Đợi Chờ Ký Ức

Chương 12


Đọc truyện Đợi Chờ Ký Ức – Chương 12

Những ngày tiếp theo đó là những ngày tháng bình lặng của quãng đời sinh viên của nhóm ngũ long công chúa. Lên lớp đi học, về ký túc xá, ăn và ngủ, nói chuyện cười đùa.

Tần Phong vẫn thích ngồi bên ghế đá, thỉnh thoảng có nhìn thấy Hải Quỳnh và mấy người bạn đi ngang cười đùa rất vui vẻ. Có lúc Hải Quỳnh nhìn thấy cậu cũng chỉ mĩm cười một cái rồi tiếp tục trò chuyện với các bạn, không nán lại một phút giây nào. Vũng có lúc cô phớt lờ ánh mắt của cậu cứ thể bước qua như những người xa lạ, chưa từng quen biết nhau.

Nhưng lúc ấy, Tần Phong chợt thấy trong lòng mình có sự trống trải kỳ lạ. Không biết từ bao giờ cậu lại đưa mắt tìm kiếm nụ cười của cô.

Trong lớp có một cô bạn tên Nguyên Hạ, là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn người miền Trung vào đây học, cũng trọ ở ký túc xá cùng phòng của nhóm. Tình cảm của họ cũng khá tốt, nhưng dạo gần đây Nguyên Hạ có vẻ bần thần buồn bã. Mọi người lấy làm lạ cố gặn hỏi nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu thở dài.

Mấy ngày sau, sắc mặt của Nguyên Hạ có vẻ rất xấu, mọi người vội vàng khuyên bảo Nguyên Hạ đi bệnh viện nhưng cô nhất quyết không đi chỉ nằm chùm chăn khóc lóc. Mọi người ai nấy đều lo lắng cố gắng để mắt canh chừng cô.

Đang ngủ yên giấc, Phương Hồng bỗng nghe tiếng cửa kêu kẹt kẹt, vội mở mắt ra nhìn, thấy một cái bóng bước ra khỏi phòng. Trời tối om, chỉ có ánh trăng và ánh đèn đường rọi vào làm không gian trở nên mờ ảo lại thêm cái lạnh của trời đêm khuyến Phương Hồng ớn lạnh một phen.

Nhưng cô cố trấn tĩnh nhìn lại các góc giường, giường của mấy đứa bạn thân đều có thân hình nhô lên, còn giường của Nguyên hạ thì trống trơn. Vội vàng bật dậy xuống giường đánh thức mấy đứa bạn.

– Hải Quỳnh, dậy mau… – Phương Hồng thì thầm trong đêm tối.

Hải Quỳnh thức dậy đưa tay dụi mắt nhìn Phương Hồng hỏi:

– Có chuyện gì vậy?

– Mau gọi phụ tao mấy đứa kia dậy đi, rồi tao nói – Phương Hồng khẽ bảo.

– Trang, dậy mau, có chuyện rồi – Phương Hồng khẽ đưa lay lay người Minh Trang dậy.


Minh Trang mơ màng nghe tiếng gọi liền mò tìm các điện thoại đặt ngay đầu giường mở ra xe. Ánh sáng từ điện thoại phát ra trong đêm tối nhất thời gây chói mắt, nhìn lại đồng hồ trong điện thoại chỉ mới có 2 giờ, cô càu nhàu nói:

– Bà định đi ăn trộm hay là đi rình trai mà nữa đêm như vầy hả. Tui không đi đâu, trời đánh tránh giấc ngủ chứ – Nói xong lại tiếp tục vùi đầu vào gối ngáy khò khò.

– Tao đi ăn trộm đùi gà, mày không mau dậy, hết ráng chịu – Phương Hồng bực tức lay người Minh Trang nói.

– Mày rũ trư bát giới đi, đừng rủ tao, ngủ quan trọng hơn ăn – Minh trang vẫn tiếp tục nói trong giấc ngủ.

– Mày không dậy tao đốt hết mấy cuốn tiểu thuyết của mày – Phương Hồng ra hạ sách cuối cùng.

Vừa nghe nói đốt sách, Minh trang vội thức dậy, mặt tỉnh ngủ ngay lặp tức, đành sang gọi Lê Phương, chẳng dè bị Lê Phương tung ột đạp rớt xuống giường. Vừa đau vừa tức, Minh trang ghiến răng mắng:

– Con quỷ, dám đạp tao, xem tao đáp lễ mày nè – Nói rồi trèo lên giường Lê Phương phậm một cái ngay eo của Lê Phương tạo ra một âm thanh chấn động ký túc xá.

Phương Hồng nhanh tay bịt miệng Lê Phương lại, rồi làm giấu hiệu im lặng. Quả nhiên nghe vài tiếng mắng **** vọng ra từ các phòng khác. Vài phút sau đó, ký túc xá lại chìm trong đêm tối.

– Có chuyện gì vậy? – Ngọc Yến vừa ngáp vừa vừa uốn mình hỏi.

– Nhỏ Hạ đi đâu mất tiêu rồi – Phương Hồng khẽ nói.

Tất cả nghe xong đều ngạc nhiên, há hốc miệng ra, rồi khép miệng lại hỏi:


– Nó đi đâu, hồi nãy tui thức dậy còn thấy mà – Hải Quỳnh vội nói.

– Nó mới vừa đi thì tao kêu tụi bây dậy đó. Mau lên đi tìm nó đi, sao tao có cảm giác bất an thế nào ấy. Mấy hôm nay nó lạ quá mà – Phương Hồng vội giục.

Vậy là cả nhóm vội vàng ra khỏi phòng chia nhau đi tìm.

– Có gì gọi điện thoại nha – Phương Hồng cầm điệnt hoại ra hiệu nói nhỏ, cả bọn gật đầu.

Đang định rẽ ra đi tìm thì Minh trang chợt thấy một bóng người ở trên sân thượng phía bên kia thì vội kéo áo tụi bạn chỉ chỉ. Cả bọn vội vàng mò mẫm tìm đường đi lên. Vừa lên tới thì nghe tiếng khóc nức nở của Nguyên Hạ, vội chạy đến la lên:

– Hạ, bạn sao vậy….

Nguyên Hạ nghe tiếng thì quay đầu lại thét lên:

– Mấy bạn đừng có lại đây, cứ mặc kệ mình đi – Vừa nói xong, Nguyên Hạ lại ôm mặt khóc.

– Được rồi, được rồi tụi mình sẽ không tới đâu – Minh Trang vội vàng nói – Bạn bình tĩnh lại đi.

– Đúng đó, có chuyện gì từ từ nói – Phương Hồng vội vàng khuyên, cả bọn mặt mày xanh xao lo sợ nhìn Nguyên Hạ đang đứng bên mép của sân thương.

– Hết rồi, hết rồi….Mình bây giờ chỉ có cái chết mới có thể quên đi tất cả – Nguyên Hạ lắc đầu nói trong nước mắt.


Cả bọn đứng tim khi thấy thân hình Nguyên Hạ chao đão theo những cái lắc đầu, sơ xảy một chút là xó thể rơi xuống đất ngay. Minh trng kinh hãi vội vàng nhẹ giọng khuyên giải:

– Hạ à, bất luận là chuyện gì cũng được, kể cho tụi mình nghe đi, tụi mình cùng nhau tìm cách giải quyết.

– Không đâu… Không thể nào đâu – Nguyên Hạ bậc khóc.

– Giờ làm sao?- Ngọc yến khẽ hỏi bên tai Minh trang.

– Bà với Quỳnh chia ra làm hai bên đi ra phía mép đi – Minh Trang liền ra lệnh rồi quay sang Nguyên Hạ thu hút sự chú ý về phía mình.

– Hạ, nhìn mình đi. Nghe mình nói nè, bạn còn trẻ lắm, dù có chuyện gì xảy ra thì vẫn có cách giải quyết, vẫn có thể làm lại từ đầu. Bạn có biết cái chết là gì hay không, chết cũng có nhiều cách, bạn chọn cách này sẽ đau đớn lắm.

– Woa, ở đây cao ghê – Ngọc Yến liền phối hợp với Minh Trang, cô vờ nhón chân nhìn xuống dưới – Té xuông chắc chắn sẽ đau lắm.

– Chết liền thì còn đỡ, nếu như chưa chết sẽ thấy đau kinh khủng, máu sẽ chảy ra lai loáng. Còn nếu không sẽ tàn tật suốt đời, lúc đó thiệt thòi cho bản thân, còn làm khổ gia đình – Hải Quỳnh liền phụ họa vào.

– Đúng rồi, nhảy từ đây xuống, chết sẽ xấu lắm. Chọn cách chết khác đi – Phương Hồng vội khuyên.

– Hay là treo cổ tự tử đi – Lê Phương gợi ý.

– Không được, treo cổ thì mắt trợn ngược lên, lưỡi thè ra càng xấu hơn – Phương Hồng vội vàng ngắt lời.

– Vậy uống thuốc ngủ – Lê Phương gợi ý tiếp.

– Không được, ngộ nhỡ bị phát hiện đưa đi bệnh viện rồi bị súc ruột đau chết luôn đó – Minh Trang đe dọa – Chỉ tổ tốn tiền mua thuốc.

– Hay là đem cây vào trong phòng kín để nghẹt thở chết – Phương Hồng đưa tay sờ cằm ngẫm nghĩ.


– Không được, khó thở quá sẽ dãy giụa, sắc mặt thay đổi không đẹp, sẽ không được đầu thai đâu – Minh Trang gạt đi.

– Rốt cuộc nên chết thế nào – Nguyên Hạ thấy Minh trang, Phương Hồng, Lê Phương tranh cãi thì bối rối hỏi.

– Không có cách nào hết – Cả ba liền nói.

– Vậy giờ sao? – Nguyên Hạ ngơ ngác hỏi.

– Đừng chết nữa – Hải Quỳnh lên tiếng trả lời, cô và Ngọc Yến đã đến bên cạnh Nguyên hạ từ lúc nào không hay rồi cùng nhau nắm tay giữ Nguyên Hạ kéo xuống và lôi vào bên trong.

Ba người còn lại nhìn thấy Nguyên Hạ được kéo vào thì vui mừng thở phảo nhẹ nhỏm. Nhưng Nguyên Hạ được kéo vào thì sụp người ngồi xuống khóc nức nở. Cả 5 người im lặng vỗ về chờ Nguyên Hạ bình tĩnh lại.

Sau đó, Nguyên Hạ kể cho họ nghe lại việc cô vì trong lúc yếu mềm bị bạn trai lợi dụng, bây giờ cô đã có thai 1 tháng rồi nhưng bạn trai lại rũ bỏ trách nhiệm và nói chia tay. Cô cảm thấy xấu hổ và có lỗi với gia đình nên chẳng muốn sống nữa.

– Thằng khốn đểu giả – Phương Hồng nghe xong tức giận đứng lên mắng.

– Đừng buồn nữa, buồn vì hạng người như thế không đáng đâu – Minh trang vỗ vai Nguyên Hạ khuyên lơn.

– Đúng đó, Hạ là cô gái tốt, chia tay Hạ là tổn thất lớn nhất của tên đó – Ngọc Yến cũng khuyên.

– Không được, phải trừng trị cho tên này một trận mới hả dạ – Hải Quỳnh bực tức nói.

Bốn người kia cùng nhìn nhau sau đó gật đầu tán thành.

Trong một khu vui chơi, ngay khu vực bowling bỗng xuất hiện 5 cô gái xinh xắn, mặc váy ngắn để lộ 5 đôi chân dài gợi cảm, đeo những đồ trang sức cực kì bắt mắc. Họ chơi bowling bên cạnh ba anh chàng ăn bận bảnh bao, lâu lâu đưa mắt liếc nhìn ba anh chàng mĩm cười khen ngợi tài chơi của ba chàng. (>0


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.