Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện

Chương 119: Ngoại truyện: Giang Thiếu Hiền 3


Đọc truyện Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện – Chương 119: Ngoại truyện: Giang Thiếu Hiền 3

Trong xe sạch sẽ chỉ có tôi cùng cái người đàn ông áo đen đang lái xe, người đàn ông kia sau khi lên xe chỉ yên tĩnh lái xe, có thể nhìn ra là một người không nói nhiều lắm. Tôi có chút thận trọng ngồi ở cạnh ghế tài xế, bên trong xe bố trí sạch sẽ cùng nước bùn vôi trên người tôi tạo thành trái ngược mãnh liệt.

Nhìn chiếc xe lái thật nhanh ra thôn trang nhỏ sau đó chạy về phía thành phố, trong lòng tôi tràn đầy sương mù, không ngừng suy đoán chiếc xe sắp đi đến đâu, từ trong miệng người đàn ông chủ nhân đến tột cùng là người nào? Là người tốt hay xấu? Những thứ này tôi đều có nghĩ tới, cũng lo lắng qua, nhưng suy nghĩ lại một chút nếu như đối phương là người xấu, để cho tôi đi gặp ba mẹ sao? Sống chẳng vui mừng chết có gì đáng sợ, sau khi nghĩ thông suốt, trong lòng của tôi ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

Trên đường đi tôi cũng không ngủ, lúc vừa mới bắt đầu là sợ, sau lại nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe thấy phải vô cùng mới lạ, những kiến trúc này ở trong thôn chúng tôi chưa từng gặp qua, giống trong cuốn sách gì đó miêu tả, nhà cao tầng, trong tủ kính của cửa hàng phía trước bày vật phẩm tinh xảo, TV lớn như thế, đám người mặc quần áo cao quý, xe cộ chạy tới chạy lui,,,,,,

Không biết qua thời gian bao lâu, chiếc xe chạy nhanh về phía ngoại ô, càng ngày càng xa rời thành phố, tôi mặc dù không sợ chết, nhưng vẫn lo lắng quá trình cái chết đó hoặc sống không bằng chết, trước kia ở trong một quyển sách đã từng viết một người biến thái thích hành hạ người khác, bên tai truyền tới vù vù tiếng gió, tôi vì tương lai của mình lo lắng.

Lúc tôi đang suy nghĩ lung tung hết sức, chiếc xe không biết lúc nào đã dừng ở trước mặt một biệt thự phong cách Châu Âu ở trên núi, chiếc xe xuyên qua cửa sắt lớn chậm rãi lái trên đường nhỏ, theo ngoài cửa xe nhìn sang, tôi có thể nhìn thấy rất rõ ràng trong vườn hoa đủ loại đủ loại nói không ra tên hoa cách đó không xa, còn có cầu gỗ hình vòm đi thông qua núi giả, nơi này cảnh sắc mỹ lệ để cho tôi cho rằng mình đi tới tiên cảnh trốn nhân gian, tôi có chút tham luyến nhìn bên ngoài, hít thở không khí mới mẻ ngoài cửa xe.

Xe chậm rãi dừng ở cửa biệt thự phong cách Châu Âu , ba tầng màu trắng chỉ có ở trên sách mới thấy qua, cho dù xem rất nhiều bộ sách tôi cũng không biết dùng từ nào để hình dung biệt thự xinh đẹp này, lúc tôi đang quan sát biệt thự, người đàn ông mặc tây trang màu đen ngồi chỗ ghế lái đã xuống xe, tôi nhìn theo hướng hắn đi, thấy hắn đang cung kính cùng một người đàn ông trung niên nói gì đó, người đàn ông trung niên thỉnh thoảng nhìn về phía tôi.

Thấy hai người cách đó không xa nói một chút sau đi về phía tôi, tôi có chút nghi ngờ, cũng có chút thận trọng, người đàn ông mặc tây trang màu đen cung kính cư xử với người kia sẽ không phải là chủ nhân của hắn chứ? Nếu như vậy, tôi thật không biết, có thể đối phương tìm lộn người không, tôi đang suy nghĩ lung tung, người đàn ông trung niên mở cửa xe, ánh mắt chăm chú nhìn tôi nói: “Giang tiên sinh, lão gia chúng tôi cho mời!” .

Mặt đối phương mặc dù không biểu hiện gì, nhưng từ trong ánh mắt không nhìn ra thái độ với tôi khinh miệt, trong mắt lấp lánh sáng quắc, mà chỉ lễ phép quan sát, tôi gật đầu một cái sau đó xuống xe, theo người đàn ông trung niên đi vào biệt thự.

Bố trí trong biệt thự làm cho tôi cảm thấy giống như đi vào đồng thoại thế giới, cấp bậc trang bị xa hoa chỉ thấy qua ở trên sách, thảm lông dê trân quý, khảm ở trên vách tường Tv Lcd cỡ lớn, ghế sa lon bằng da thật màu rám nắng, khay trà thủy tinh, đèn treo trần nhà bằng thủy tinh, thang lầu màu bạc xoắn ốc.


(Cảm giác đây đang tả nhà của anh Sở Chiến sau này chứ không phải đang tả nhà của ông nội chị Đường Tố Khanh)

Ta có chút thấp thỏm đi theo người đàn ông trung niên phía sau, mọi thứ nơi này đều làm cho tôi có cảm giác được vô cùng không thành thật, trong lòng suy đoán chẳng lẽ đi vào cung điện Châu Âu.

Người đàn ông trung niên đi tới trước cửa một căn phòng ở lầu hai thì ngừng lại, gõ cửa một cái, sau đó mở cửa đi vào, tôi đi vào gian phòng đầu tiên ngửi thấy một mùi thuốc, sau đó đập vào mắt chính là ông cụ quen thuộc nửa nằm ở trên giường, nghe người đàn ông trung niên cung kính hướng về phía ông cụ nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Lão gia, người đã đến.” .

Ta thế mới biết là ai muốn gặp tôi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, buổi tối trước đây không lâu tôi đã cứu ông cụ trước mắt này, ông hẳn không muốn đẩy tôi vào chỗ chết mới đúng.

Ông cụ nằm trên giường nghe thấy âm thanh, mở mắt nhìn về phía cửa, sau đó từ từ ngọ ngoạy muốn đứng dậy, người đàn ông trung niên bước nhanh tới đỡ ông cụ ngồi dậy, than thiết đặt ở phía sau ông một cái gối đầu mềm.

Thấy ông lão nghiêm túc quan sát tôi, tôi vô cùng xin lỗi lên tiếng chào hỏi, sau đó lo lắng hỏi: “Thân thể của ông đã khỏe chưa?” .

“Thân thể ta tốt hơn nhiều, ngày đó làm phiền cậu, nếu không lão già ta đã đi gặp Diêm Vương, Tiểu Hiền, không ngại ta gọi cậu như vậy chứ?”

Nghe thế, trong lúc bất chợt tôi có chút cảm động, ánh mắt nhân từ của ông cụ tôi đã thật lâu chưa từng thấy qua, mặc dù chú cũng đối xử với tôi cực tốt, nhưng ông ấy thủy chung sợ thím, chỉ có thể hướng ánh mắt về phía tôi lộ ra xin lỗi.


“Cháu ngoan, tới đây để cho ta nhìn cháu một chút.” Ông cụ nhân từ hướng tôi vẫy vẫy tay.

Cái ánh mắt khẩn thiết hiền lành đó để cho tôi không nhịn được đến gần, ông cụ già nua cầm chặt tay của tôi, giải thích chuyện ngày đó sau khi ông tỉnh lại sợ người nhà lo lắng liền vội vội vàng vàng liên lạc với người nhà rời đi.

Nghe được ông cụ nói đến người nhà của ông, nhưng kể từ lúc đi vào biệt thự này tôi chưa từng thấy quá những người khác, trừ sự xưng hô của ông cụ với người quản gia và người đàn ông mặc tây trang màu đen ở ngoài, này hẳn không phải là người nhà trong miệng ông cụ, nếu không sẽ không gọi ông là lão gia, hơn nữa thái độ còn cung kính như vậy, những tò mò này tôi chỉ đặt ở trong đầu.

Cùng ông cụ lảm nhảm chỉ chốc lát sau, người đàn ông trung niên không nhịn được cung kính lên tiếng nói: “Lão gia, đã đến giờ ăn cơm.” .

Ông cụ gật đầu một cái, sau đó từ từ đứng dậy chuẩn bị xuống giường, người đàn ông trung niên đang muốn tiến lên dìu, lại bị ông đẩy ra, nói ông có thể tự mình đi, thấy dáng vẻ ông cụ đi đứng rất khó khăn, tôi có chút lo lắng tới đở ông, không nghĩ tới ông cụ chẳng những không có đẩy tôi ra, còn cười híp mắt mặc cho tôi dìu.

Tôi đở ông cụ đi tới bàn ăn ở lầu dưới, trên bàn ăn không biết lúc nào thì bày đầy đủ món ăn ngon đầy dinh dưỡng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, ngửi thấy mùi thơm, tôi khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, thức ăn phong phú như vậy ở trong thôn chúng tôi ngay cả lễ mừng năm mới cũng không được ăn, đừng nói đến ngày bình thường.

Đở ông cụ ngồi xong, tôi có chút ngây ngốc cùng đứng với người đàn ông trung niên, có chút không biết làm sao, ngay cả người giúp việc trong biệt thự này ăn mặc so với tôi chỉnh tề đẹp mắt hơn, ông cụ dường như nhìn thấu tôi ngượng ngùng, phân phó người đàn ông trung niên dẫn tôi đến gian phòng tùy ý đổi một bộ quần áo của người đàn ông trung niên.

Chờ tôi thay xong quần áo sau khi đi ra phát hiện trên bàn ăn thêm một người, nhìn bóng lưng rất rõ ràng cho thấy là phụ nữ, ông cụ cùng người phụ nữ đó không biết tán gẫu cái gì vô cùng vui vẻ, còn cười ha ha.


Đuôi mắt ông cụ nhìn thấy tôi cách đó không xa, cười lên tiếng nói: “Tiểu Hiền, qua đây, giới thiệu cho cháu, đây là cháu gái của Đường Tố Khanh của ông, A Khanh, đây chính là Tiểu Hiền ngày đó cứu tính mạng ông nội.” .

Tôi từ từ đến gần bàn ăn, lúc này mới nhìn rõ mặt mũi người phụ nữ đó, một khắc kia tôi cho là tôi đã gặp được tiên nữ, thật là quá đẹp, nếu nói hoa trong thôn đến nơi này căn bản không có thể so sánh, bởi vì ở đây không cùng một cấp bậc bên trong, chỉ thấy người con gái trước mắt mặt trái xoan tiêu chuẩn, ngũ quan xinh xắn, mắt ngọc mày ngài, da trắng nõn, như người trong tranh đi ra, tây trang màu đen đơn giản ở trên người của cô mặc đặc biệt hấp dẫn.

Tôi còn ngây ngốc nhìn bề ngoài xinh đẹp của đối phương kia, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn đưa về phía trước mặt của tôi, giọng nói trong trẻo mát lạnh vang lên: “Chào anh, ngày đó vô cùng cảm kích anh đã cứu ông nội tôi.” .

Tôi lấy lại tinh thần, có chút cẩn thận đưa tay ở trên quần áo của mình xoa xoa, sau đó vươn tay nắm tay nhỏ bé trắng noãn kia, xúc cảm trong tay trơn nhẵn làm cho tôi rất mơ màng, có tay của ai mà trơn mềm như vậy, nhỏ như vậy sao? Tôi nghi ngờ, có chút không biết làm sao cà lăm lên tiếng nói: “Không, không cần cám ơn, là, là tôi phải làm.” .

Cứ như vậy ý ông cụ bảo tôi ngồi xuống, cùng bọn họ ăn bữa trưa, thức ăn nơi này tôi chưa từng ăn qua, thức ăn cực ngon, ông cụ thỉnh thoảng gắp thức ăn cho tôi, ngay tại lúc bị thím áp bách sinh hoạt làm cho tôi có cảm giác lỗ mũi có chút một ê ẩm, sau đó bị tôi đè ép xuống, cùng thấp thỏm thật vui vẻ ăn cơm.

Sau khi ăn xong lại hàn huyên với ông cụ và cô gái nhỏ một lúc, sau mới cáo từ với ông cụ, mặc dù ông cụ cực kỳ không đồng ý, nhưng vẫn bất đắc dĩ gọi người ta đưa tôi về nhà. Đây chính là lần đầu tiên tôi cùng A Khanh gặp mặt.

Sau khi về đến nhà, thím rất là hưng phấn hỏi tôi cái người đàn ông mặc tây trang đưa tôi đi đâu, đối phương là ai, có được một câu của tôi là Tìm lộn người, thím hừ một tiếng, cay nghiệt nói: “Tao cũng biết là tìm lộn người, bộ dáng mày thế này làm sao biết người có tiền, muốn biết thì cũng là A Dũng nhà tao biết.” .

Đây là tôi lần đầu tiên nói dối với thím, hoặc trong tiềm thức tôi không muốn thím đi quấy rầy cuộc sống ông cụ cùng A Khanh.

Ta có thói quen viết nhật ký, ghi chép chuyện trong cuộc sống của tôi từng chút vui vẻ, kể từ lần đó thấy A Khanh, trong nhật ký đều viết về nội dung đều có liên quan đến cô, nói ví dụ như cô nói cái gì, cô cười về phía tôi, đoán cô đang làm gì vân vân.

Cuộc sống còn phải tiếp tục, nhưng A Khanh dần dần bị tôi đặt ở trong lòng, tôi vẫn như cũ chịu nhịn thím trách mắng cùng kiếp sống đi làm vô cùng vô tận, cho đến một tháng sau, đột nhiên ông cụ ngồi xe đến, thấy tôi khó khăn như vậy, ông không nói hai lời, lôi kéo thím và chú đi vào gian phòng ở trong ánh mắt nghi hoặc của tôi, nhìn cửa phòng đóng chặt, tôi có chút lo lắng thím có thể đánh ông cụ không, cả người thấp thỏm bất an ở bên ngoài phòng đi tới đi lui, chuẩn bị tùy thời cứu ông cụ.


Khoảng nửa giờ sau, ông cụ cùng chú và thím đi ra, nhìn ra được tâm tình của thím rất là vui sướng, ông cụ dứt khoát đi về phía tôi, cười híp mắt nói: “Tiểu Hiền, làm chồng của cháu gái ông được không?” .

Nghe đến đó tôi hoàn toàn ngây ngẩn cả người, tôi thừa nhận mình đối với cái cô gái nhỏ đó vừa thấy đã yêu, nhưng tôi nằm mơ cũng không dám tưởng tượng sẽ cưới cô, dù sao thân phận của tôi như vậy làm sao xứng với cô, thím nhìn thấy nghi ngờ cùng ngây ngốc của tôi, luôn luôn ở một bên ám hiệu tôi lên tiếng đáp ứng.

Tôi không nhớ rõ lúc ấy nghĩ như thế nào, chỉ biết chờ đến lúc mình hiểu được đã đáp ứng, sau đó cùng ông cụ tiến vào biệt thự lần trước đến kia, tôi không biết ông cụ làm thế nào thuyết phục cô gái nhỏ gả cho tôi, tất cả giống như đang nằm mơ, được ông cụ chúc phúc, tôi cùng cô gái nhỏ kết hôn, tôi không hiểu tại sao thím sẽ cho phép tôi cưới A Khanh, có lẽ là bởi vì liên quan đến tiền.

Chờ tôi và cô gái nhỏ cùng nằm trên một chiếc giường, tôi mới phản ứng được tất cả không phải là giấc mơ, hoặc rốt cục trời cao đã chú ý đến tôi, muốn cho tôi may mắn, cả buổi tối tôi không dám ngủ, cẩn thận hô hấp, có thể cảm nhận được mùi thơm trên người cô gái nhỏ truyền tới, cho đến nửa đêm canh ba, xác định cô gái nhỏ đã ngủ say, tôi mới lặng lẽ xoay người quan sát cô gái nhỏ ngủ, không kìm hãm được đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn ở trên gò má của cô hôn một cái, giống như kẻ trộm thành công hôn trộm, trong lòng tôi mừng rỡ khác thường.

Tôi không biết ở đêm tân hôn vợ chồng khác làm thế nào để trôi qua, mà tôi và A Khanh chỉ là nằm ở trên giường của mình, cho dù là như vậy, tôi cũng vô cùng vui vẻ.

Sau khi kết hôn, A Khanh rời đi, nghe ông nội nói A Khanh có một căn nhà ở thành phố S, vì tiện cho công việc, cô bình thường đều ở tại thành phố S, khi đó tôi mới biết tôi cưới một nhân vật không tầm thường, A Khanh lại là Phó thị trưởng thành phố S, trong nháy mắt tôi ngây ngốc, một nhân vật như vậy tôi làm sao xứng đây, nhất thời trong lòng tôi hiện lên cảm giác tự ti, bình thường tôi cùng ông nội ở trong biệt thự, khi đó tôi vẫn cố gắng chăn sóc ông nội, đồng thời xử lý mọi việc trong nhà, rất nhiều lúc tôi mở ti vi xen tin tức của chính phủ thành phố S hoặc là cầm máy tính xách tay nhớ lại kỷ niệm của tôi với A Khanh.

A khanh rất ít khi trở lại, nhưng mỗi lần cô trở lại lòng tôi cũng sẽ đặc biệt cao hứng, buổi tối luôn hưng phấn ngủ không yên. Tôi vẫn như vậy cùng ông nội ở một chỗ, tình cảm của hai người giống như ông cháu ruột vật, ở trong nhà ông nội làm cho tôi có cảm giác vô cùng hạnh phúc, người ở đây đối xử với tôi cũng thật tâm thực lòng.

Cho đến hai năm sau, ông nội nói láo gọi A Khanh về nhà, cũng chính là lần đó ông nội nói muốn tôi đến thành phố ở cùng A Khanh, ông cụ muốn tôi chăm sóc cuộc sống của cô, khi đó tôi vô cùng hưng phấn, bởi vì rốt cục có thể ngày ngày ở cùng một chỗ với A Khanh, nhưng A Khanh dường như không mấy vui vẻ, cho là tôi dùng quỷ kế, đối với chuyện A Khanh hiểu lầm tôi rất khó chịu, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có nghiêm túc làm tốt bổn phận của mình, để cho cô thấy rõ ràng mình thật tâm.

Đến nhà của A Khanh trong thành phố, tôi thừa dịp thời gian A Khanh đi làm tự mình chuẩn bị đi siêu thị xem một chút, kết quả chẳng biết tại sao bị người khác bắt cóc, khi đó tôi vô cùng sợ, không phải sợ mình bị thương, mà là yêu cầu của bọn bắt cóc làm cho tôi lo lắng, bọn họ yêu cầu A Khanh tự mình đưa tiền tới đây, A Khanh một người phụ nữ nhu nhược làm sao là đối thủ của bọn cướp, tôi lo lắng A Khanh sẽ xảy ra chuyện.

Không biết qua bao lâu, tôi phát hiện mình bị người khác đánh hôn mê bất tỉnh, chờ lúc tôi tỉnh lại phát hiện mình ở một nơi xa lạ, người nơi này đều mặt lạnh, bọn họ ngày ngày luyện tập quyền kích, đánh nhau, công phu : đây là một thế giới mới lạ, không có ai quản thúc tôi, nhưng ở chỗ này thật là kỳ lạ, tôi đi khắp nơi cũng không tìm được đường ra, bất đắc dĩ tôi cũng bắt đầu luyện tập.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.