Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện

Chương 10: Đổi chồng bắt đầu (1)


Đọc truyện Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện – Chương 10: Đổi chồng bắt đầu (1)

Tại khu rừng vắng vẻ, có một căn biệt thự theo phong cách Châu Âu to sừng sững, quan sát cẩn thận thì sẽ biết toàn bộ căn nhà được xây dựng bằng gỗ quý, nóc nhà nhọn, lợp ngói màu đỏ thẫm dưới ánh mặt trời cực kỳ bắt mắt, đi vào căn nhà lại càng thấy rõ những điểm đặc sắc khác, lối kiến trúc cổ điển khiến căn nhà trở nên nho nhã nhưng cũng chẳng kém phần tinh xảo, không thiếu sự thoải mái, đó là sự kế thừa của kiến trúc Trung Hoa thuần túy, duy trì sự tao nhã, đơn giản, lộng lẫy tạo thành một tác phẩm nghệ thuật đặc biệt.

Nào có ai biết chủ nhân của ngôi nhà này là Sở Chiến – người đang ngồi ở chiếc ghế cao nhất trong giới Hắc đạo.

Lúc này, Sở Chiến đang ngồi trong thư phòng xử lý một số hồ sơ nghiệp vụ tương quan, trong thư phòng này trang bị đầy đủ các loại sách; thiết kế giá sách cùng những vật dụng trưng bày trên bàn làm việc đều là do anh tự thiết kế và làm ra.

Reng reng reng. . . . . .

Điện thoại trên bàn làm việc đột nhiên vang lên, Sở Chiến không ngẩng đầu lên, chỉ là tay đưa ra cầm ống nghe điện thoại.

Đầu dây bên kia điện thoại lập tức truyền đến giọng nói không chút tình cảm nào: “Chủ tử, có người vừa mới bắt cóc chồng của Phó Thị trưởng, hiện tại cô ấy đang mang tiền đi chuộc người.”

Nghe vậy, Sở Chiến đang chui đầu vào công việc, liền ngẩng lên, đôi mắt trên gương mặt anh tuấn của anh mở thật to, làm cho người ta nghĩ anh là một người bình thường thuộc giới tri thức, mắt đẹp lấp lánh, khóe miệng khẽ nâng lên, trong đôi mắt sắc bén hiện ra một tia thú vị, chậm rãi lên tiếng: “Hả?” .


Mặc dù người ở đầu dây bên kia điện thoại nghe được giọng nói ôn hòa của anh, nhưng đã là thuộc hạ đi theo Sở Chiến đều biết rõ phía sau sự dịu dàng là sự tàn nhẫn, cái người đàn ông nho nhã và lịch sự này là do hơn một tuần nay anh cố gắng tạo dựng. Đối phương tức giận cũng chỉ im lặng cam chịu, đợi chờ Sở Chiến ra lệnh.

“Tôi biết rồi, đã điều tra rõ vị trí chưa?” Sở Chiến không nhanh không chậm hỏi, trong lòng có không ít hưng phấn, một loại cảm giác kể từ ngày bắt đầu điều tra Đường Tố Khanh liền tồn tại, chỉ là hiện tại càng thêm hưng phấn. Chuyện càng ngày càng trở nên thú vị, xem ra ngày tháng sau này sẽ không nhàm chán.

“Báo cáo chủ tử, thuộc hạ đang dùng định vị điện thoại để điều tra, hai phút sau sẽ có kết quả.” Người ở bên kia đầu dây điện thoại cung kính nói, đè nén chẳng dám hít thở mạnh.

“Điều tra được vị trí cụ thể thì báo cho tôi, cho người tiếp tục theo dõi cô ấy, khi cần thiết phải ra tay bảo vệ cô ấy, đây không phải là trò đùa.” Sở Chiến lên tiếng phân phó.

“Dạ, chủ tử.” Đối phương cung kính nói.

Sau khi Sở Chiến cúp điện thoại, cầm áo khoác lông cừu của mình lên đi ra ngoài.

Hai phút sau, điện thoại di động của anh nhận được tin nhắn ‘Số 23, khu kỹ nghệ bỏ hoang, ngoại ô thành phố S’.

. . . . . . Văn sủng về cán bộ cao cấp 《 đổi chồng: cưng chiều em đến nghiện! 》 đường ranh giới. . . . . .

Khoảng hai mươi phút sau, tại phòng ngoại giao của khu kỹ nghệ bị bỏ hoang, bốn người đàn ông mặc áo khoác, sắc mặt hung hăng đang vây quanh một chiếc bàn nhỏ cùng nhau đánh bài, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng chửi thề. Tại một góc khác đã gần như sụp đổ, có một người con trai đang bị trói, chỉ thấy tròng mắt của anh bị mảnh vải đen trói chặt, tay cũng bị cột vào một cột tường, miệng bị nhét một cái khăn thật to, quần áo nhăn nhúm và dính đầy bùn đất, chật vật không chịu nổi, đó chính là người đang bị bắt cóc – Giang Thiếu Hiền.

“Mẹ, không chơi nữa, không chơi nữa, tay bố đây thối kinh khủng, kể từ khi bắt thằng nhóc kia xui quá.” Người đàn ông có một vết sẹo dài trên má cầm một quân bài còn lại tức giận ném ra bàn gỗ, vừa thở phì phò vừa hét lớn.


“Thôi được rồi, nhẫn nại một chút đi, đoán chừng con nhỏ kia mau đến giao tiền thôi.” Một người đàn ông khác có đôi mắt lấm la lấm lét, dáng dấp nhỏ bé lên tiếng khuyên nhủ.

“Nếu không phải sợ tổn thương con tin không lấy được tiền, bố đây đã sớm đánh nó một trận cho hạ dạ rồi, ai biểu nó không mang đến may mắn cho tao, xui xẻo!” Đao Ba Nam hung tợn nói, đi tới bên cạnh Giang Thiếu Hiền, tức giận dùng chân mình đá mấy cái vào chân anh, nghe anh kêu đau oai oái mới thôi.

“Mà thằng này dáng dấp cũng khá đẹp đó, mặt mày điềm đạm, bộ dáng đáng yêu, khiến lão tử đây còn thấy động lòng, cho tới bây giờ lão tử cũng chưa chơi đùa với đàn ông bao giờ, không chơi là ngu, nên thôi chơi đùa một chút cũng vui, Hừ!” Đao Ba Nam đắm đuối nói, sau đó nóng lòng cởi ra quần áo của mình ra.

“Lão Đao, đây là con tin, coi chừng nó nói chuyện này ra chúng ta không nhận được tiền.” Người ngồi bên cạnh chậm rãi đốt một điếu thuốc lên, rồi lạnh giọng lên tiếng.

“Hừ! Sợ cái gì, dù sao người đưa tiền tới cũng là một con đàn bà, đưa tiền tới rồi lại nghĩ đến chuyện trở về hay sao? Nghe nói Phó Thị Trưởng còn là một cô gái vô cùng xinh đẹp, đến lúc đó anh em chúng ta hãy khai quật hết cái đẹp trên người cô ta, mơi này vô cùng hoang vu cô ta có thét lên cũng vô dụng, hắc hắc. . . .” Đao Ba Nam âm hiểm cười tươi.

Những người khác cũng cười theo, không tiếp tục lên tiếng ngăn cản, đoán chừng uống no một bụng hưng phấn và đang chờ trò vui tiếp theo.

Giang Thiếu Hiền nghe được lời bọn họ nói, liền cố phản kháng, không ngừng nắm kéo cánh tay, muốn nhân cơ hội này cởi trói cho mình, trong lòng không ngừng cầu nguyện cho Đường Tố Khanh đừng có chuyện gì, bọn này là đám người không có nhân tính, chuyện gì cũng dám làm cả.

“Ha ha ha. . . . Phản kháng đi! Cố phải mà phản kháng đi, như vậy chơi hơn hưng phấn.” Đao Ba Nam cười tà mị, toàn thân trần truồng không kịp chờ đợi liền cởi quần áo của Giang Thiếu Hiền ra.


“Ha ha ha. . . . . . Lão Đao, nhanh lên một chút, chờ ông thoải mái xong lão tử cũng muốn nếm qua cảm giác chơi đùa với một thằng đàn ông.” Một người đàn ông khác xoa xoa đôi tay, sốt ruột lên tiếng, nhìn người đàn ông nhu nhược kia trong nháy mắt lại không ngừng phản kháng, trong lòng cực kỳ kích động, nóng lòng muốn thử.

“Đi, đi, đi, xếp hàng chờ đi.” Đao Ba Nam cùng lúc xé quần áo của Giang Thiếu Hiền ra, chiếc áo đắc tiền liền rách ra một đường to, gã ta cười to vui vẻ xé rách chiếc áo lót bên trong của Giang Thiếu Hiền.

“Ôi!!, má ơi.” Đao Ba Nam vừa cởi được quần áo bên trong của Giang Thiếu Hiền đột nhiên tay liền bị đau như cắt, thu tay về kêu lên một tiếng như con heo bị chọc tiết.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, Đao Ba Nam cảnh giác nhìn xung quanh, gã ta đứng lên, thét lớn: “Người nào? Có giỏi thì ra ngoài!”

“Hừ, tìm chết! Lại dám nguyền rủa bố mày nhu nhược à.” Tại cửa khu nhà bỏ hoang, một người đàn ông tướng mạo cao lớn, đôi mắt mang theo sự lạnh lẽo cùng tinh nghịch đi tới, không thấy rõ dáng dấp của anh như thế nào, nhưng trong nháy mắt anh xuất hiện tại đây, không hề có bất kỳ báo động nào, gã Đao Ba Nam liền té xuống, khóe miệng và lỗ mũi từ từ chảy máu, con mắt mở to, giống như chết không nhắm mắt.

Ba người đàn ông còn lại nhìn cảnh tượng này, không dám thở mạnh một tiếng, người này thật sự xuất quỷ nhập thần nha, bọn họ còn chưa nhìn rõ người này ra tay như thế nào, trong nháy mắt gã kia đã chết rồi.

Người kia càng đi tới gần hơn, bọn họ thấy rõ gương mặt của người đang đi tới và người đang bị trói giống nhau như đúc thì có hơi sững sờ, đoán xem hai người có phải là anh em sinh đôi không, trong lúc ánh mắt ba người quay lại trao đổi với nhau, lập tức một đám người áo đen từ trong bóng tối đi ra, nhanh chóng giải quyết bọn họ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.