Đọc truyện Đôi Cánh – Chương 11
Nắng ngập tràn khắp mọi nơi như tưới lên cho cây cối một sức sống mãnh liệt. Tia nắng ấm áp trong những ngày đông khiến con người cảm thấy dễ chịu.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Thanh Y để cho những cơn gió mát vuốt lên mặt và thổi tung mái tóc đuôi ngựa buộc cao đầy năng động.
– Toa tàu thượng hạng có khác, một khoang rộng lớn đầy tiện nghi mà chỉ bốn người.
Vũ đang quan sát toa tàu vẻ chăm chú, nghe thấy cô nói liền cười:
– Đúng, đúng. Từ trước đến nay nếu không phải là ô tô thì là máy bay, đây là lần đầu tôi đi tảu hỏa.
– Đương nhiên. Nếu không phải chuyện cần thiết thì đời nào lại đi như này chứ! Tốc độ chậm hơn máy bay nhiều.
– À, lần trước ở Anh tôi thấy cô leo cây rất cừ. Môn công phu đó cô học ở đâu vậy?
Thanh Y với tay lấy trái táo trên đĩa trái cây, không thèm nhìn cái điệu cười quái gỡ của Vũ.
– Chỉ là trộm cái thế của mấy con mèo thôi, làm gì mà công phu với công thê. Nếu anh thích, khi nào rãnh tôi sẽ chỉ cho anh.
Âu Dương Quân đang xem tạp chí kinh tế, ngồi đối diện cô qua chiếc bàn gỗ chạm khắc tỉ mỉ, thong thả nhấc li trà lên nhấp thì suýt bị sặc.
Anh cố ý ho khan đồng thời đưa tay che miệng để không bật cười thành tiếng. Hình ảnh cô mặc chiếc váy trắng trèo lên cây nhanh và thuần thục như con sóc là điều thú vị nhất mà anh không thể quên được.
Tư thế của con mèo ư? Thì ra là cách trèo của con mèo…
– Ồ! Nghe cô nói thì tôi mới để ý. Cô quả thật giống mèo, người nhỏ mà thao tác khá nhanh, đặc biệt là đi không tạo tiếng động. Tôi nhiều khi bất ngờ vì cô cứ lù lù sau lưng.
Vũ cười, giả vờ quan sát cô và đánh giá. Thực ra cô cũng khá cao nhưng đi chung với bọn họ thì vẫn quá thấp, đặc biệt là khi đứng cùng Âu Dương Quân.
– Trước giờ tôi luôn di chuyển bất định, làm nhiều công việc, đôi khi vô tình đắc tội với nhiều kẻ máu mặt nên chuồn đi nhẹ nhàng như mèo là điều cần thiết.
Cô cười híp mắt với lời mình vừa nói khiến gương mặt bé nhỏ như hoa nở rộ, làm kẻ nào đó đang vờ xem tạp chí cũng thất thần vài giây.
– À, thì ra thế! Thảo nào trong lần đầu tiên gặp cô, cô đã có thể thoát êm dễ dàng.
Phong ngồi bên cạnh ngán ngẩm hai kẻ nhắng nhít đang nói chuyện, mở máy tính cập nhật tình hình bên ngoài.
Thanh Y cười hì hì lấy ly nước giã lả qua chuyện. Hành động đáng yêu đó khiến Âu Dương Quân suốt từ khi lên tàu vẫn im lặng phải lên tiếng.
– Người ta nhìn vào không biết sẽ nghĩ là cô đang vui vẻ đi du lịch đấy.
Ý bảo cô đang nói nhiều đây mà. Được rồi, dù sao anh cũng là ông chủ, cô không nói nữa là được chứ gì.
Vừa lúc ấy, điện thoại của Phong rung lên, anh đứng dậy nhận cuộc gọi, lát sau quay lại nói với Âu Dương Quân.
– Anh Quân, mục đích của chúng ta đã bị lộ, bên phía họ muốn gặp mặt.
Anh không có thái độ gì ngạc nhiên, thực nhàn nhã uống trà, mắt vẫn nhìn vào cuốn tạp chí.
– Cậu sắp xếp đi.
Phong cúi người, lại tiếp lời điện thoại.
– Họ sẽ đến ngay bây giờ.
Phong nói.
– Ngay bây giờ? Tàu đang chạy mà.
Thanh Y thắc mắc nhìn Phong.
– Với chúng thì không gì là không thể.
Phong vừa dứt lời, cửa phía sau đã được mở. Đi vào đầu là một gã mặc vest đen, áo trong màu hồng kiểu hoa sặc sỡ, trên mặt nhiều vết sẹo, nhìn vào liền biết là người lăn lộn trong thế giới ngầm. Đi theo sau là ba tên thuộc hạ và có hai tên đứng ở cửa.
– Nghe danh Âu Dương chủ tịch đã lâu, nay mới có cơ hội gặp mặt.
Tên mặt sẹo giọng ồm ồm.
Âu Dương Quân không đứng dậy chào, vẫn ngồi uống trà, đợi đến khi hắn đến trước mặt mới đặt quyển tạp chí xuống rồi ngước lên:
– Mời ngồi.
Ông ta ngồi xuống, đưa mắt nhìn về phía bọn Thanh Y đang đứng sau lưng anh.
– Âu Dương chủ tịch, chúng ta có thể nói chuyện riêng?
– Vậy người của ông cũng ra chứ?
Câu hỏi bất ngờ của Phong khiến ông ta nhất thời không trả lời được.
Âu Dương Quân tiếp lời:
– Được rồi, Vũ, cậu đưa Thanh Y sang toa bên cạnh.
– Vâng.
Vũ dẫn Thanh Y đến cửa, liếc nhìn hai tên đứng đấy rồi nhảy sang toa tàu khác. Vừa sang bên kia, anh nắm lấy nắm đấm cửa rồi đi vào trong. Khi Thanh Y vừa vào thì cửa đóng lại, cô giật mình xoay người.
– Hình như bọn chúng đã khóa cửa.
– Không sao! Lũ khốn!
Vũ vừa nói vừa mở cửa một cách nhẹ nhàng.
Thanh Y nhìn Vũ.
– Vừa nãy tôi nghe tiếng bọn chúng đã khóa chốt rồi mà.
– Trò vặt ấy mà! Ngay lúc thấy hai tên đứng ở cửa thì tôi đã đoán chúng nhất định giở trò. Vì thế tôi đã làm vài thủ thuật với cái khóa.
Vũ mở cửa, bên ngoài không còn ai.
– Chúng rõ ràng muốn tách Âu Dương Quân khỏi chúng ta mà. Tình hình trong đó không biết thế nào rồi! Sao anh ta lại đồng ý để chúng ta ra ngoài chứ?
– Cô đừng lo, anh Quân hẳn đã có tính toán. Anh muốn đàm phán để giảm tối đa thiệt hại, tránh bị thương cho anh em. Tên mặt sẹo đã ra mặt chúng tỏ trên con tàu này có không ít người của chúng. Người của ta cũng rải rác khắp các toa tàu, nếu có động, hai bên xung đột chắc chắn có thương vong. Hơn nữa, bọn tép riu đó không làm gì được anh Quân đâu, trong đó còn có Phong, cậu ấy sẽ báo cho chúng ta.
———
Đằng sau cánh cửa, tên mặt sẹo có vẻ hài lòng với thế trận 6-2 của mình, hai tên gác ở cửa đã vào trong và đứng cách sau lưng Phong một đoạn. Nghe nói Âu Dương Quân này là kẻ đáng gờm, nguyên tắc ngầm biết người biết ta hắn đã được học trong thế giới đen của mình nên không thể không chuẩn bị kĩ lưỡng, cắt bớt thuộc hạ của Âu Dương Quân.
– Âu Dương chủ tịch, chúng ta nên vào luôn vấn đề chính. Tôi biết mục đích anh đến đây là gì nên tôi muốn đề nghị anh hãy nhẹ nhàng rút lui. Cùng là dân làm ăn nên anh sẽ hiểu bị người khác đạp đổ chén cơm cảm giác như thế nào.
– Vậy là tôi phải tự đá chén cơm của mình để chén cơm của anh yên sao?
Một câu hỏi trả lời cho một câu hỏi. Ánh mắt anh thản nhiên vô cùng khiến người đối diện bất giác phát hoảng.
– Ha ha ha…
Tên mặt sẹo cười lớn tiếng.
– Âu Dương Quân, thiên hạ đã không đồn sai về mày. Nhưng mà, cuộc gặp mặt thất bại thì cũng nên kết thúc mọi thứ nhỉ?
Dứt lời, đồng loạt cả năm tên thuộc hạ của hắn rút súng.
Hắn lại tiếp:
– Nếu mày hối hận vẫn còn kịp, giết mày thật là đáng tiếc!
– Ha ha ha…
Lần này là tiếng cười của Âu Dương Quân. Anh như đã nghe được một câu chuyện đáng buồn cười nhất.
– Còn phải xem khả năng của các người thế nào.
Dứt lời, anh dùng tay hất tung chiếc khăn trải bàn, làm mất tầm nhìn của ba kẻ thuộc hạ sau lưng tên mặt sẹo rồi với tốc độ nhanh nhất nhảy lên bàn, một cước đá bật súng trên tay bọn chúng. Cùng lúc anh tung chiếc khăn, Phong xoay người, cho nổ một quả pháo cay rồi cúi xuống tránh đường đạn của hai tên phía sau.
———
“Vào đi”
Thanh Y và Vũ đồng thời nghe tiếng của Phong qua thiết bị liên lạc gắn ở tai.
– Lũ khốn! Bọn chúng khóa luôn cửa bên kia rồi!
Vũ dùng lực đạp cánh cửa bên kia nhưng không suy suyễn. Tàu vẫn đang chạy lại không có điểm tựa để dùng lực ở khoảng cách giữa hai toa.
Thanh Y nhìn lên phần mái tàu phía trên.
– Này Vũ, anh có muốn học kĩ năng của mèo không? Tôi dạy anh.
Vũ ngạc nhiên không hiểu trong tình huống này mà cô đòi dạy cái gì, tức giận quay sang thì đã thấy cô tung người nắm lấy phần mái, hai chân đạp vào thành hai toa tàu làm điểm tựa. Cô đạp mạnh một bên chân, lấy lực đẩy người sang mái toa tàu của Âu Dương Quân. Cô nằm sấp trên mái tàu, một tay lấy cây bút cắt kim loại mà Hàn đưa trước đó đâm vào mái tàu để cố định thân người, tay kia đưa cho Vũ.
– Anh cũng lên đi!
Theo cách của Thanh Y, Vũ cũng nhanh chóng lên được. Khi cả hai đã giữ được thăng bằng, Vũ dùng lực cắt thật nhanh mái tàu bằng cây bút của mình. Anh dự định nhảy xuống từ trên này. Thấy Thanh Y di chuyển, anh vội giữ lại.
– Cô đi đâu?
– Tôi xuống trước, anh cứ cắt rồi xuống sau.
Cô khom người đi cẩn thận trên mái tàu. Nếu không phải tàu đang đi trong khu vực đồi núi vắng người mà là đô thị thì hẳn người ta sẽ tưởng rằng mình đang xem diễn viên đóng phim hành động Mỹ.
Cô cúi đầu tìm vị trí cửa sổ thì bất ngờ thấy có tên áo đen bị lực nào đó làm nhoài nửa người ra ngoài cửa sổ, vừa hợp làm chỗ đáp đất của cô. Thanh Y nhanh chóng đâm cây bút vào mái, thả người đáp chuẩn xác trên đầu tên áo đen làm hắn giật mình rụt đầu vào. Cô cũng nắm vào mép trên cửa sổ nhảy vào trong.
– Thanh Y?
Âu Dương Quân cùng Phong kinh ngạc nhìn cô nhảy vào từ cửa sổ.
– Cẩn thận!
Thanh Y hét lên, đẩy Âu Dương Quân ngã xuống sàn, tránh phát đạn từ tên mặt sẹo.
Hắn vẫn hướng đến phía cô và anh nổ súng.
Anh nhanh chóng ôm cô rồi đá lật chiếc bàn gỗ làm lá chắn, đang định bắn trả lại thì thấy hắn bị vật gì đó từ trên trời rơi xuống đè ngã. Đương nhiên vật đó không gì khác ngoài Vũ nãy giờ cắt ở phía trên.
Thanh Y nhảy qua bàn, lộn một vòng rồi lấy khẩu súng dưới đất. Đó là súng của thuộc hạ tên mặt sẹo đã bị Phong đá rơi. Cùng lúc đó, tên mặt sẹo kịp đứng dậy chĩa súng về Âu Dương Quân.
Tình hình bây giờ như một thước phim quay chậm, mũi súng của Thanh Y nhắm trúng vào thái dương tên mặt sẹo, hắn lại cùng Âu Dương Quân hướng súng về nhau. Bên kia, Phong và Vũ đã xử đẹp bọn tép.
– Kết thúc như thế này hay tiếp tục bằng một màn đấu tốc độ bắn?
Giọng anh vẫn thản nhiên.
– Âu Dương Quân, mày đừng đắc ý, súng của tao nhắm thẳng vào tim mày đấy!
Anh tỏ vẻ xem thường lời đe dọa của hắn:
– Vậy thì chúng ta thử xem. Một phát vào tim, một phát vào thái dương hay phát vào mi tâm sẽ đến mục tiêu trước.