Đợi Chờ Ký Ức

Chương 18


Đọc truyện Đợi Chờ Ký Ức – Chương 18

Nhưng cái ngày mai của Tần Phong lại không hề có nắng, mà tràn đầy sự lạnh lẽo. Bởi vì Hải Quỳnh đã thật sự xem như hai người chưa từng quen biết nhau.

Vừa nhìn thấy bóng dáng Tần Phong thì Hải Quỳnh đã đứng dậy bỏ đi. Tần Phong muốn chạy đến đều bị sự cản trở của 4 con khủng ong bạo chúa kia.

– Ế…không quen biết, xin đừng lại gần – Minh Trang đứng chặn đường Tần Phong dẩu môi nói.

Tần Phong không thèm để ý đến cô, trong lòng sốt ruột muốn gặp Hải Quỳnh nên lướt qua cô. Nhưng lại bị Phương Hồng chặn lại:

– Không cho phép anh làm tổn thương bạn em nữa.

Tần Phong có lí mà chẳng nói được, nhìn theo thì thấy bóng dáng Hải Quỳnh đã biến mất đành thở dài nói:

– Mấy em tha cho anh được không? Đừng chặn đường anh nữa, còn chặn nữa, anh sẽ kiểm điểm đoàn viên mấy đứa hết – Tần Phong nghiêm giọng, lấy uy quyền của một bí thư chi đoàn ra đe dọa.

Sinh viên ngoài mặc học tập còn rất chú trọng điểm phê bình hoạt động đoàn để sau này dễ xin việc, nhưng rất tiếc Tần Phong đã lầm, cho dù là súng đại bác, khủng long bạo chúa cũng không sợ. Cuối cùng thì đe dọa người không được còn bị đe dọa lại.

– Thách anh đó, sau này ko xin được việc làm, em về phụ mẹ buôn bán. Dù gì tiệm vàng nhà em làm ăn vẫn rất khá, không sợ chết đói – Ngọc Yến cười nói.

– Chỉ cần có cái bằng thì em sẽ được nhận ngay, dù gì chỗ làm cũng được đặt sẵn cho em rồi. COCC (con ông cháu cha)mà – Lê Phương cười hihi nói.

– Em ở nhà lấy chồng cho chồng nuôi, không cần đi làm để gãy móng tay – Phương Hồng cười cợt nói, vừa nói vừa xăm xoi mấy móng tay được vẽ cầu kì của mình.

– Anh nghĩ hải Quỳnh còn quan tâm đến kẻ chơi xấu bạn bè của mình à – Lê Phương tức giận nói.

Mình Trang cười nhún vai hai tay đưa lên chìa ra hai bên theo kiểu bất lực trêu chọc Tần Phong. Tần Phong hận không thể giết chết bốn con khủng long này. Anh nhìn theo bóng dáng Hải Quỳnh rầu rỉ, thất thểu bỏ đi.

Một tuần liền Tần Phong bị cấm vận đến gần Hải Quỳnh. Chưa bao giờ hai người xa nhau lâu đến thế, nỗi nhớ nhung cứ tràn về từng phút từng giây quặng thắt. Anh nhớ gây gắt nụ cười tươi rạng rỡ nhất là khi đứng dưới ánh mặt trời càng khiến nụ cười của cô rạng rỡ bội phần. Thầm trách bản thân lúc đó lại nông nỗi như thế. Càng không ngờ Hải Quỳnh nhìn khờ khạo dễ dụ đến thế lại bướng bỉnh và cố chấp vô cùng.


Một ngày chủ nhật đẹp trời thế này, vốn định sẽ cùng Hải Quỳnh đi xem phim nhưng xem ra không thể nào được rồi. Trong lòng cũng có phần giận Hải Quỳnh, Tần Phong chán nản nằm lười ở nhà.

Tần Phong có thuê một dì giúp việc nhà. Cứ cách vài ngày là dì ấy lại đến, dì cũng gặp Hải Quỳnh vài lần cũng thân thiết lắm, cho nên cũng thuộc sở thích hảo ngọt của cô mà chuẩn bị đầy trong tủ lạnh. Cả tuần nay bị ốm nên dì không tới, không ngờ khi tới nhìn thấy tủ lạnh đồ ăn vẫn còn y nguyên không động đậy.

Là người từng trải, dì thấy sắc mặt Tần Phong không được vui thì hiểu ngay là hai người đang cãi nhau, dì lắc đầu cười. Tuổi trẻ là vậy, yêu nhau rồi giận nhau, đến khi hợp lại thì càng quấn quýt hơn. Nhưng phải có một người xuống nước trước.

– Thật ra là đàn ông con trai thì nên trìu bạn gái một chút, con gái dễ quên lắm, nhưng thích người ta chiều chuộng. Chắc chắn Hải Quỳnh đang chờ con năn nỉ trước đó – Dì giúp việc nhẹ nhàng khuyên.

– Con cũng định xuống nước rồi, nhưng người ta không chịu cho con cơ hội – Tần Phong thở dài than.

– Vậy con xin lỗi ra sao. Đi tay không đến à – Dì giúp việc kinh ngạc hỏi.

– Chứ còn phải làm sao nữa – Tần Phong chán nản hỏi. Tuy đã quen rất nhiều, nhưng từ trước đến nay người cậu quen chẳng ai dám làm phật ý cậu cả. Làm gì có chuyện giận dỗi bắt cậu đến năn nỉ chứ.

– Ôi trời, dì cứ nghĩ con là chàng trai phong lưu cơ chứ, hóa ra vẫn còn khờ khạo quá – Dì giúp việc phá ra cười trước giọng điệu trẻ con có phần hơn dỗi của Tần Phong.

Tần Phong thấy dì giúp việc cười thì cũng hơi xấu hổ. Đúng là cậu phong lưu nhưng chưa từng đặt nặng tình cảm với bất kì cô gái nào, đây là lần đầu tiên cậu trao trái tim ột người con gái.Cho nên làm sao cậu có thể hiểu hết tâm lí con gái nhất là dạng con gái như cô chứ – Tần Phong trầm tư suy nghĩ.

– Vậy phải làm sao hả dì – Tần Phong quay mặt nhìn dì giúp việc cầu cứu.

– Thì tặng quà, ví dụ như mỹ phẩm – Dì giúp việc vừa trả lời vừa thu dọn mấy bộ đồ dơ của Tần Phong.

– Cháu không biết cô ấy dùng mỹ phẩm gì – Tần Phong gãi đầu suy nghĩ nói một cách ảo não. Quả thật cậu không rành gì về mấy cái thứ đồ của phụ nữ cả.

– Mua son môi đi, màu hồng ấy – Dì khẽ đáp.

– Sao dì biết cô ấy thích màu hồng, cháu ít khi thấy cô ấy dùng son môi – Tần Phong lên tiếng thắc mắc.


– Thì nhìn dấu son môi trên áo cháu nè, không phải của Hải Quỳnh thì của ai – Dì giúp việc trưng ra cái áo trắng mà cậu đã mặc lúc hai người giận nhau.

Tần Phong vừa nhìn thấy vết son môi màu hồng nhạt hiện rõ trên áo thì giật nãy mình. Cậu khẳng đinh hôm đó khi cậu mặc cái áo này thì Hải Quỳnh không hề sơn môi. Vậy thì vết son môi này là của ai….

“Là nam hay là nữ”

“Có nhiều cô gái xinh đẹp không?”

“ Anh có gì giấu em không?”

Nhưng câu chất vấn hôm đó của Hải Quỳnh hiện rõ trong đầu Tần Phong, anh giật mình nhận ra Hải Quỳnh chắc chắn nhìn thấy dấu son môi này nên mới như thế. Vậy mà anh hoàn toàn không biết, còn trách ngược lại cô.

Không nói không rằng, Tần Phong phóng minh lao đi thật nhanh ra khỏi phòng trong sự ngơ ngác của dì giúp việc.

Cả tuần – bảy ngày dài như vậy khiến cơn giận của Hải Quỳnh cũng tiêu tan. Cô thấy nhớ Tần Phong vô cùng, nhớ từng vòng tay ấm áp ôm chầm lấy cô, giọng nói dịu dàng thì thầm những lời ngọt ngào bên tai, nhớ mùi hương đầy nam tính của Tần Phong. Cô chợt nhận ra câu nói: “Một ngày không gặp như cách ba thu” thật chính xác vô cùng. Cô nhớ Tần Phong quay quắt, mấy ngày nay không nuốt nổi cơm.

Đang ngồi thẩn thờ bên bàn học thì nghe tiếng cửa mở vang lên, cứ tưởng mất đứa bạn về, cô không buồn quay lưng lại. Đầu ngã xuống bàn thở dài.

Phía sau tự nhiên lại phả ra một hơi thở quen thuộc vào gáy cô, khiến cô run lên, rồi một vòng tay ấm áp ôm lấy cô từ sau, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai:

– Anh nhớ em.

Chỉ ba từ thôi cũng đủ khiến Hải Quỳnh bị gục ngã. Cô thổn thức trong vòng tay Tần Phong.Tần Phong đặt cằm tựa trên đầu cô khẽ thì thầm.

– Anh xin lỗi, anh sai rồi, là anh không đúng.


Nghe lời nhận lỗi chân thành của Tần Phong, trái tim vốn nhung nhớ ai kia ngày đêm bỗng run lên từng hồi rồi trở nên yếu mềm, chỉ muốn siết chặt lấy vòng ôm ấm áp kia. Nhưng sự bướng bỉnh lại khiến Hải Quỳnh vùng ra khỏi cái ôm của Tần Phong.

– Anh đến đây làm gì – Cô giận dỗi nói.

Tần Phong chẳng thèm chấp sự giận dỗi trẻ con của cô. Nhất quyết ôm chặt cô vào lòng không buông.

– Buông em ra – Hải Quỳnh giận dữ trừng mắt nhìn Tần Phong hét.

– Không buông, trừ khi nào em hết giận – Tần Phong cười gian xảo nói.

– Ai thèm giận người lạ – Hải Quỳnh bặm môi nói, cố vùng ra khỏi tay Tần Phong, nhưng không thể nào đấu lại đôi tay mạnh mẽ của anh.

– Nếu em giận vì vết son môi đó thì đúng là oan ức cho anh. Chắc là trong lúc nhộn nhịp, ai đó vô tình quẹt trúng thôi – Tần Phong nghiêm túc nói.

– Thật không? – Hải Quỳnh dịu giọng hỏi.

– Anh có thể thề – Tần Phong đưa ba ngón tay lên trên cao giả vờ nghiêm túc thề khiến Hải Quỳnh bật cười.

– Hết giận chưa?- Anh kề xuống tai cô hỏ nhỏ, cử chỉ này khiến Hải Quỳnh run lên. Cô xấu hổ quá bèn dĩu môi nói.

– Nhưng anh nói anh không thích em. Em chẳng thèm bám lấy người mà không thích mình.

Tần Phong biết Hải Quỳnh cố tình hiểu sai câu nói của mình, anh không buồn phản kháng lại, đưa tay với lấy cái gì đó rồi đưa trước mặt Hải Quỳnh. Cô tròn mắt nhìn bông hoa hồng đỏ thắm nằm giữa những bông hoa bi trắng trông đẹp vô cùng. Trái tim bỗng thấy ấm áp lạ kì, lòng vui sướng hạnh phúc, nhưng cô vẫn lườm Tần Phong nói:

– Keo kiệt, chỉ có một bông.

– Ngốc à, ý nghĩ của một bông hồng là:”Trong trái tim anh chỉ có mình em”- Tần Phong nhẹ nhàng giải thích.

– Sao anh biết – Hải Quỳnh cười th1ich thú vặn hỏi.

– Anh còn biết ý nghĩa từ 1 cho đến 1001 bông hồng kìa – Tần Phong không trả lời mà tự hào khoe khoang.


Hải QUỳnh phì cười trước điệu bộ đáng ghét của Tần Phong, cô cười nói:

– Được, vậy thì từ nay về sau mỗi ngày anh phải tặng cho 1 một ý nghĩa, tặng đủ 1001 ngày thì thôi.

– Hả…-Tần Phong khóc ròng không thành lời, anh bây giờ mới hiểu thành ngữ:” Lấy đá đập chân mình là thề nào. trong khi Hải Quỳnh đắc chí cười tươi.

Khi Tần Phong về rồi thì bốn người bạn kia cũng lũ lượt trở về, họ hí hửng bước vô nhưng không ngờ nhìn thấy sắc mặt rất xấu của Hải Quỳnh thì có tật giật mình, im lặng cả.

– Ai cho phép Tần Phong lên đây – Hải Quỳnh lườm các bạn.

– Bà đang nói gì vậy – Phương Hồng giả bộ hỏi.

– Còn làm bộ, ký túc xá nữ có quy định, nam sinh muốn vào ký túc xà nữ thì phải có sự đồng ý của một người ở đó. Vậy thì là ai đạ bị Tần Phong mua chuộc để anh ấy lên đây – Hải Quỳnh ghiến răng hỏi – Còn không mau khai ra.

Bốn người kia than thầm, bị Tần Phong mua chuộc dụ dỗ nên đã bán đứng bạn mình. Họ đinh ninh Hải Quỳnh sẽ bị Tần Phong dỗ ngọt được. Nhưng xem ra Tần Phong thất bại rồi.Đành cúi đầu nhận tội.

– Anh ấy mua tặng mình bộ vòng tay- Phương Hồng khai báo trước.

– 10 quyển tiếu thuyết – Minh Trang đưa tay ảo não tự thú.

– Đôi giày thời trang mới – Ngọc Yến cũng lén lút khai báo.

– Tụi mình sẽ trả tiền lại cho anh ấy – Lê Phương sợ Hải Quỳnh giận liền nói.

– Đưa tiền đây – Hải Quỳnh nghiêm sắc mặt nói.

Bốn người đành moi tiền ra đưa cho Hải Quỳnh. Nắm tiền trong tay, Hải Quỳnh liền cầm lấy điện thoại gọi.

– Tần Phong, anh yên tâm, em đã giúp anh lấy lại được số tiền bỏ ra rồi.

– Hả…- Bốn người kia tròn mắt nhìn Hải Quỳnh


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.