Bạn đang đọc Đời Con Gái, Tin Vào Ai !: Chương 17
Chương 17 : Anh… Muốn Em
Ngày 19 tháng 11, rung động.
Sáng hôm nay, trời nắng.
Nhỏ Nhi nằm kế tôi, ngáp dài ngáp ngắn. Tôi thì mệt mỏi dậy không nỗi, nên nằm vật ra giường. Bỗng chuông con 1280 kêu lên, tôi cầm lên xem, là mẹ gọi.
Mẹ dặn tôi đi học, ở nhà ăn uống đầy đủ, nhớ dọn nhà rồi giặc đồ lum la chuyện. Mà đó giờ có làm bao giờ đâu mà biết.
Cuối cùng nhỏ Nhi cũng đi học, đồng phục hôm qua nhỏ bỏ trong cốp xe rồi, còn xe thì nhỏ để bên nhà tôi rồi gọi bồ nhỏ qua chở đi học. Sẵn tống 3 chở tôi tới trường luôn.
Lúc vào học tôi không thấy hắn. Mà lúc ra chơi tôi thấy hắn ngồi một mình ở ghế bên hồ bơi trường.
– Ê !
– Gì ?
– Qua giơ bị sao vậy ?
– Bữa thứ 7 thi rớt bị đuổi ra ngoài.
– Thi gì ?
– Võ.
– Anh cũng tập võ à ?
– Sao không.
– Ừ, vào đây.
Tôi đứng lên, nhưng hắn kéo tôi lại. Vào tay qua eo, tựa mặt vào bụng tôi. Lúc này, tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
– Muốn gì ?
– Anh…. muốn em.
– Gì ? ( ⊙﹏⊙ )
– Ý anh là mai muốn em đi Đầm Sen ?
– Sao không đi với vợ anh ?
– Anh thương nó lắm.
– Nhỏ đó… đâu có đẹp.
– Nhưng nó không giống người khác!
– Không giống người khác? Nó là người ngoài hành tinh hả?
– Nó quen anh vì yêu anh, không vì vật chất.
Tôi bỗng thấy đau lòng, đẩy hắn ra. Đi thôi ! Ở lại đau lòng thêm thôi.
Tôi muốn đi mà hắn vẫn nắm tay tôi lại.
– Sao nữa ?
– Đọc số điện thoại.
– Chi ?
– Mai đi anh gọi.
– Không đi.
– Đưa số đi anh cho đi.
– 0906………., đi được chưa ?
Hắn buông tay tôi, tôi cũng về lớp. Chiều nay trường được nghĩ để chuẩn bị cho 20 tháng 11 ngày mai.
. . . . . . . . . . . .
20 tháng 11, người vô hình.
Hôm nay lễ 20 tháng 11, tôi, Yong, Thiên Long, Minh Khang và Gia Đạt đang có mặt tại Đầm Sen. Chúng tôi đi xe máy, Yong chở tôi, Long với Khang và Đạt đi một mình.
Vừa vào trong, trò đầu tiên bọn họ đòi chơi là…… tàu lượn siêu tốc. Tôi xanh mặt ngay và lập tức. Gắn chối nhưng Long mua 5 vé rồi biết làm sao, không chơi không lẽ vứt.
Ngồi trước là Long với Khang, sau tới Yong và Đạt, tôi bị bỏ lẻ ở sau đít ấy, hix.
Tàu băt đầu chạy, và tôi có cảm giác ruột như muốn lộn ngược, tôi mắc ói quá !
Vừa bước xuống tàu, tôi nhào đại tới gốc cây mà ói, ói đến lộn ruột rồi mà chả ai qan tâm, hỏi han 1 câu. Tiếp theo đó lại chơi toàn trò cảm giác mạnh, tôi cũng sợ chết khíp, sau này chả dám đi cái Đầm Sen chết tiệt này nữa.
Đến trưa mọi người mới kéo nhau đi ăn, bọn họ thì ngồi ăn tỉnh bơ, còn tôi thì ngồi nhìn. Hắn cuối cùng cũng để mắt đến tôi.
– sao không ăn ?
– ăn không được.
– kén ăn thì nhịn
– ừ.
– không ăn thì thôi.
Hắn kệ tôi, ừ thì kệ, nhưng trong lòng buồn lắm. Kết thúc một ngày 20 tháng 11 như người vô hình. Không biết hắn bị gì nữa.
. . . . . . . . . .
Các bác ạ, trong nhật ký của mình thì từ ngày 21 tháng 11 đến ngày 1 tháng 12 không viết. Nên xin phép bỏ qua 10 ngày đó nha, mà sắp tới lúc hay rồi, đợi nha.