Đọc truyện Đợi Chờ Ký Ức – Chương 58
Hải Quỳnh vào phòng thấy các bạn đã ngủ hết, cô không mở đèn, nhẹ nhàng thay đồ rồi chui vào giường. Nhớ đến nụ hôn với Tần Phong mà đỏ bừng cả mặt, cảm giác hạnh phúc ngập trời. Là sự thật sao? Cô không phải đang nằm mơ. Nếu đây là giấc mơ, vậy cô không muốn tỉnh lại.
Hải Quỳnh không dám nhắm mắt lại, cô sợ khi nhắm mắt lại, thì những hồi ức ban nãy sẽ biến mất. Cả người lâng lâng với cảm xúc tuôn trào trong lòng. Trong lòng nhớ đến Tần Phong, muốn biết anh nghĩ gì, muốn nghe giọng nói của anh, muốn biết anh đang làm gì. Mọi cảm xúc như muốn bùng nổ trong lòng cô.
Tình yêu đầu là như thế sao? Cô cứ nghĩ cảm xúc với Khánh Vũ chính là tình yêu đầu. Nhưng bây giờ cô mới biết, hóa ra cảm xúc của lần đầu tiên yêu mãnh liệt hơn, hạnh phúc hơn và nồng nàn hơn. Cứ như mật ngọt của ong, hương thơm của hoa, hạnh phúc như vị kẹo mút.
Hải Quỳnh ngồi dậy rón rén sang giường Minh Trang đánh cắp điện thoại để nhắn tin cho Tần Phong, bởi vì nếu cứ để những cảm xúc trong lòng như vậy, chắc chắn cô sẽ thức trắng cả đêm. Hải Quỳnh chuyển chế độ im lặng để không đánh thức các bạn rồi mới bắt đầu nhắn tin cho Tần Phong.
– Anh về đến nhà chưa?
Cô nhắn một tin nhắn gửi cho Tần Phong, sau đó hồi hộp chờ đợi tin nhắn trả lời của anh. Khi Tần Phong nhắn tin lại, tim Hải Quỳnh đập mạnh vui sướng, vội vàng mở ra xem.
– Anh về đến nhà rồi, em đã đi ngủ chưa?
– Rồi, nhưng em không ngủ được.
– Anh cũng vậy. Vì anh nhớ em.
Hải Quỳnh như người trên mây khi nhìn thấy bốn chữ “ Vì anh nhớ em”. Cô phải làm sao đây. Cô gần như ghẹt thở vì tim ngừng đập. Đây có được xem là một lời thổ lộ hay không? Cô nên trả lời ra sao, chỉ biết rằng cảm xúc lúc này là vừa vui vừa xấu hổ.
Cô run rẩy nhắn lại.
– Em cũng vậy.
Tần Phong nhận được tin nhắn trả lời của cô thì tim thắt lại, có nghĩa là cô cũng nhớ anh. Đó có phải là lời đáp lại nỗi lòng của anh hay không.
Vừa mới chia tay cô thôi mà anh đã thấy nhớ cô vô cùng, điên cuồng nghĩ đến cô, nhớ tới vị ngọt trên đôi môi cô đến không ngủ được.
Tần Phong bèn nhấn nút gọi điện cho Hải Quỳnh, bởi vì anh khát khao được nghe giọng nói của cô, nhưng khi nghe được giọng nói dịu dàng đáp lại của bên kia, Tần Phong mới biết mình tham lam không chỉ muốn được nghe giọng nói của cô, mà còn muốn được ôm lấy cô, hôn lên đôi môi hồng nhỏ xinh kia.
Thì ra cảm xúc yêu chân thật lại khiến cho con người có nhiều khao khát đến như vậy.
Sau đó, hai người không có dịp gặp nhau do bận rộn thi cử, nhưng tối nào Tần Phong cũng nhắn tin qua điện thoại của Minh Trang cho Hải Quỳnh.
– Điện thoại không có xài chùa nha – Minh Trang liếc Hải Quỳnh đang vui vẻ nhắn tin cho Tần Phong trêu.
– Cái gì mà xài chùa chứ. Cách hai ngày anh Tần Phong đều nạp tiền vào điện thoại của bà mà. Xài mấy tháng cũng chưa hết nữa là – Hải Quỳnh bèn cãi.
– Cái đó là tiền điện thoại, còn tiền điện nữa chi – Minh Trang nhướn mày nói.
– Nhỏ mọn, tiền điện có chút xíu mà cũng tính. Tại tao lỡ nói với ba và anh Hiểu Huy rằng không cần xài điện thoại, nếu không tao đã đi mua rồi – Hải Quỳnh bĩu môi lườm bạn nói.
– Sao không tính, tiền hao mòn điện thoại nữa đó nha, xài nhiều mau cũ thì sao – Minh Trang bèn cười gian phân tích.
– Vậy thôi, sau này tao không mượn của mày nữa, Hồng, cho tao mượn điện thoại của mày đi – Hải Quỳnh hất mặt nhìn minh Trang nói – Lát tao đi mua thể nạp tiền trả mày.
– Được đó, cứ xài thoải mái – Phương Hồng cười ha ha đáp.
– Ây da, Hải Quỳnh yêu dấu, bạn cứ việc mượn đi, xài đi cho cũ đi, mua lại cái mới ình là được. Mình đang thích một kiểu mới ra mà tiếc tiền chưa mua – Minh Trang trèo lên giường ôm lấy Hải Quỳnh cười hì hì bảo.
– Đồ tham lam – Lê Phương và Phương Hồng đồng thanh lên tiếng.
– Dám nói tao tham lam, hai đứa bây chết chắc – Minh trang nói xong, bèn xông lên giường Phương Hồng và Lê Phương đang ngồi thọc loét từng đứa, Ngọc Yến cũng chạy đến phụ họa, tiếng cười tiếng thét vang vọng cả ký túc xá.
Cuối cùng buổi chiều cũng thi xong, cả nhóm rũ nhau đi xem phim xã stress, Hải Quỳnh bèn mua lại đĩa phim cho Tần Phong xem. Đã lâu rồi hai người không gặp nhau, nên cô định mướn cớ này để đến tìm anh.
Xuống khỏi taxi đã thấy mưa bắt đầu rơi, cô vội chạy nhanh vào bên trong. Khi cô bấm chuông nhà anh, người ra mở cửa là một cô gái rất xinh đẹp, nét mặt hiền lành, bận chiếc áo ngủ đứng trước mặt cô.
Hải Quỳnh nhận ra cô gái này là cô gái đã cùng tần Phong đi vào khách sạn lần trước. Một cảm giác tan vỡ đau lòng đến chảy máu trong tim Hải Quỳnh.
– Có chuyện gì sao? – Thấy Hải Quỳnh đứng ngây người nhìn mình cô gái bèn lên tiếng hỏi:
Giọng của cô gái này nhẹ và thanh vô cùng, cô ấy lại rất xinh đẹp, con trai thấy cô ấy nhất định sẽ bị thu hút. Hải Quỳnh nghe hỏi thì giật mình lúng túng ngẩng đầu định đáp thì thấy Tần Phong đang bước ra. Hải Quỳnh nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tần Phong như thể hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của cô thì cảm thấy như ai đang đâm mạnh vào tim.
Vẫn biết anh là người đào hoa, vẫn biết anh từng cặp kè với nhiều cô gái. Cô cũng từng chứng kiến anh tay trong tay với Nguyên thu và cô gái trước mặt. Nhưng sao trong lòng vẫn cứ thấy đau đớn nhức nhói như vậy.
– Em chỉ muốn đến đưa cho anh cái này thôi – Hải Quỳnh lắp bắp nói rồi đưa cái đĩa lên cao cho Tần Phong thấy – Chị cầm lấy giúp em. Em về đây ….
Hải Quỳnh nhét vào tay cô gái, lúc này đang quay đầu nhìn Tần Phong rồi nhìn lại Hải Quỳnh dò xét. Hải Quỳnh đưa xong thì quay đầu bỏ chạy, cũng may lúc đó thang máy cũng vừa mở cửa, cô vội chạy vào đóng cửa lại, nước mắt đã đong đầy khóe mi.
Cô không ngờ mọi chuyện lại như vậy, nếu cô biết trước, cô sẽ không đến. Nếu như cô không vì quá nhớ anh, mong được gặp anh sẽ không bất chấp trời đã tối mà chạy đến tìm anh. Để rồi nhận lấy một sự thật đau đớn đến thế.
Hóa ra trong lòng anh, cô cũng như những cô gái khác, chỉ là thú vui cho anh chơi đùa nói chuyện yêu đương. Hóa ra chỉ mình cô yêu thật lòng mà thôi.
Cửa thang máy mở, Hải Quỳnh chạy ra bên ngoài, trời đã mưa lớn từ lúc nào. Nhưng cô mặc kệ, giờ phút này cái lạnh của mưa gió làm sao bằng cái lạnh đau đớn của tâm hồn. Giờ phút này mưa có to thế nào cũng không xóa được những giọt nước mắt thương tổn trong lòng cô.
Vì sao tình yêu đầu tiên mà cô cứ nghĩ là hạnh phúc và ngọt ngào lại nhận lấy một kết cuộc như thế.
Chân dậm lên những hạt mưa, người thấm mưa lạnh toát, người Hải Quỳnh run lên, nhưng không phải vì lạnh mà vì đau đớn.
Một bàn tay to lớn ướt nước mưa nắm lấy tay cô, một giây đầu lạnh lẽo nhưng ngay sau đó là cả một vùng trời ấm áp kéo giữ bước chân cô đứng lại. Một cây dù đưa đến che cho cô khỏi những hạt mưa lạnh lẽo kia. Bàn tay siết chặt tay cô hơn nữa, tạo ra cảm giác ấm áp vô cùng.
Hải Quỳnh quay đầu nhìn lại, Tần Phong đang nhìn cô dịu dàng nở nụ cười mắng yêu:
– Đồ ngốc, anh yêu em.
Nước mắt Hải Quỳnh lại rơi ra, cô nhìn Tần Phong với vẻ tuyệt vọng, sao giờ phút này, anh còn nói với cô lời này. Cô muốn rút tay về nhưng Tần Phong đã siết chặt hơn. Sau đó kéo cô vào trong lòng mình.
Nhưng Hải Quỳnh vùng vẫy thoát ra khỏi lòng ngực anh muốn bỏ chạy. Tần Phong lần nữa giữ tay cô lại nói:
– Đồ ngốc! Người đó là chị gái anh.
Hải Quỳnh như người trong cơn mê tỉnh lại, cô ngơ ngác nhìn Tần Phong như không tin vào tai mình, cô giương đôi mắt đã đỏ hoe nhìn Tần phong. Tần Phong khẽ cười giương dù che cho cô, cả người anh cũng bị ướt hết, sau đó lặp lại lần nữa:
– Ngốc à, anh yêu em.
Hải Quỳnh òa khóc nức nở lao vào lòng Tần Phong. Tần Phong nhẹ nhàng ôm chặt lấy cô, lặp lại lần nữa.
– Anh yêu em.
Dưới màn mưa, có hai trái tim cùng hòa chung nhịp đập, họ đã trao cho nhau một nụ hôn ngọt ngào. Đó là nụ hôn chính thức sau giậy phút bày tỏ của hai trái tim. Nụ hôn đầu tiên đánh dấu một tình yêu đẹp.
Sau đó là những ngày tháng hạnh phúc vui vẻ. Hải Quỳnh cũng thường xuyên đụng mặt Khánh Vũ, nhưng cô đều tránh mặt. Chớp mắt là đã tới ngày lễ tết, Hải Quỳnh đành chia tay với Tần Phong để theo các bạn về nhà.
– Cầm lấy – Tần Phong đưa cho Hải Quỳnh một chiếc hộp nhỏ.
– Cái gì vậy? – Hải Quỳnh nhìn cái hộp trong tay Tần Phong dò hỏi.
– Điện thoại. Để anh có thể liên lạc với em, ở nhà em không có Minh Trang để em mượn điện thọai đâu.
– Không cần đâu. Về nhà là em đi mua ngay – Hải Quỳnh từ chối, cô không muốn nhận món quà quá đắc tiền từ Tần Phong.
– Cầm đi. Vì cái này với cái của anh giống nhau. Anh đã lưu số điện thoại của anh vào đó – Tần Phong cười nói nhét chiếc hộp vào tay Hải Quỳnh.
Có nghĩa là điện thoại của anh và của cô là điện thoại đôi. Hải Quỳnh đành ngoan ngoãn nhận lấy. Tần Phong kéo cô vào lòng anh chẳng muốn cô đi chút nào, sau đó Tần Phong cúi đầu hôn lên môi Hải Quỳnh như muốn luyến tiếc cho quảng thời gian sắp xa nhau kia. Hai người chỉ mới bắt đầu đến với nhau lại phải chia xa rồi.
– Ừhm..ừhm…- Tiếng Minh Trang tằng hắng vang lên sau lưng họ – Đề nghị anh chị về nhà đóng cửa dạy nhau, không được làm ô nhiễm đầu óc trẻ thơ như thế.
Tiếng của mọi người cười khúc khích vang lên tiếp theo sau đó khiến hai người xấu hổ buông nhau ra. Hải Quỳnh đỏ cả măt, còn Tần Phong thì cười nói:
– Cho anh gửi Hải Quỳnh, chăm sóc cô ấy trên đường về giúp anh.
– Cha mẹ ơi, ganh tỵ quá đi mất – Lê Phương cười trêu vẻ ngưỡng mộ.
– Đường về có một tiếng đồng hồ mà anh làm cứ như cả dải ngân hà vậy. Yên tâm di, Hải Quỳnh không bị ai bắt đi đâu – Phương Hồng cười nói.
– Mà xí….cho em hỏi, Hải Quỳnh là của nhà anh hồi nào vậy, sao nói như Hải Quỳnh là của anh thế – Minh Trang chen vào trêu.
– Con nhỏ này, cứ trêu mãi – Hải Quỳnh dậm chân xấu hổ mắng.
Cả bọn cười phá ra vui vẻ. Cuối cùng cũng lên đường về nhà bình an.
Sau đó Hải Quỳnh mua một cái sim lắp vào điện thoại rồi háo hức gọi cho Tần Phong. Cô vừa gọi Tần Phong liền bắt máy ngay.
– Hải Quỳnh! – Anh gọi ngay tên cô.
– Sao anh biết là em, em mới mua sim này mà – Hải Quỳnh chớp chớp mắt nghi hoặc hỏi.
– Ngốc! Số này chỉ có mình em biết thôi – Tần Phong mắng yêu đáp.
Thì ra là vậy. Hải Quỳnh cảm thấy vô cùng sướng khi nghe Tần Phong nói thế. Con gái không có sở thích độc chiếm như con trai nhưng mà có một thứ chỉ thuộc về họ thôi chính là niềm hạnh phúc vĩnh viễn. Số điện thoại này thuộc về mình cô mà thôi.
Mồng 1 tết mọi người đông vui cùng nhau đi chúc tết người thân, mồng hai tết đi chúc tết bạn bè thầy cô.
Nhưng mồng ba tết lại là ngày vô cùng đặc biệt đối với những đôi yêu nhau. Ngày lể tình nhân.
Đó là ngày lễ đầu tiên của họ. Nhưng mà Tần Phong lại không ở bên cạnh cô, Hải Quỳnh nhìn tờ lịch đã được đánh dấu mà thở dài. Chỉ có con gái là háo hức mong đợi và nhớ kỹ còn trai thường không nhớ những ngày lễ như thế này, lần trước giáng sinh hai người họ đều bận thi, chẳng thể đi cùng nhau, nhưng sau đó có dẫn cô đi chơi bù. Hôm nay lại là ngày tết, có lẽ Tần Phong sẽ không nhớ ngày này.
Quả nhiên Hải Quỳnh chờ đợi cả ngày vẫn không thấy Tần Phong gọi điện nói tới. Cô cũng không thể mặt dày mà gọi điện nhắc anh, đành buồn bã ngồi nhà xem ti vi.
– Haha….hôm nay là ngày lễ tình nhân mà anh lại ở nhà à. Không nhanh lên là ế vợ cho xem – Tiếng Minh Trang vang lên từ bên ngoài.
– Không biết à, anh ở vậy cho con gái nó thèm.– Hiểu Huy cũg ghê gớm đáp trả
– Haiz! Anh trai của tụi em tự tin thấy sợ.
– Mấy đứa định đi đâu? – Hiểu Huy lên tiếng hỏi khi thấy bốn cô nàng lọt tọt vào nhà.
– Đi chơi lễ tình nhân chứ đi đâu anh – Lê Phương cười đáp.
– Người ta có bồ mới đi chơi, còn mấy đứa chẳng ai thèm như mấy em có ai mà đi chơi cùng – Hiểu Huy cũng đáp trả lại.
– Tụi em là bồ của nhau. Tụi em là hội less mà anh không biết sao – Ngọc yến ôm Lê Phương hun một cái cười đáp.
– Xì….- Hiểu Huy lắc đầu chịu thua mấy đứa không sợ trời không sợ đất này, dám ình là less luôn, rồi dặn dò – Đi sớm về sớm.
– Dạ….hìhi…tụi em biết rồi – cả bọn ngoan ngoãn gật đầu.
– Tụi bây định đi đâu vậy – Hải Quỳnh cũng bước ra tò mò hỏi.
– Vào trong rồi nói chuyện – Cả bọn kéo Hải Quỳnh trở ngược lại phòng cô.
– Mau thay đồ đi, chọn bộ nào đẹp ấy – Lê Phương giục.
Hải Quỳnh bị mấy đứa bạn chọn quần áo thay đồ rồi kéo ra ngoài. Đưa Hải Quỳnh đến con đường bên khu phố, giờ này mọi người đều đóng cửa yên ắng trong nhà hết rồi.
– Được rồi, đi đi…- Ngọc Yến cười khúc khích đẩy Hải Quỳnh về phía trước.
– Chúc vui vẻ nha – Lê Phương cười gian nói.
– Đi tới sáng cũng được, tụi tui nói là hôm nay đến nhà Phương Hồng ngủ rồi – Minh trang cười gian nói.
Nhưng Hải Quỳnh ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy mấy đứa bạn đãh nhanchóng rút lui. Hải Quỳnh nhìn theo bóng mấy đứa bạn ngạc nhiên vô cùng. Đang định đuổi theo thì một bàn tay từ phía sau bước đến nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Cái cảm giác ấm áp này vô cùng quen thuộc, tim Hải Quỳnh run nhẹ, cô từ từ quay đầu lại. Gương mặt người đó hiện ra từ từ trong bóng đêm, như thể đem bóng đêm vùi lấp lại sau lưng, phát ra ánh sáng rạng rỡ. Nụ cười của người ấy rạng rỡ như ánh mặt trời sớm mai khiến cho Hải Quỳnh hạnh phúc đến vô vàn. Ánh mắt dịu dàng đến nỗi như áng mây nhẹ trôi trên trời.
Đã bao nhiêu ngày không gặp, biết bao nỗi nhớ, biết bao sự mong chờ. Không đợi người ấy lên tiếng, Hải Quỳnh hai mắt long lanh xúc động nhào đến ôm chầm lấy Tần Phong. Tần Phong giang đôi tay rộng rãi và vững chắc của mình ôm lấy Hải Quỳnh. Đã biết bao nhiêu ngày anh mong nhớ, rất muốn chạy đến gặp cô, nhưng lại sợ bản thân gặp rồi lại không muốn rời đi.
Tần Phong ôm Hải Quỳnh trong vòng tay, siết thật chặt để giải toả nỗi nhớ nhung trong lòng. Nhưng anh phát hiện nỗi nhớ nhung này như sóng trào, không lúc nào ngưng. Cuối cùng cuối đầu hôn lên đôi mắt đã đỏ hoe kia, rồi lần tìm bờ môi ngọt ngào. Hai đôi môi gặp nhau quyện chặt, đem bao nỗi nhớ nhung trút vào từng nụ hôn.
Đến khi Hải Quỳnh gần như không thở nỗi thì Tần Phong mới luyến tiếc buông cô ra, nhưng anh vẫn tham lam hôn nhẹ bờ môi cô không muốn rời, sau đó đến khắp gương mặt cô. Hải Quỳnh sau đó đỏ bừng cả mặt tựa vào lòng Tần Phong, cảm nhận từng hơi ấm và nhịp đập của anh.
– Sao anh lại đến đây?
– Ngốc, vì anh nhớ em – Tần Phong vuốt nhẹ mái tóc Hải Quỳnh đáp.
– Em cũng rất nhớ anh – Hải Quỳnh lí nhí thú nhận.
– Ừ…- Tần Phong khẽ đáp rồi siệt chặt vòng tay ôm Hải Quỳnh vào lòng.
Sau đó có tiếng tin nhắn của Tần Phong vang lên, Tần Phong luyến tiếc buông Hải Quỳnh ra mở tin nhắn xem, là tin nhắn của Minh Trang.
“Anh Tần Phong! Hải Quỳnh của em ngây thơ lắm. không hiểu chuyện đâu. Bây giờ vẫn còn nghĩ con trai con gái ôm nhau ngủ trên giường là sinh em bé rồi. Anh phải chủ động tấn công một chút nha”
Tần Phong đọc tin nhắn xong khẽ thờ dài cười.
– Minh Trang nhắn gì vậy – Hải Quỳnh nhìn Tần Phong cười e ngại hỏi, cô biết mấy đứa bạn cô không dễ dàng gì để cho hai người đi riêng như vậy.
– Không có gì. Chúng ta đi thôi – Tần Phong tắt điện thoại bỏ vào túi rồi nắm tay Hải Quỳnh kéo đi.
– Chúng ta đi đâu? – Hải Quỳnh ngơ ngác hỏi.
– Hôm nay là lễ tình nhân đầu tiên của chúng ta mà, tất nhiên là làm chuyện mà tình nhân phải làm rồi – Tần Phong khẽ cười đáp.
Hải Quỳnh khẽ cười vui sướng, hoá ra Tần Phong cũng để ý đến ngày này, vì vậy anh lặn lội đến đây để cùng cô đón lễ tình nhân ngọt ngào.
– Hai bạn mua đồ tình nhân đi – Rất nhiều gian hàng bán đồ dành cho tình nhân mời hai người mua.
Hai người chọn mua áo tình nhân, sau đó đi ngang qua một cái quầy bán trang sức. Trang sức ở đó rất đẹp, Hải Quỳnh nhìn vào thấy rất thích.
– Mua đi hai em, ở đây có rất nhiều loại nhẫn đẹp.
Hải Quỳnh liếc nhìn Tần Phong, anh cũng nhìn cô cười rồi chăm chú lựa. Cả hai cuối cùng cũng lựa được một cặp nhẫn ưng ý. Nhưng sau đó, sắc mặt Hải Quỳnh không được tốt.
– Sao vậy, không thích à? – Tần Phong nhìn Hải Quỳnh hỏi.
Cô lắc đầu, thở dài nói:
– Ba và anh Hiểu Huy không cho em quen bạn trai khi đang học đâu. Cái này là bí mật đó. Nếu đeo nhẫn, họ sẽ chú ý.
Tần Phong nghe Hải Quỳnh nói xong thì trầm mặt xuống sau đó lựa một sợi dây truyền nhỏ nhắn đeo lên ổ hải Quỳnh rồi nói:
– Vậy về nhà em cứ đeo chiếc nhẫn vào sợi dây truyền này, sẽ không ai phát hiện đâu, nó sẽ như là cái mặt dây truyền thôi.
Ánh mắt Hải Quỳnh vụt sáng, cô vui vẻ gật đầu. hạnh phúc nắm lấy tay Tần Phong, hai chiếc nhẫn sát vào nhau kết chặt một mối tình yêu đẹp.
Họ trãi qua một lễ tình nhân rất đẹp, hạnh phúc ngọt ngào cùng những nụ hôn say đắm. Dù vậy, Tần Phong vẫn đưa Hải Quỳnh về nhà đúng giờ giới nghiêm của nhà cô. Anh ở lại một khác sạn gần đó, để có thể ngày ngày gặp cô cho đén khi hai người trở về trường.