Yong… giải thích.
– Thì là vậy đó.
– Vậy là vậy thế nào? Quậy phá chưa đủ hay sao mà giờ làm con người ta có bầu… mày…
Mẹ hắn la lớn, cầm cái gối nhỏ trên ghế quăn vào người hắn. Mọi người trong nhà thì cứ cười cười, trừ ba hắn ra, mặt nghiêm lắm. Ba hắn đứng dậy kéo mẹ hắn ngồi xuống.
– Nói ba biết coi, sao lại như vậy ?
– Chuyện đã vậy rồi tính tới chứ hỏi tại sao lại vậy làm gì.
– Thằng con bất hiếu, mày hại bà xém mất chồng bà còn chưa hết giận mà giờ mày… mày…
Mẹ hắn cứ la lớn, tôi thì sợ muốn giả xỉu luôn cho rồi. Vậy mà nhìn mặt ai cũng bình thường như không có gì.
– Thằng con đáng ghét, mày… làm tốt lắm haha… vậy mà ông bà đây tưởng vài năm nữa mới có cháu nội bồng… giỏi lắm con trai.
– Mẹ… nhảm nhí, gì mà tốt.
– Mẹ sắp già rồi, ba mày cũng muốn có cháu nội nữa. Có cháu ngoại rồi giờ thêm cháu nội chết cũng chịu.
Trời ơi, caí nhà này bị gì vậy nè. Lúc la ó chửi bới um sùm giờ thì cười haha ăn mừng có cháu. Nhà lạ mà người cũng lạ. Lúc này ba hắn mới giới thiệu người trong nhà.
– Ba là ba Yong, còn đây là mẹ nó, còn kế là Han và Bin chồng Han, kế nữa là Hong chị ba thằng Yong. Trong nhà còn vài người giúp việc phụ vườn mà đi chơi lễ hết rồi.
Vãi, giúp việc phụ vườn, nghe như trong mấy tiểu thuyết hay đọc ấy, thiếu gia nhà giàu haha. Tôi nhìn từng người mà ba hắn giới thiệu, người nhà hắn ai cũng đẹp bảo sao hắn lại không đẹp haha. Mẹ hắn nhìn tôi.
– Con bao nhiêu tuổi rồi, có bạn trai chưa, nhà con ở đâu, nhà có bao nhiêu người, ba mẹ làm ăn ra sao có khỏe không còn sống hay đã chết ?
Má ơi, có ai nói mẹ hắn vô duyên chưa? Tự nhiên hỏi có bạn trai chưa trong khi mình đang có con của con trai bả trong bụng, đã vậy còn hỏi ba mẹ còn sống hay chết, hỏi ba mẹ khỏe không được rồi còn đệm câu kia vô, hết nói nỗi mẹ hắn rồi.
– Mẹ hỏi kỳ cục vậy, trù người ta hả?- chị Han nói
– Chết mẹ quên, để mẹ hỏi lại. Bum, con nhiêu tuổi rồi?
– Con….. 16 tuổi.
– Nhà ở đâu ? Gia đình thế nào?
– Nhà con bên Quận 12, gia đình bình thường.
– Nhà có bao nhiêu người ?
– Có ba mẹ, chị 2 con chị hai với con thôi.
– Chồng chị đâu ?
– Chị không có chồng.
– Ly dị rồi hả ?
– Dạ không, chị lỡ có con.
Mẹ hắn nhìn qua chị Hong rồi nhìn tôi cười. Lúc này điện thoại trong túi tôi kêu lên, tôi lấy ra xem thì người gọi là mẹ. Tôi muốn ra ngoài nghe nhưng hắn giữ lại, nói nghe ở đây luôn.
– Mẹ.
– Mày đang ở đâu ?
– Con…. đang ở nhà mà.
– Mẹ đang ở nhà, mày về nhà ngay ẹ, trong vòng 30 phút mày không về nhà thì đừng bao giờ về đây nữa.
Mẹ la lớn trong điện thoại, nghe giọng mẹ thì mẹ đang rất giận. Hắn ngồi kế mà còn nghe mẹ la nữa mà.
– Anh chở về.
– Đợi mẹ, qua nói chuyện của hai đứa luôn.
– Giờ đi hả mẹ? 8 giờ rồi mà.
– Kệ coi như đi chơi nôen.
Ba mẹ hăn xì tin gớm. Bao nhiêu tuổi rồi mà còn đi chơi noel haha.
Đợi ba mẹ hắn tay đồ chỉnh tề thì bắt đầu về nhà tôi, không biết lúc mẹ nghe tin này mẹ còn sống hay chết thật, hoặc là tôi chết thật cũng nên.
Giàu lắm, 7 người đi 2 chiếc xe hơi. Chiếc Toyota đen và chiếc BMW màu trắng. Ba mẹ hắn thì đi Toyota với chị Han anh Bin, còn tôi với Yong đi BMW với chị Hong. Chị Hong ít nói lắm, mà lúc nói thì nói chuyện nghe kỳ lắm, nói được vài chữ nhưng không nói rõ.
Xe bắt đầu chạy, tôi ngồi sau với hắn.
– Sao mẹ về sớm vậy anh tưởng tuần sau mẹ em về.
– Em không biết, mẹ biết chuyện này chắc em chết.
– Có anh mà, anh chịu cho em.
– Vậy có gì anh chết dùm em nha, em còn yêu đời.
– Anh nghĩ lại rồi, em tự xử đi anh cũng còn yêu đời lắm.
Tôi nhìn gương thấy chị Hong cười. Chị nói chuyện.
– Em… mà chét Yong buồm lámmm… em sinh cho phải Yong con thì mói chét được.
– Hả ?
Hắn cười lớn, nằm xuống gối đầu lên chân tôi.
– Ý là em phải sinh con cho anh mới được chết đó.
– Oh, yes yes.
– Chị Hong ở Mỹ từ năm 17 tuổi, mới về nước thôi, đi mỹ lâu giờ tiếng việt hiểu mà chả biết nói haha. Em mà biết nói tiếng anh thì nói cho lẹ chứ nghe bả nói tới mai.
Đó là lý do chị Hong nói chuyện kỳ lạ. Mà hình như hăns nghĩ tôi ngu tiếng anh thì phải. Tôi chưa bao giờ giao tiếp với người nước ngoài trừ thầy tiếng anh. Tôi cũng muốn nói chuyện với chị Hong nên phải nói chuyện bằng tiếng anh luôn.
( Khúc nói chuyện với chị Hong thì mình ghi bằng tiếng việt luôn nha, mắc công ghi tiếng anh mấy bạn không hiểu phải tốn thời gian ra google dịch ≧﹏≦ )
– Chị ở mỹ sống thế nào ? Có dễ sống không ? Em cũng muốn đi Mỹ ở lắm.
– Em biết nói tiếng anh hả?
– Dạ biết.
Hắn nhìn tôi ngạc nhiên, tôi cũng nhìn hắn. Bốn mắt nhìn nhau chớp chớp.
– Yong… em có vợ giỏi đó, mốt sang mỹ với chị.
– Thôi, làm ơn ! Em muốn sống với ba mẹ đỡ cực, sống một mình cày tiền xài cực lắm, vợ con nữa là ba mạng đó.
Hắn cũng nói chuyện bằng tiếng anh, xem ra hắn cũng không tệ.
Quảng đường từ nhà hắn đến nhà tôi không xa cũng chẳng gần, nhưng với tôi bây giờ nó dài như con đường đi tìm kiếm hành tinh mới vậy.
. . . . . . .