Đọc truyện Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện – Chương 24: So tài đấu thầu
Trung tâm buôn bán lớn nhất thành phố S, cũng là văn phòng chính của tập đoàn Ngạo Thiên.
Tập đoàn Ngạo Thiên được mệnh danh là ông trùm của các công ty ở thành phố S, hội tụ những nhân tài, rót tiền bạc vào rất nhiều hạng mục lớn, lịch sử lâu dài, uy tín ngút trời, yếu tố quyết định nhất của tập đoàn Ngạo Thiên là có một người lãnh đạo anh tuấn, trẻ tuổi nhưng vô cùng thông minh, khiến vô số cô gái phát cuồng.
Tập đoàn Ngạo Thiên kinh doanh tất cả các mặt hàng từ khách sạn, ăn uống, công nghệ dược phẩm, khoáng sản, thông tin điện tử. Sản nghiệp rộng khắp. Mà giờ khắc này, trong phòng họp của tập đoàn Ngạo Thiên đang diễn ra một hội thảo phê bình và phân tích hoạt động.
Người đang ngồi giữa bàn hội nghị lớn chỉ là người chủ trì hội nghị này, anh mang sắc mặt nghiêm túc lắng nghe các vị quản lý cấp dưới ríu rít bàn luận, lông mi anh tuấn khẽ nhíu lại, đôi mắt quét nhìn bốn phía, tay phải khoác lên trên bàn, câu nghe được câu không. Mười mấy người cấp dưới đang bàn luận sôi nổi, còn vì bảo vệ luận điểm của mình mà mặt đỏ đến mang tai, cũng không ngoa khi gọi nhóm người này là tinh anh của tập đoàn Ngạo Thiên.
Người đàn ông đang ngồi bên trái không phải là người xuất hiện trong club tối qua sao? Còn cô gái ngồi bên cạnh là Mạc Anh, nhưng bộ quần áo cô đang mặc trên người khiến cô giống một em gái nhỏ hơn.
Nước da trắng như tuyết, vóc dáng xinh đẹp, chiếc mũi khéo léo thẳng tắp với đôi mắt to đen huyền, đem tất cả nội tâm che kín trong đôi mắt đó, rất ít ai biết cô sẽ nghĩ gì, chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng lại giúp tôn lên đường cong đẹp đẽ của cô, một chiếc váy hơi ngắn, phối hợp với một đôi giày cao gót màu đen, hoàn toàn tạo thành một tinh anh trong xã hội.
Mạc Anh vừa nghe lời thảo luận của nhóm bạn đồng nghiệp, vừa làm biên bản hội nghị, lúc rãnh rỗi thì đưa ánh nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Trải qua một phen thảo luận kịch liệt, giám đốc phòng kế hoạch đứng lên, nói: “Tổng giám đốc, phòng kế hoạch chúng tôi cảm thấy mảnh đất Tây Giao kia rất đáng đấu thầu, trong thời buổi hiện tại giá đất là giá tiền, mảnh đất Tây Giao kia giá tương đối thấp, chúng ta nên lợi dụng điểm này thu mua nói rồi đem đầu tư, chắc chắn một vài năm tới sẽ được lợi nhuận cao.” .
Những người khác trong phòng kế hoạch cũng lên tiếng, rối rít đứng lên phân tích ý kiến của mình, chỉ sợ bị những phòng khác đoạt lấy lời nói.
“Tổng giám đốc, phòng tài chính cảm thấy kế hoạch này rất khả thi, mảnh đất Tây Giao kia sẽ mang về lợi nhuận lớn cho công ty. . . . . .”
“Tổng giám đốc, phòng công trình không đồng ý đấu thầu mảnh đất Tây Giao kia, mọi người có thể nghĩ tới những công ty khác cũng sẽ nghĩ đến, đến lúc đó giá đấu thầu sẽ lên rất cao không khéo sẽ kéo lợi nhuận công ty giảm xuống.”
“Cho dù giá tiền có lên cao hơn nữa, chỉ cần lợi dụng mảnh đất này, sợ sau này nó mang cho chúng ta lợi nhuận gấp đôi” Một nhân viên khác lên tiếng.
. . . . . .
Trải qua sự thảo luận của nhóm nhân viên bên dưới, có thể tổng kết phần lớn mọi người cho là mảnh đất Tây Giao kia nên được thu mua vì sau này sẽ mang đến lợi nhuận lớn. Nhưng người đứng đầu tập đoàn Ngạo Thiên – Tề Ngạo Vũ nghe những cấp dưới thảo luận, chỉ đưa một vẻ mặt bình tĩnh, làm cho người ta không nhìn ra bất kỳ suy tính gì của anh, không khí trong phòng bỗng chốc trở nên quỷ dị, mọi người tự động ngừng lại, chờ câu quyết định cuối cùng của Tổng giám đốc.
“Mạc thư ký, cô thấy thế nào?” Tề Ngạo Vũ đột nhiên nhìn về Mạc Anh ngồi bên cạnh hỏi.
Bị Tổng giám đốc thình lình hỏi ý kiến, ánh mắt của mọi người trong phòng họp đều đổ dồn vào Mạc Anh, mọi người đều mang bộ dáng u mê, không biết vì sao Tổng giám đốc lại trưng cầu ý kiến của một thư ký.
Mạc Anh cũng đã quen với việc tự dưng được gọi tên, không có chút lo lắng hay bồn chồn, đứng lên nói: “Tổng giám đốc, tôi đồng ý với ý kiến của phòng kế hoạch, giống như phòng kế hoạch đã nói nếu chúng ta lấy được mảnh đất ấy, như vậy người khác cũng có thể thấy được mảnh đất Tây Giao kia rất giá trị, đến lúc đó nó thành miếng mồi ngon, giá tiền tự nhiên đắt lên vài phần.”.
Nghe cô nói như vậy, những nhân viên trong phòng họp vô cùng khinh thường, đây không phải là phòng kế hoạch đã nói qua rồi sao? Còn tưởng rằng cô là nữ anh hùng, năng lực hơn người.
“Nhưng… qua được lần thứ nhất; thứ hai, chúng ta còn chưa suy tính vấn đề khác. Đó là, nếu văn phòng chính phủ cũng nhìn trúng khối đất này, vậy thì sao?” Mạc Anh không nhanh không chậm nói, một lỗ hỏng khổng lồ khiến đám tinh anh lọt vào suy tư.
Mạc Anh cho là nên suy nghĩ đến cái gọi là văn phòng chính phủ, còn may là có bạn tốt nhắc nhở, bạn tốt biết công ty cô đang có ý định đầu tư vào bất động sản, đặc biệt nói cho cô một tin tức nhỏ.
Văn phòng chính phủ cạnh tranh rất mạnh, nếu đã nghĩ đến, bình thường đều hạ giá thành xuống để mua; khi văn phòng chánh phủ làm việc, rất mong sự hỗ trợ mạnh mẽ của người dân, cũng phải nói đến tình lý.
Khi Tề Ngạo Vũ nghiêm túc nghe một người nói chuyện, anh luôn thích nhìn chằm chằm vào mắt người đó, nhưng đôi mắt kia lại sâu thẵm như một vũng đầm, rất hấp dẫn người khác. Vì vậy Mạc Anh đang nói không có nhìn ra phía sau, nhưng trái tim tự dưng lại đập rất nhanh.
Tề Ngạo Vũ cau mày suy tư một chút, trong mắt lóe lên vẻ mặt tán thưởng, những cái đầu sắc bén nhìn đôi mắt vừa lòng của Tổng giám đốc, lập tức than thở về cái suy nghĩ sâu sắc của Mạc Anh.
Cuối cùng, buổi thảo luận này vì câu nói của Mạc Anh mà kết thúc trong êm đẹp.
Quả nhiên Mạc Anh đoán không sai, đã đến giờ tan làm, Tề Ngạo Vũ nhận được thư mời đi tiệc từ thiện. Lúc Mạc Anh chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc ra về, Tề Ngạo Vũ đột nhiên từ phòng làm việc đi ra, phân phó: “Thư ký Mạc, lịch buổi tối có trống không? Nếu rãnh thì cùng tôi đi dự một buổi tiệc từ thiện, nếu không rãnh thì giúp tôi sắp xếp một thư ký khác.” .
Nghe vậy, Mạc Anh khẽ gật đầu, trong lòng vừa mừng vừa lo, mừng là vì được gần quan nếu thế sẽ được ban lộc, đối với người đàn ông anh tuấn trước mắt khiến lòng cô chôn giấu nhiều bí mật, không dám biểu hiện ra chỉ sợ như thế khiến cho cơ hội gần anh cũng chẳng còn, lo chính là sợ lòng mình lại bị anh nhìn thấy, điều này làm cho Mạc Anh cảm thấy ảo não.
Lúc về đến nhà, Mạc Anh lập tức nhảy đến tủ quần áo của mình, cố gắng lựa chọn một bộ quần áo xinh đẹp, cuối cùng vẫn chọn một chiếc váy dài thích hợp với các bữa tiệc tối.
—
. . . . . . Văn sủng về cán bộ cao cấp 《 đổi chồng: cưng chiều em đến nghiện! 》 đường ranh giới. . . . . .
—
Màn đêm buông xuống, giờ phút này, tại phòng hội nghị một khách sạn năm sao cao cấp nhất thành phố S, ban nhạc đang tấu lên những ca khúc vui vẻ, mọi người cùng nâng ly rượu mừng, đầu bếp nổi danh đang làm món óc sên gang ngỗng chuẩn bị dọn lên bàn. Âm nhạc sôi động, những khách khứa đứng bên trong căn phòng diện những bộ trang phục cầu kỳ, bước lên sàn nhảy cùng nhau khiêu vũ, tạo thành một bức tranh hoàn mỹ.
Đây không chỉ là bữa tiệc long trọng, đồng thời cũng là buổi yến tiệc đấu giá ủng hộ từ thiện, âm nhạc như mặt nước thanh nhã chảy qua từng góc tối.
Tới tham gia bữa tiệc lần này không chỉ có những doanh nhân lớn; mà người nổi tiếng, gia tộc giàu có đều đến đông đủ, đàn ông có tiền đến đây muốn ôm túi tiền tìm bạn bè kết giao, như vậy có thể trợ giúp cho sự nghiệp của mình, còn phụ nữ đến đây đều trang điểm xinh đẹp, đại đa số họ làm như thế là vì muốn có được một người đàn ông giàu có.
Yến tiệc thịnh soạn sắp bắt đầu, toàn thể quan khách cầm trong tay ly rượu đỏ đến hội trường chính ngồi xuống ghế danh dự, hoặc cùng bạn vũ đến sàn khiêu vũ, còn vài người đứng một bên cùng bạn bè nói chuyện phiếm, một số người khác là giới truyền thông đang ngồi góc khuất lấy tin tức. Bọn họ rối rít đem ống kính nhắm ngay người mình muốn đưa tin đem tất cả động tác của người đó thu vào máy ảnh, mỗi người đều mang vẻ khẩn trương và hưng phấn trong công việc, nhìn xung quanh vô cùng náo nhiệt.
Bên ngoài hội trường còn có một vườn hoa thật to, giữa vườn hoa có suối chạy róc rách, giờ phút này suối nước mang những màu sắc rực rỡ, mê người khác thường, thế giới phong phú cũng như dòng suối kia.
Dừng ở cửa chính khách sạn, bước xuống xe là một đôi nam nữ không ăn mặc chói lóa như thế, nhưng nam anh tuấn nữ xinh đẹp cuốn hút người nhìn.
Mạc Anh mặc một chiếc váy dài màu tím đi theo Tề Ngạo Vũ vào trong kháng phòng, làm đầu rồng về quyết sách của thành phố S, Tề Ngạo Vũ thoải mái đi theo những thứ nịnh nọt giả dối kia, không xa cách cũng không thân mật.