Đôi Cánh Mang Tên Anh

Chương 40


Bạn đang đọc Đôi Cánh Mang Tên Anh: Chương 40

Đêm xuống mang theo cái se lạnh ùa về. Trên kia, mặt trăng dường như cũng trong hơn và cao hơn.
Khác với mọi lần phải giở đủ trò mới chịu mò lên giường, tối nay Minh An lại là người đi ngủ trước.
Kẻ nào đó nhìn cô mỉm cười hài lòng, đưa tay đóng cửa ban công rồi lấy điều khiển chỉnh điều hòa. Sau đó, anh mới nhẹ nhàng tiến đến ôm lấy thân hình nhỏ bé trên giường.
Lúc tối, Quân đã xem qua đoạn phim ghi hình cuộc đối thoại giữa Minh An và Phan Nhã Vân. Mấy hôm nay đoán biết được Phan Nhã vân nhất định hẹn gặp cô nên anh đã cho người theo dõi và sử dụng vài thủ thuật gắn máy quay.
Vẫn biết An của anh sẽ không bị ức hiếp nhưng không ngờ cô còn khẳng định: “Nếu là của tôi, đừng nói đến việc cướp đi, chạm vào thôi thì cũng phải nằm mơ mới được!”
Khi nghe đến câu đó, anh chỉ muốn chạy ngay lên phòng ôm lấy cô. ( xì lốp )
Xem ra việc để Phan Nhã Vân sống là một ý kiến rất sáng suốt của anh.
Cảm nhận một vòng tay mạnh mẽ ôm mình, Minh An đưa tay hất ra. Quân lại lì lợm tiếp tục ôm lấy.
– Tôi không muốn bị vợ sắp cưới của anh ghen tuông vô cớ đâu!
Minh An không hiểu sao lại có một cơn giận âm ỉ cháy trong lòng.
– Em để tâm?
– Chuyện gì?

– Phan Nhã Vân!
– Hừ, sao tôi phải để tâm? Tôi chỉ là cảm thấy phiền phức!
Âu Dương Quân mỉm cười thú vị nhìn cô gái đang quay lưng về phía mình.
– Tôi lại thấy em đang ghen!
– Ghen? Anh cũng hoang tưởng quá rồi!
Minh An sượng người bị Dương Quân nói trúng tim đen nhưng vẫn cứng miệng phản bác.
Cứ nghĩ người kia sẽ tiếp tục công kích thì đột nhiên anh trầm giọng tường thuật:
– Đó chỉ là hôn ước mà ông nội tôi thiết lập cùng Phan Thành để bình ổn tình hình lúc đó mà thôi! Về lí hay về tình tôi đều không có nghĩa vụ thực hiện. Tuy nhiên, dù sao Phan Thành cũng là người có công thành lập công ty, hơn nữa, ông ta còn là người hiểu biết và thức thời. Chỉ có điều, cái danh phu nhân của tập đoàn Âu Dương không thể cứ thế dễ dàng bỏ qua. Phan Thành đã tìm tôi thương lượng, muốn cho con gái ông ta có thể tiếp cận tôi một tháng. Nếu sau thời gian đó mà cô ta không thể khiến tôi động lòng thì hôn ước sẽ bị hủy bỏ.
Âu Dương Quân là đang giải thích với cô? ( chắc thế )
– Ông ta hiện đang có quyền, tiền và lực thì phải cần kiên trì đòi thực hiện hôn ước này mới đúng!
– Phan Thành thừa hiểu con gái ông ta không có khả năng trở thành vợ của tôi. Nếu có, chẳng phải cô ta sẽ bị rơi vào nguy hiểm sao? Không chỉ bởi kẻ thù của tôi mà còn bởi chồng của cô ta. Phan Thành là sợ nếu ép tôi tiến hành hôn ước thì tôi sẽ không do dự mà tặng cho con gái ông ta vài phát đạn.
Minh An ngạc nhiên:
– Anh sẽ làm thế?
– Ừ!
Âu Dương Quân cười thoải mái rồi siết chặt Minh An vào lòng. Sau đó, anh dùng chất giọng lạnh lùng ra lệnh:
– Tôi cho cô ta một tháng tiếp cận nhưng chỉ cho em hai tuần để đuổi ả ra khỏi cuộc sống của chúng ta! Em rõ chưa?
Bị Âu Dương Quân làm cho rối, Minh An kinh ngạc quay người lại nằm đối diện anh:
– Tại sao phải là tôi? Tôi can hệ gì đến hai người mà bảo tôi đuổi đi?
– Vì em đã bảo với cô ta tôi là người của em nên không cho cô ta động đến còn gì!

– Tôi nói anh là người của tôi lúc nào?
– Ừ, tôi không phải người của em nhưng em là người của tôi.
Minh An lại được dịp bĩu môi:
– Hừ, làm gì có cái lí đó chứ?
– Yêu cầu thuộc hạ làm việc cần lí do sao?
– Được rồi, tôi không cãi lại anh. Tôi đi ngủ!
Dứt lời, Minh An liền kéo chăn đang định xoay người thì đã bị Âu Dương Quân nhanh hơn kéo ngược lại.
– Tôi không thích ôm đằng sau lưng em! Như thế này thoải mái hơn nhiều!
Ngoài kia, ánh trăng bàn bạc chiếu nhẹ lên khung cửa, thập thò nhìn vào trong căn phòng ấm áp.
———
Một buổi sáng trời đầy âm u và gió lạnh, ông mặt trời cũng lười nhác kéo chiếc chăn mây che khuất mặt.
Lúc Minh An thức dậy đã thấy trên điện thoại có tin nhắn.
“Tối nay Phan Nhã Vân muốn mời cơm, em hãy chuẩn bị đi!”
Đọc xong, Minh An ném chiếc điện thoại sang một bên rồi bước vào phòng tắm.

Đến tối, Âu Dương Quân lái xe về biệt thự đón Minh An thì sắc mặt không mấy tốt. Anh nhìn người trước mặt mặc một bộ đơn giản liền nắm tay kéo cô vào phòng. Sau một hồi lục tung tủ quần áo của cô, anh lấy ra một chiếc váy trắng thanh lịch rồi ném lên giường.
– Mặc cái này!
Minh An ngó lơ ra ngoài cửa sổ không thèm quan tâm. Thấy vậy, Âu Dương Quân đi đến trước mặt cô, nghiêng đầu nhìn gương mặt xinh đẹp:
– Tôi chưa nói là cho em hai tuần để đuổi cô ả kia đi sao?
– Đuổi hay không có liên quan đến việc mặc cái này?
Bên cạnh Âu Dương Quân lâu ngày cô cũng nhiễm phải kiểu nói chuyện dùng câu hỏi trả lời câu hỏi của anh. Cô bướng bỉnh quay mặt sang phía khác tránh ánh mắt anh như diều hâu. Bỗng, Âu Dương Quân tiến gần đến rồi mạnh mẽ ôm ngang eo cô, nói nhỏ vào tai cô một cách mờ ám:
– Em muốn tự mình thay hay để tôi giúp em? Bây giờ tinh thần tôi rất tốt…
An hoảng hốt:
– Tôi sẽ tự thay!
Cô thét lên bất ngờ rồi đẩy tên lợi dụng thời cơ trước mặt ra. Thấy cô đỏ mặt, Âu Dương Quân thích thú bỏ lại một điệu cười như yêu nghiệt rồi mới chịu rời đi.
____ Yun_Coi___


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.