Đọc truyện Đợi Chờ Ký Ức – Chương 40
Công việc của nhóm ngũ long công chúa hàng ngày là nấu cơm cho nên hằng ngày họ phải thức dậy sớm hơn mọi người, chuẩn bị đồ ăn sáng. Sau đó là rửa chén và đi chợ, lại tiếp tục nấu cơm… Chỉ được mấy ngày mà tiếng ca thán của họ cao đến ngất trời.
Sáng đó Hải Quỳnh thức dậy bỗng cảm thấy toàn thân nhức nhối mệt mỏi vô cùng, bụng quặn thắt. Đang dọn bữa cơm trưa ọi người thì sắc mặt tái xanh dù vậy cô vẫn cố gắng cùng các bạn làm việc cho xong. Nhưng cuối cùng cô lại ngất xỉu khiến mọi người phát hoảng.
Tới khi Hải Quỳnh mở mắt tỉnh lại thì nghe tiếng cải vả ầm ĩ. Hé mắt nhìn quanh thì thấy mình nằm ở bệnh xá của trường.
– Nếu chị không bắt bọn tôi phải làm nhiều như vậy thì Hải Quỳnh đâu có vì làm việc quá sức mà ngất đi như thế – Minh Trang giận dữ hét vào mặt Nguyên Thu.
– Nấu cơm thì có gì mà vất vả chứ – Nguyên thu cũng không chịu thiệt bèn cãi lại.
– Vậy sao chị không nấu đi – Phương Hồng cũng quát lên.
– Chị có biết là bọn tôi phải bỏ tiền túi ra để đi chợ ọi người hay không hả, chị có giỏi thì cầm số tiền đó đi chợ thử xem – Lê Phương cũng căm phẫn mà gào lên.
– Chị thử ở lại ngồi giữa trời nắng rửa chén trong khi tất cả mọi người đã đi nghĩ hết rồi xem. Ở nhà bọn tôi còn không đọng đến cái móng tay nữa, vậy mà ở đây bị chị coi như osin sai bảo. Chị tưởng chị là ai chứ – Ngọc yến cũng không thể nén giận mà mắng ****.
Nguyên Thu tái mặt khi nghe bốn người họ gào thét nhất là có mặt của thầy Khánh Vũ và Tần Phong.
– Em chỉ đưa cho họ 5 trăm ngàn tiền chợ mỗi ngày thôi sao. Tôi nhớ quỹ đoàn chi nhiều hơn cho đợt tình nguyện này mà – Khánh Vũ kinh ngạc nhìn Nguyên Thu.
– Chẳng phải đã bảo công việc luân phiên nhau làm hay sao – Tần Phong cũng tức giận quay sang dặn hỏi.
Nguyên Thu bị hỏi thì sợ hãi ấp úng nói:
– Em…
Hải Quỳnh không muốn thấy vì mình mà mọi người ầm ĩ lên như vậy bèn quyết định lên tiếng, cô gọi:
– Hồng..
Mọi người nghe tiếng cô gọi bèn quay đầu lại, ánh mắt lo lắng nhìn cô hỏi thăm:
– Sao rồi, thấy trong nười thế nào, đi bệnh viện nha – Lê Phương lo lắng hỏi.
Hải Quỳnh ôm lậy bụng cố gắng ngồi dậy, cô cảm thấy bị mọi người nhìn lúc mình nằm thì xấu hổ chết đi được rồi lắc đầu nói:
– Em không sao hết, không phải lỗi chị Nguyên Thu đâu.
– Em cứ nói ra ọi người biết đi, nếu như là do làm việc nặng mà ngất đi thì phải truy cứu trách nhiệm đối với người phân công – Khánh vũ nhìn Hải Quỳnh lo lắng, ánh mắt thể hiện rõ sự đau xót truo17c cơn đau của Hải Quỳnh.
Nguyên thu nghe Khánh Vũ nói vậy thì tái cả mặt sợ hãi, vội nắm tay áo Tần Phong lắc lắc, nhưng Tần Phong lạnh lùng hất tay cô ra.
Sắc mặt Hải Quỳnh tái nhợt, cơn đau ầm ĩ ở bụng khiến cô nhăn mặt khó chịu, giọng nói gần như không còn sức, cô phải dựa vào người Phương Hồng mới không bị ngã, nuốt khan nước bọt thều thào nói:
– Em thật sự không sao, là do sức khỏe em trước giờ yếu thôi.
– Yếu cái gì mà yếu, trước giờ bà có lần nào ngất đi đâu – Minh Trang tức giận ngắt lời.
Trước khi đi, anh Hiểu Huy đã dặn dò hết lần này đến lần khác là phải chăm sóc cho Hải Quỳnh, cô đã hứa đi hứa lại nhiều lần như đinh đóng cột, không ngờ lần này đóng vào cây cột mục rồi, thể nào về nhà cũng bị anh Hiểu Huy ký đầu tới lũng sọ luôn quá. Từ nhỏ đến lớn, cả nhóm bị anh Hiểu Huy ký đầu không biết bao nhiêu mà nói, khóc thảm thành sông luôn rồi. (Nói tới cái này thì thảm ghê, anh Huy bình thường thì dịu dàng ghê, vậy mà khi xoắn tay áo dạy học thì trở thành ác quỷ mà, sai một từ tiếng anh, ổng ký đầu một cái, cũng may những ngày tháng địa ngục cũng đã qua rồi TT_TT)
Hải Quỳnh bấu nhẹ vào tay Minh Trang tỏ ý đừng làm lớn chuyện. Minh Trang thấy vậy thì đành im lặng.
– Thật đó, không phải lỗi của chị Thu đâu,em nằm nghỉ một lát sẽ hết thôi, mọi người mau đi ăm cơm đi, đừng vì em mà lỡ bữa xơm – Hải Quỳnh nhìn đồng hồ bèn giục.
– Thôi được rồi, em nằm nghỉ đi, thầy và mọi người đi ăn cơm xong sẽ quay lại thăm em, các em hôm nay cứ để người khác làm, các em ở lại chăm sóc Hải Quỳnh đi – Khánh Vũ ân cần nói rồi xua tay bảo mọi người đi ra ngoài.
Mọi người dặn dò vài câu rồi cùng nhau đi ra ngoài. Tần Phong xoay người bước ra, anh mắt vô tình chạm mắt Hải Quỳnh, tim thoáng đập nhanh, từ tối hôm qua, tâm trạng anh cứ bị xáo trộn không thôi, anh vội vàng bước nhanh ra ngoài.
Nguyên Thu đi sau lưng Tần Phong nhìn 5 người bọn họ với ánh mắt oán giận. Không ngờ việc chèn ép 5 người bọn họ lại thành ra sự việc này, rồi đây thầy phụ trách sẽ nghiêm khắc cảnh cáo cô là điều khó tránh khỏi.
Phương Hồng, Ngọc Yến bĩu môi chế giễu lại sự tức giận của Nguyên Thu. Đợi mọi người đi hết, Minh Trang sốt sắng hỏi dồn:
– Nói xem…rốt cuộc là bị đau ra sao mà ngất đi như thế.
– Thật ra…- Hải Quỳnh thoáng đỏ mặt xấu hổ lí nhí đáp, cũng may mọi người đã ra ngoài hết.
– Bà cô áo đỏ đúng là đáng chết mà, lần nào đến cũng hành hạ người – Ngọc Yến ảo não nói.
– Lần này tới sớm nên mới mệt như thế – Hải Quỳnh phiền não than.
– Mấy ngày này đừng có vận động mạnh, chắc là rinh đồ nặng quá nên mới thế, biết vậy cho cái mụ Nguyên Thu bị kỷ luật cho rồi đi – Phương Hồng ghiến răng nói.
– Thôi đi chuyện này, nói ra xấu hổ chết, mình gnhi4 một chút sẽ khỏe thôi, đi ăn cơm cùng mọi người đi – Hải Quỳnh vội can gián.
– Thôi vậy thì nằm nghĩ đi, tụi mình đi ăn xong thì nấu chút cháo cho ăn – Lê Phương bèn đứng dậy nói.
Hải Quỳnh gật đầu rồi nằm xuống, cả người oằn lại vì cơn đau vẫn không dứt.
Sau khi các bạn đi ra ngoài, Hải Quỳnh vì cơn đau ghiến răng chịu đựng cuối cùng cũng thiếp đi lúc nào không hay.
Trong cơn đau, cô nhớ lại những lúc ở nhà, anh Hiểu Huy lần nào cũng giúp cô xoa bụng để bớt đau, lần nào cũng có thể nhõng nhẽo bắt anh Hiểu Huy xoa bụng đế mỏi nhừ cả tay, cho đến khi cô hết đau bụng thì thôi.
Trong cơn mơ hồ giữa cái đau, khóe mắt ươn ướt, Hải Quỳnh thấy nhớ anh Hiểu Huy, bất giác nói trong cơn mê:
– Anh hai, em đau bụng quá, mau xoa bụng cho em đi.
Sau khi cô nói mê thì một bàn tay đặt nhẹ trên bụng cô, ấn nhẹ một chút rồi xoa xoa đều phần bụng cho cô. Bàn tay to lớn và ấm áp vô cùng, cơn đau dần dần được xoa dịu, gương mặt đau đến toát mồ hôi trắng bệch đã từ từ hồng hào lại, cơ mặt nhăn nhó vì đau đớn cũng giãn ra. Hải Quỳnh thoải mái chìm vào giấc ngủ, khóe môi mĩm cười nhẹ.
Một bàn tay khác lau nhẹ những giọt mồ hôi trên mặt cô rồi nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc đang phất phơ trên mặt cô, khẽ cuối xuống hôn nhẹ đôi môi hồng xinh của cô.
Khi Hải Quỳnh thức dậy, cái cảm giác bình an mà đôi bàn tay ấm áp kia mang lại vẫn còn vương lại. Trong đôi mắt còn mơ hồ, có bóng người ngồi trước mặt mình, dáng cao lớn chứ không nhỏ nhắn như các bạn mình, giật mình cô bật người ngồi dậy, mở to mắt nhìn người đó.
– Thầy…
– Em thấy sao rồi – Khánh Vũ cười nhẹ, nụ cười ấm áp quan tâm hỏi.
Hải Quỳnh xấu hổ, hai má đỏ bừng lí nhí đáp:
– Em khỏe rồi, cám ơn thầy.
Rồi nhớ lại bàn tay to lớn giúp mình xoa bụng, cô lén lúc nhìn Khánh Vũ, bị Khánh Vũ bắt gặp cái nhìn đó bèn cười hỏi:
– Em muốn hỏi gì sao?
– Thầy ngồi trông em từ nãy giờ sao? – Mặt Hải Quỳnh đỏ như quả cà chua, xấu hổ hỏi.
– Ừhm….- Khánh Vũ gật đầu đáp – Thầy để các bạn em đi nghỉ ngơi, lại sợ em lại bị đau nên mới ngồi ở đây trông em.
“Vậy người xoa bụng giúp mình là thầy rồi” – Hải Quỳnh thầm nghĩ. Trong lòng cảm thấy ấm áp, nhớ lại những cử chỉ ân cần giảng bài giúp cô, nhớ lại bàn tay đỡ cô khi cô trượt ngã, trong lòng rộn ràng, cô cúi đầu e thẹn nói:
– Em cám ơn thầy.
– Em đói bụng chưa? – Khánh Vũ kéo một bình ủ nhiệt trên mặt bàn lại gần mình, trên bàn còn có một cái tô và một cái muỗng đặt sẵn – Ăn chút cháo đi, là Phương Hồng nấu cho em.
– Dạ em đói bụng rồi – Hải Quỳnh lí nhí đáp, định bước xuống giường.
– Em còn chưa khỏe lắm đây, sắc mặt không tốt, cứ ngồi trên giường mà ăn, thầy đem lại giúp em – Khánh Vũ bèn ngăn lại, rồi anh từ tốn mở nắp bình ủ nhiệt ra, cẩn thận đỗ cháo vào tô, cháo vẫn còn nóng, khói bốc lên thơm lừng.
Khánh Vũ bê tô cháo đền gần giường, Hải Quỳnh định đưa tay đón lấy nhưng Khánh Vũ đã ngồi xuống bên cạnh cô, dịu dàng thổi giúp cô từng muỗng cháo nóng.
Hải Quỳnh sau giây phút ngỡ ngàng quan tâm của Khánh Vũ thì xúc động vô cùng. Cử chỉ nhẹ nhàng quan tâm của Khánh Vũ giống như anh trai Hiểu Huy của cô. Từng hành động của Khánh Vũ, y hệt như của anh trai cô, vẻ chững trạc nghiêm nghị, gương mặt điển trai với nụ cười dịu dàng, luôn biết quan tâm và yêu thương.
Hải Quỳnh đã từng nghĩ sẽ tìm một người trai giống như anh Hiểu Huy, luôn tạo cho cô một sự an tâm tin tưởng. Người con trai đó, đang ở trước mặt cô, Hải Quỳnh thấy tim mình đập mạnh, đỏ bừng với suy nghĩ thoáng qua trong đầu. Có lẽ…có lẽ…cô đã yêu rồi.
Hải Quỳnh ngoan ngoãn ăn hết tô cháo mà Khánh Vũ đút cho, sau đó uống thuốc rồi nằm nghĩ. Đợi Khánh Vũ đi ra ngoài, Hải Quỳnh mới kéo chăn che mặt tự mĩm cười, hóc ra khi phát hiện ra mình thích một ai đó lại khiến lòng cảm thấy vui sướng như thế. Mặt Hải Quỳnh đỏ bừng lên khi nghĩ đến Khánh Vũ, nếu như…nếu như…cô có thể được Khánh Vũ chấp thuận thì hạnh phúc biết bao.
Trong lúc Hải Quỳnh còn đang chìm trong sự hỗn loạn của cảm xúc thì các bạn bước vào.
– Để anh đút cháo cha em ăn nha – Minh Trang vờ cầm tô cháo ngồi bên giường cạnh Lê Phương.
– Em không ăn đâu, cháo nóng lắm – Lê Phương vờ lắc đầu nhõng nhẽo nói.
– Anh thổi giúp em – Minh Trang cười nói.
Hải Quỳnh nghe vậy bèn lật chăn ra nhìn bốn đứa bạn đang cười trêu mình thì xấu hổ, nói:
– Người ta đâu có nói vậy đâu!
Bốn người này vì lo cho bạn nên chạy đến thăm, không ngờ chứng kiến được một cảnh tượng nên thơ nên mộng như thế, không bỡ lỡ phút giây nào cả, bèn trêu.
– Mà có đúng là thầy Vũ đút cháo cho bà ăn không? – Ngọc yến bước tới ngăn chặn sự phủ quyết của Hải Quỳnh.
Hải Quỳnh cứng người đành bặm môi cúi đầu xấu hổ, mếu máo nói:
– Tại tao bệnh chứ bộ.
– Ây da… tao bệnh rồi, tụi bây mau kêu thầy Vũ đút cháo cho tao đi – Phương Hồng bèn nằm xuống giường giả vờ bệnh.
– Xì…thầy chỉ đút cho Hải Quỳnh thôi, bà thì còn lâu nha – Ngọc yến trề môi nói.
– Tụi bây ghẹo tao, tao nghỉ chơi tụi bây – Hải Quỳnh xấu hổ, nổi giận đùng đùng mắng.
– Tụi bây đừng chọc bé Quỳnh nữa, kẻo thầy Vũ biết là đứng hòng qua khỏi mấy môn thầy dạy nha – Minh Trang gian xảo châm chọc.
– Mấy người, lỡ thầy nghe được thì sao hả? Xấu hổ chết mất thôi – Hải Quỳnh cáu lên lớn tiếng la.
– Yên tâm đi, mọi người ngủ hết rồi, không ai nghe đâu. Mà có nghe được thì càng hay nha, vậy thì tình chàng ý thiếp rõ cả đôi đường – Minh Trang cười nháy mắt đáp.
– Đồ quỷ – Hải Quỳnh giận dỗi đánh Minh Trang một cái.
– Nói thiệt là lúc thầy nhận lời đi cùng Hải Quỳnh ngắm sao thì đã nghe ngờ rồi, mấy chị lớp trên rũ mà thầy có đi đâu, đã vậy còn bị bắt được gian tình là nắm tay nhau nữa chứ. Hôm nay còn tinh nguyện ngồi chăm sóc bà cả buổi, nói xem, không phải có ý thì là gì nào? – Lê Phương bèn đưa ra minh chứng.
– Thầy cũng là một người con trai rất được nha, nếu bà và thầy mà thành một cặp thì lợi nhiều hơn hại nha – Phương Hồng bèn dụ dỗ.