Bạn đang đọc Đôi Cánh Mang Tên Anh: Chương 5
Sáng hôm sau vừa xuống cầu thang, Minh An ngạc nhiên khi thấy Fiona, chủ nhân ngôi nhà đang ngồi ở bàn ăn.
– Chào buổi sáng Fiona! Đến hôm nay tôi mới may mắn gặp được người đẹp!
Minh An cười chào, kèm theo cái nháy mắt tinh nghịch. Cô bạn Fiona cũng cười đáp:
– Cậu quá lời rồi!
Bà giúp việc mang đến một ly sữa cho Fiona rồi quay sang Minh An:
– Cô đã muốn dùng bữa sáng chưa?
– Cảm ơn, cháu cũng đói rồi!
Minh An đáp lời rồi quay sang Fiona:
– Hôm nay cậu không đi làm ư?
Fiona uống một ngụm sữa, nói:
– Ứ! Hôm nay tôi phải tham dự một buổi tiệc lớn nên cần thời gian chuẩn bị.
Nói đến đây, mắt cô sáng lên, nhìn Minh An vẻ suy nghĩ:
– À, cậu còn giữ sở thích đếm tiền không?
Minh An mắt sáng rỡ, bỏ chiếc thìa trong tay xuống, cười tươi:
– Cậu có việc đấy à? Nói đi!
– Có người cần hai người mẫu ở công ty chúng tôi làm bạn dự tiệc tối nay. Nếu cậu muốn, tôi có thể sắp xếp để tối nay cậu đi cùng tôi.
Fiona dừng lại, quan sát Minh An lần nữa, nở nụ cười quyến rũ:
– Cậu cũng đạt chuẩn đấy! Sao, cậu muốn đi không?
– Bạn cùng dự tiệc? Được lắm, tôi sẽ đi, vừa được ăn lại vừa có tiền!
Minh An trả lời dứt khoát.
– Vậy để tôi báo với quản lí!
Fiona đứng dậy, cầm điện thoại gọi đi. Đại ý là cô đã tìm được một người thích hợp, bảo rằng hơn hẳn những người khác…
Kết thúc cuộc gọi, Minh An bị Fiona kéo tuột ra khỏi nhà, nói rằng chuẩn bị cho buổi tiệc. Suốt buổi sáng, cô bị Fiona đưa hết từ cửa hàng áo quần này sang cửa hàng trang sức khác không ngừng nghỉ.
Tốc độ đốt tiền của những người nổi tiếng thật đáng nể!
Buổi trưa, hai người ăn tạm trong một nhà hàng cao cấp rồi đến Spa chăm sóc toàn thân. Việc cuối cùng là làm tóc và trang điểm. Một ngày bị quay như chong chóng, Minh An không khỏi than thầm. Thật đúng là không có công việc nào dễ dàng mà kiếm ra riền.
– Ôi, Minh An à! Cậu làm tôi phát ghen lên mất thôi!
Giọng nói lanh lảnh mà nhẹ nhàng của Fiona vang lên khiến Minh An chú ý vào gương. Trong đó hiện lên hình ảnh của một cô công chúa với chiếc váy trắng thuần khiết. Màu trắng của chiếc váy càng tôn thêm vẻ đẹp của làn da mịn màng. Chiếc váy dài đến gối không thể che đi đôi chân thon dài khiến bao cô gái ghen tị, cái cổ cao như sự kiêu kì của một nàng công chúa chính hiệu. Đặc biệt đôi mắt của cô trong veo như hạt pha lê nổi bật trên gương mặt nhỏ nhắn.
Không chỉ riêng Fiona mà những nhân viên trang điểm cùng người quản lí của cô cũng trợn to mắt, cố thu giữ hình ảnh đẹp đẽ này.
Bị nhìn đến ngại, Minh An bèn lên tiếng:
– Fiona à, nếu còn không đi thì sẽ muộn đấy!
Fiona cười khoác tay Minh An, cùng bước ra khỏi cửa:
– Ừ, đi thôi!
———
Tại đại sảnh, trung tâm của buổi tiệc, ánh đèn vàng dịu tỏa khắp nơi, mang lại cho người ta cảm giác ấm áp và dễ chịu. Trong không gian tràn ngập ánh sáng là âm thanh của những giai điệu du dương, trầm bỗng của các nhạc công. Người phục vụ với gương mặt vui vẻ, đi đi lại lại khắp nơi. Không khí phảng phất một hương thơm nhẹ dịu.
– Chào cậu, Âu Dương Quân! Rất vui khi cậu đến tham dự!
Vừa lên tiếng là một người đàn ông trung niên. Tuy trên mặt đã xuất hiện nếp nhăn nhưng uy thế của một con người có quyền, có tiền không hề mờ nhạt. Ông vừa cười nói vừa tiến đến cửa đại sảnh