Đợi Chờ Kí Ức

Chương 69


Bạn đang đọc Đợi Chờ Kí Ức – Chương 69

– Mình thiệt là tức chết với Quỳnh – Minh Trang giậm chân đưa tay vuốt ngực kiềm nén cục tức của mình xuống. Sau đó thở dài một cái quyết định nói – Được rồi, mình cũng không muốn nghi oan cho Khánh Vũ. Cho nên mình có một cách để kiểm chứng mọi việc. Chỉ cần Quỳnh hợp tác làm theo với mình thì mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi.
Hải Quỳnh vẫn cố tỏ ra bình thường đến nhà chăm sóc Khánh Vũ. Sắc mặt Khánh Vũ có chút hồng hào hơn trước, mắt anh cũng không bị mờ đi. Nhưng hải Quỳnh vẫn ân cầm giúp anh ăn cháo. Nhìn Khánh Vũ ăn, Hải Quỳnh đột nhiên hỏi:
– Khánh Vũ, có bao giờ anh nói dối không?
Khánh Vũ đang ngồi dựa tường nghe hải Quỳnh hỏi vậy thì sắc mặt có chút thay đổi, nhìn Hải Quỳnh ngờ vực hỏi:
– Sao em lại hỏi vậy?
– Hôm nay em nhìn thấy một em bé bị mẹ phạt về tội nói dối, đột nhiên nhớ lại hồi nhỏ ham chơi, nên cũng thỉnh thoảng nói dối ba và anh Hiểu Huy. Cho nên muốn hỏi anh có từng nói dối không? – Hải Quỳnh muốn đánh tan sự nghi ngờ của Khánh Vũ nên bật cười hỏi.
Khánh Vũ thở phào một cái rồi cười nhẹ đáp:
– Có đứa trẻ nào chưa từng nói dối cha mẹ cơ chứ. Hồi nhỏ anh cũng sợ bị ăn đòn nên nói dối nhiều lắm. – Vậy còn khi lớn lên thì sao, bây giờ có nói dối không? – Hải Quỳnh vờ hỏi.
– Lớn rồi, đâu còn ai đánh đòn nữa đâu mà nói dối. Nhưng nói là không nói dối chính là nối dối đó. Đôi khi làm người có nhiều sự việc bắt buộc người ta phải nói dối – Khánh Vũ trầm ngâm đáp.
– Anh có từng nói dối em không đó – Hải Quỳnh cố tình hỏi với giọng trêu chọc để không đánh động đến cảnh giác của Khánh Vũ.
Khánh Vũ phì cười trước sự nũng nịu trêu chọc của Hải Quỳnh thì gõ đầu cô đáp:
– Phải hỏi em có nói dối anh không? Chứ anh chưa từng nói dối em được chưa.
Hải Quỳnh gật đầu cười nói:
– Được rồi, em cũng chưa từng nói dối anh, mau ăn tiếp đi kẻo nguội.
Hải Quỳnh lại cẩn thận đút từng muỗng cháo cho Khánh Vũ , nhưng trong lòng cô rối bời. “ Người lớn chính là chúa nói dối” – Đó chính là lập luận của bọn trẻ con tụi cô lúc nhỏ, và cũng rất nhiều người lớn đã xác nhận điều này. Đôi khi chúng ta lỡ nối dối một lần thì phải tiếp tục nối dối để che giấu cho lời nói dối đầu tiên. Vậy là nối dối cứ chồng nói dối.

Hai người họ trước mặt bảo rằng không nói dối nhau, kì thực chính là đang nối dối.
Hải Quỳnh cho Khánh Vũ uống thuốc xong nhìn anh nhắm mắt ngủ say, trong đầu vang lên giọng nói của Minh Trang “Chỉ cần Quỳnh hợp tác làm theo với mình thì mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi.”
Cô quay mặt nhìn Khánh Vũ lần nữa, quyết định cầm điện thoại Khánh Vũ lên bấm nút nhắn tin.
Cùng lúc đó, Nguyên Thu đến nhà ba mẹ Tần Phong ăn cơm, Tần Phong cũng trở về nhà ăn cơm cùng ba mẹ. Trên bàn ăn, mẹ Tần Phong khẽ nói bóng gió về phẩm hạnh của con gái trong ứng xử với gia đình người yêu. Ngầm ý trách Hải Quỳnh không đến chào hỏi bà và chồng bà. Bà còn nói thêm:
– Nghe nói, cô ta đang có ý quay lại với người yêu cũ của mình phải không?
Tần Phong đang ăn thì nhăn mặt đáp:
– Mẹ đừng có nghe người khác nói bậy, không có chuyện đó đâu?
– Vậy sao con không dẫn cô ta về đây cho bố mẹ gặp mặt – Mẹ Tần Phong buông đũa hỏi, vẻ mặt không hài lòng.
– Mẹ xem….người ta chưa bước chân qua cửa, mẹ đã nói này nói nọ. Vậy thì làm sao con dám dẫn về – Tần Phong cũng buông đũa, vốn đang khó chịu vì anh biết Nguyên Thu đã nói những lời không tốt về hải Quỳnh trước mặt mẹ anh, nên Tần Phong sẵn giọng đáp.
– Ý con là mẹ là bà già khó chịu đúng không? – Mẹ Tần Phong bực tức hỏi.
– Ý con không phải như vậy – Tần Phong thấy mẹ nổi giận thì khổ sở giải thích.
– Mẹ thấy nó còn chưa vào nhà mình mà con đã bên nó như vậy, sau này nó vào rồi thì con còn coi mẹ là mẹ của con hay không? – Mẹ Tần Phong vừa nói vừa lấy tay lau nước mắt.
Tần Phong thở dài đưa mắt cầu cứu chị gái. Quỳnh Chi thấy vậy đành chép miệng than:
– Mẹ à, mẹ cũng có con gái đó. Nếu mẹ chồng con mà như mẹ thì làm sao con sống được đây.

Mẹ Tần Phong nghe con gái nói thế thì cứng họng, vốn dĩ muốn làm khó Tần Phong vì bà không thích Hải Quỳnh, muốn chèn ép để hai người chia tay. Nào ngờ lại bị cả con trai và con gái vốn nghe lời đã kích lại.
Ba Tần phong thấy không khí buổi ăn cơm vốn ấm cúng bỗng trở nên lạnh ngắt thế này bèn lên tiếng thể hiện sự trụ cột gia đình:
– Được rồi, đang ăn cơm, cấm nói chuyện này làm ăn cơm mất ngon.
– Phải đó bác gái, bỏ đi, mau ăn cơm thôi. Cơm bác gái nấu lúc nào cũng ngon hết, có người mẹ như bác thật là hạnh phúc – Nguyên Thu bèn giả vờ khuyên lơn, nịnh nọt để lấy lòng mẹ Tần Phong.
– Con thật là ngoan, ai mà có con dâu như con thật là có phúc. Bác thật là vô phúc mà – Mẹ Tần Phong vừa nói vừa nhìn Tần Phong tỏ ý trách, một cô gái tốt thế này mà không chịu ưng.
Tần phong không để ý, chỉ lo ăn cho xong bữa cơm.
Cuối bữa ăn, Tần Phong nhờ chị gái lôi kéo mẹ cùng Nguyên Thu lên phòng nhìn ngắm những mẫu thiết kế mới của chị ấy. Đợi lúc ba về phòng đọc sách, Tần Phong bèn đến phòng khách, nơi Nguyên Thu đặt túi xách trên bộ ghế sofa. Tần Phong lần mò tìm chiếc điện thoại của Nguyên Thu gửi một tin nhắn .
Đúng giờ hẹn Nguyên Thu kênh kiệu bước vào một quán ăn của Nhật, theo hướng dẫn đi thẳng đến phòng đã định. Một cô nhân viên mặc kimono màu hồng in rất nhiều họa tiết sặc sỡ, tóc quấn cao để lộ cái cổ cao trắng ngần, nhẹ nhàng kéo cửa gỗ mời cô vào.
Quả nhiên cô vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Khánh Vũ đang ngồi uống trà bên trong.
– Anh đến lâu chưa – Nguyên Thu vuốt tóc ngồi xuống nệm hỏi Khánh Vũ.
– Một chút – Khánh Vũ trả lời ngắn gọn.
– Có chuyện gì? – Nguyên Thu gật đầu bèn lên tiếng hỏi vào việc chính.
Khánh Vũ hơi bất ngờ khi nghe Nguyên Thu hỏi thế nhưng anh không để ý, nhìn Nguyên Thu hỏi:

– Số thuốc em đưa cho anh thật sự không có vấn đề đấy chứ?
– Tất nhiên là không sao rồi, anh yên tâm, loại thuốc đó chỉ gây choáng, và gây rối loạn một số chức năng trong người anh thôi, chứ hoàn toàn không gây hại. Chỉ cần anh ngưng uống thuốc là một thời gian sau sẽ khỏi – Nguyên Thu bình tĩnh trả lời như nắm chắc về loại thuốc đó lắm.
Khánh Vũ nghe vậy thì cũng yên lòng, khẽ gật đầu hỏi:
– Còn chuyện của em với Tần Phong thế nào.
Nghe Khánh Vũ hỏi sắc mặt Nguyên Thu đanh lại:
– Anh lo giữ chặt Hải Quỳnh của anh đi, chuyện của tôi với Tần Phong anh không cần lo.
– Được! Tốt nhất em nên quản chặt cậu ấy, để cậu ấy không đến quấy rầy Hải Quỳnh nữa – Khánh Vũ cũng nghiêm giọng nói.
Nguyên Thu sắc mặt càng lúc càng không tốt, nhớ đến câu nói: “Vì em khiến anh chán ghét” thì giậm tím mặt, ly trà bằng gỗ nhỏ trong tay cô bị cô bóp chặt.
– Có chuyện gì sao? – Khánh Vũ thấy vậy ngạc nhiên hỏi.
– Không có gì, anh nhớ đừng để lộ chuyện anh giả bệnh gạt mọi người. Mau mau làm cho Hải Quỳnh đồng ý lấy anh đi rồi nhanh chóng kết hôn. Sau đó tôi sẽ sắp xếp cho anh một cuộc phẩu thuật giả, coi như giải quyết xong mọi chuyện.
Khánh Vũ chưa kịp gật đầu đồng ý thì “ Rẹtttttttttttttttttttt”
Cánh cửa nối liền giữa hai phòng bị kéo mạnh ra, Khánh Vũ và Nguyên Thu giật mình cùng lúc quay mặt .
Tần Phong sắc mặt hầm hầm đứng ngay giữa hai phòng, Minh Trang đang níu giữ tay anh không cho anh nhào vô đánh hai kẻ đáng ghét kia một trận. Phương Hồng và Hải Quỳnh vẫn ngồi yên bất động, hai người gần như quá shock trước sự thật mình vừa nghe thấy.
Tần Phong nhìn hai kẻ đó với ánh mắt căm giận, bọn họ đúng là một lũ khốn, vì mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, Minh Trang nhìn họ khinh bỉ. Hải Quỳnh thậm chí không buồn nhìn hai người bọn họ, cô lẳng lặng lấy túi xách đứng dậy ra về.
Khánh Vũ thấy Hải Quỳnh bỏ đi thì hoảng hốt vội đuồi theo nhưng Tần Phong đã trừng mắt ngăn anh lại.
Khánh Vũ e dè nhìn Tần Phong, Tần Phong cuối cùng cũng vung tay đấm cho Khánh Vũ một cái gã lăn xuống đất. Sau đó anh giang tay tát thẳng vào mặt Nguyên Thu một cái, để rõ 5 vết ngón tay lên gương mặt trắng nõn của cô ta.

– Anh….- Nguyên thu đau đớn rên lên.
– Tôi đã cảnh cáo cô không được giở trò với Hải Quỳnh nữa mà – Tần Phong gầm lên.
Nguyên Thu ôm mặt im bặt sợ hãi lùi lại mấy bước.
Tần Phong còn muốn lao đến đánh Khánh Vũ thêm vài cái cho hả cơn giận nhưng Minh Trang giữ tay Tần Phong lại bảo:
– Được rồi, anh mau chạy theo Hải Quỳnh đi.
Tần Phong nghe vậy thì ném cho Nguyên Thu một nhìn sắc bén rồi đuổi theo Hải Quỳnh.
– Trò lừa của hai người đến đây là kết thúc được rồi đó. Lần này bọn em bỏ qua, nhưng lần sau thì không chắc. Khánh Vũ, anh là người tốt, em biết anh yêu Hải Quỳnh, nhưng tình yêu là phải trong sáng, không có thủ đoạn cũng không có lọc lừa anh hiểu không. Dù bây giờ anh có dùng thủ đoạn chiếm được Hải Quỳnh thì trái tim cô ấy mãi mãi cũng không thuộc về anh. Anh chấp nhận một tình yêu như thế sao – Minh Trang nhìn Khánh Vũ chất vấn.
Khánh Vũ lặng người trước lời nói của Minh Trang, anh cúi mặt xuống xạu hổ đến nghẹn lời.
– Lời khuyên chân thành dành cho anh là đừng nghe theo sự xúi giục của Nguyên Thu nữa. Anh là thầy giáo, hãy là tấm gương tốt cho những học sinh của anh đi. Hy vọng lần sau chúng ta gặp lại, anh sẽ xứng với vai trò thầy giáo hơn.
– Vô sĩ – Minh Trang trừng mắt nhìn sang Nguyên Thu, không muốn nói nhiều với loại người như cô ta, chỉ buông một câu mắng.
Nói xong, Minh trang quay lưng lại nói khẽ với Phương Hồng:
– Chúng ta về thôi.
Phương Hồng nãy giờ im lặng, chống tay lên mặt bàn cố sức đứng dậy. Minh Trang vội đỡ lấy bạn, bảo Phương Hồng đến đây là để Phương Hồng nhìn rõ được bản chất thật của Khánh Vũ. KHông cần phải vì anh ta mà lo lắng và đau khổ nữa.
Phương Hồng gạt tay Minh Trang ra, cô lảo đảo tiến về phía Khánh Vũ cũng đang lồm cồm đứng dậy. Phương Hồnh nhìn Khánh Vũ, ánh mắt đầy đau thương và giận dữ. Cô giang tay tát vào mặt Khánh Vũ một cái trút hết sự tức giận của mình qua cái tát.
– Em biết anh lợi dụng tình cảm của em dành cho anh, nhưng em vẫn tha thứ. Vẫn vì anh tìm cách đưa Hải Quỳnh về cho anh. Vì anh mà nói dối, vì anh mà gạt cả bạn thân mình, vì anh mà chấp nhận làm rạn nứt tình cảm gần 20 năm trời của bọn em. Hay tin anh bệnh, em lo lắng đau khổ ngày đêm, không quảng công chăm sóc anh, khóc biết bao nhiêu lần với ý nghĩ sẽ mất anh. Nhưng cuối cùng hóa ra chỉ là một trò lừa. Em thật thất vọng về anh.
Nói xong, Phương Hồng cùng Minh Trang bỏ về, để lại hai người bọn họ nhìn nhau. Nhưng một người thì hối hận, còn một người hận càng sâu thêm. Tần Phong đuổi theo Hải Quỳnh ra bên ngoài đã thấy cô ngồi ở bên thềm bồn hoa của một cửa hàng. Anh biết tâm trạng của cô giờ khá ngổn ngang. Nhẹ nhàng bước lại gần ngồi bên cạnh cô, Tần Phong không nói gì cả, im lặng kéo cô tựa đầu vào vai anh, muốn bờ vai anh gánh vác thay cô nỗi đau này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.