Bạn đang đọc Đôi Cánh Mang Tên Anh: Chương 25
Nắng buổi sớm nhuộm vàng khắp thành phố. Không khí ngập tràn mùi hoa đào dịu nhẹ thoang thoảng.
Minh An cầm cốc cà phê đứng ở ban công trong một căn phòng của khách sạn, ánh mắt cô nhìn xa xăm mơ hồ.
Suốt cả đêm cô chẳng thể nào chợp mắt. Những hình ảnh cùng âm thanh của ngày hôm qua cứ dai dẳng trong đầu cô mãi không chịu tan biến.
An nhấp một ngụm cà phê rồi lại thẫn thờ.
Hôm qua, Âu Dương Quân nói…
– A… Không nghĩ nữa, không được nghĩ đến!
An vò đầu, cố hướng suy nghĩ của mình đến việc khác. Những sự việc diễn ra cách đây mười mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa mờ đi trong trí nhớ của cô.
———
Lúc ngồi trên xe về khách sạn, cô đã hỏi qua Phong tại sao những người trong buổi tiệc lại nhanh chóng biết được thông tin về quả bom.
Anh trả lời:
– Cô không biết Âu Dương Nhật là một bậc thầy về thông tin mạng sao? Khả năng về lĩnh vực này của cậu ta so với Hàn hơn rất nhiều. Cô nghĩ xem, nếu thế thì khi Hàn đột nhập hệ thống camera khách sạn và phát hiện ra thì cậu ta không hay biết gì ư?
Phong đánh tay lái rẽ phải rồi tiếp tục:
– Đừng xem thường cậu ta! Cậu ta sống sót và đạt được những thành tựu như ngày hôm nay không phải đơn giản. Cô tốt nhất vẫn là nên tránh xa cậu ta!
Minh An im lặng. Cô đương nhiên không muốn dính dáng đến con người này. Chưa kể đến việc anh ta gián tiếp tạo ra một Âu Dương Quân lạnh lùng như hôm nay để cô chịu bắt nạt cùng đe dọa. Bây giờ anh ta bị Âu Dương Quân hận như thế, cô càng không nên tiếp xúc tránh rước họa.
Phong không thấy cô nói gì lại nói:
– Cô hãy đợi xem, chuyện đặt bom hôm nay trong khách sạn với nhiều nhân vật tầm cỡ đúng ra là một chuyện động trời, nhưng ngày mai trên mặt các báo tuyệt đối sẽ không hề xuất hiện một dòng nào về vấn đề này.
Minh An không nhịn được hỏi:
– Thật ư? Tại sao chứ? Bọn phóng viên không phải chực chờ những cơ hội như thế này sao?
Nhìn qua gương chiếu hậu, cô thấy Phong cười khẽ.
– Nếu để lộ ra, Âu Dương Nhật cùng bố cậu ta còn mặt mũi nào sao? Cậu ta nhất định giải quyết êm xuôi vụ này.
———
Minh An nhớ lại chuyện tối qua, cô nhấp một ngụm cà phê rồi xoay người vào trong.
Quân sau khi xuống trực thăng liền nhanh chóng giúp cô xử lí vết thương, nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô rồi theo Vũ đi mất, đến giờ vẫn chưa liên lạc. May sao viên đạn chỉ bay sượt qua chân nên sau một đêm đã không còn gì đáng ngại, cô vẫn có thể bay nhảy như thường.
Minh An thay quần áo, quyết định xuống đường dạo phố để bản thân không suy nghĩ vẩn vơ.
—
Tokyo đúng là thủ đô của một nước công nghiệp hiện đại, xung quanh các con phố là những tòa nhà cao chọc trời.
Nhiều người dân địa phương thân thiện thỉnh thoảng nhìn Minh An cười chào. Cô cũng cười đáp lại.
Cô dạo qua một loạt cửa hàng, mua đủ thứ lặt vặt rồi mang những túi xách vừa mua xong bước sang một dãy hàng khác.
Trước một cửa hàng trang sức lấp lánh, Minh An dừng lại nhìn vào một sợi dây chuyền hình trái tim thiết kế tinh xảo. Cô nhíu mày nhìn thấy mức giá ghi phía dưới.
– Tuy nhìn cũng bắt mắt nhưng giá lại quá cao!
Cô trước giờ không có thói quen đeo trang sức rườm rà. Trên người cô chỉ có duy nhất chiếc bông tai màu đen phía bên tai phải. Nhưng nó chính xác hơn lại là thiết bị liên lạc và bắt sóng. Chỉ trong những buổi tiệc sang trọng cô mới miễn cưỡng đeo thêm trang sức cho phù hợp với hoàn cảnh. Hơn nữa, cô là người yêu tiền nên không bao giờ bỏ tiền mua những thứ bị xem là không cần thiết.( k cần thiết ??? )
Lúc này, có một đứa trẻ tay ôm xấp báo, tay kia cầm bó hoa hồng lớn, chạy đến gần cô cười nói:
– Chị ơi, có người tặng chị này!
Minh An ngạc nhiên, hỏi lại bằng tiếng Nhật:
– Tặng chị? Là ai?
Đứa trẻ chỉ tay về phía chiếc xe mui trần màu trắng cách đó không xa.
– Là anh ấy!
Minh An theo hướng đó nhìn thì thấy một thanh niên mặc áo sơ mi màu xanh dương ngồi trên xe. Anh đang cười tươi vẫy tay với cô.
Cô quay lại nói với đứa trẻ:
– Hoa này một cây bán 50 Yên nhé! Bây giờ nó là của em, em bán hết sẽ thu được một số tiền gấp nhiều lần tiền bán báo.
Đứa trẻ bán báo ngạc nhiên nhìn cô rồi lại do dự nhìn về thanh niên trên xe. Nhưng trước ánh mắt thúc giục của cô, nó cuối cùng cũng chịu cầm bó hoa chạy đi.
Đứa trẻ vừa đi, cô cũng xoay người tiếp tục dạo phố, dường như quên luôn kẻ vừa tặng hoa ình.
Đột nhiên, hai cánh tay từ nãy giờ vẫn nặng trịch vì cầm túi xách hàng hóa bỗng nhẹ tênh.
Minh An bực mình nhìn sang kẻ vừa ngang ngược giật phăng đống túi xách của cô.
– Âu Dương Nhật, anh muốn gì hả?
Nhật nhún vai, nâng hai tay đang cầm túi giúp cô.
– Mang giúp cô!
– Tôi đâu có nhờ anh.
– Tôi tình nguyện!
– Không phiền anh nhọc công, đưa lại tôi.
Minh An đầu muốn bốc hỏa, đưa tay ra đòi anh trả.
– A, trời hôm nay thật đẹp quá!
Âu Dương Nhật vờ như không nghe thấy lời cô, ngước mắt nhìn lên trời rồi mang đống túi xách rảo bước đi trước. ( mặt thằng này làm từ da cao cấp này @_@ )
Minh An đuổi theo sau, nhưng bước chân cô lại quá ngắn so với anh nên mãi vẫn không theo kịp.
Trên phố, một thanh niên cao lớn tuấn tú cười rạng rỡ, hai tay cầm hai đống túi xách bước đi thong thả. Phía sau là một cô gái xinh đẹp, gương mặt nhỏ nhắn đang tỏ vẻ tức giận nhìn anh.
– Này, Âu Dương Nhật, anh không quay lại lấy xe sao? Anh đỗ xe ở đó sẽ bị phạt đấy!
Anh bỗng dừng lại, quay người nhìn cô rồi cười híp mắt.
– Yên tâm, tôi sẽ nộp phạt đầy đủ!
Nói xong, anh lại tiếp tục bước đi.
Cô hiện tại chỉ muốn xông lên đá cho tên này mấy cước nhưng lại hận chân không đủ dài để đuổi kịp.
Kiểu này mà để Âu Dương Quân biết được, anh ta sẽ băm cô ra làm chả mất!
Minh An than thầm.
Nhưng nguyên tắc của một người yêu tiền không cho phép cô vứt bỏ đống hàng đó để quay về. Cô nhất định phải đòi lại cho bằng được.
Nghĩ thế, cô liền tăng tốc đuổi theo.
– Đến rồi!
Cuối cùng Âu Dương Nhật cũng dừng lại. Minh An đuổi theo sau anh bất ngờ, theo quán tính đâm cả người vào lưng anh. Cô nhanh chóng bắt lấy tay anh rồi giành lại túi xách.
– Vào trong ăn cùng tôi đi, tôi sẽ trả lại đồ cho cô!
Anh lại nở nụ cười tươi như nắng mùa xuân dụ dỗ cô. Gương mặt tuấn tú qua giọng nói lại phủ một màng tội nghiệp.
Trai đẹp đúng là thuốc độc mà!
Minh An thầm nghĩ.
Cô thừa biết tên này đang cố ý mê hoặc mình nhưng vẫn vô thức trúng phải mỹ nam kế của hắn.( chậc chậc )
Dù sao đi dạo suốt buổi cô cũng đói bụng, thôi thì theo hắn vào ăn một bữa miễn phí!
Nơi hai người vào là một quán ăn truyền thống Nhật Bản.
Phía trong được bày biện theo cách cổ xưa. Tất cả bàn ghế, thìa đũa đều được làm từ tre. Bên trên còn treo đèn giấy vẽ đủ thứ liên quan đến văn hóa Nhật Bản cùng các địa danh nổi tiếng.
– Cô thích nơi này chứ?
Thấy cô mãi ngắm những chiếc đèn lồng, Nhật lên tiếng.
– Tôi cũng vài lần đến Nhật nhưng chưa bao giờ vào quán ăn truyền thống như thế này.
An trả lời rồi hướng mắt nhìn cô nhân viên mặc Kimono đỏ đang mang món ăn đến.
Những món ăn bày ra trên bàn đủ sắc màu hấp dẫn khiến cô không kiềm được nụ cười đã muốn ngoác rộng.
Dương Nhật nhìn dáng vẻ này của cô cũng cười hứng thú.
Đâu phải chỉ áp dụng với con trai, theo đuổi con gái cũng có thể đi qua đường dạ dày vậy!
Anh đẩy một đĩa thức ăn đến trước mặt cô.
– Cô thử đi! Đây là món Sashimi làm từ các loại hải sản tươi sống. Nếu Sushi là biểu tượng của văn hóa ẩm thực Nhật Bản trong các bữa tiệc truyền thống thì Sashimi chính là “Nữ hoàng” của hương vị tinh khiết đến từ đại dương bao la.( p/s tg thấy trên báo mạng nói thế )
An trầm trồ, gắp một miếng cho vào miệng.
– Ồ, ngon quá! Anh có vẻ hiểu về các món ăn Nhật.
Dương Nhật cũng cắn một miếng.
– Tôi đã từng đọc qua trên một tờ rơi quảng cáo thôi!
– Còn món này là gì?
– một món chiên nổi tiếng ở đây.
Suốt bữa ăn, anh liên tục giới thiệu cho cô những món ăn nổi tiếng của Nhật và đưa cô nếm thử hết tất cả. Anh còn giới thiệu cho cô những món đặc trưng của Pháp, Ấn Độ, Thái Lan, Hàn Quốc… Thái độ của cô đối với anh cũng dần cởi mở hơn.
Nhìn Âu Dương Nhật cứ tươi cười suốt buổi lại nhiệt tình nói chuyện với mình, Minh An đã vô tình phá bỏ hàng rào đề phòng với anh.
– Tôi nghe bọn Phong, Vũ kể, cứ tưởng anh chỉ biết thao tác, lập trình và xử lí những con số khó nhằn trên máy tính, không ngờ anh còn am hiểu cả lĩnh vực ẩm thực này.
Âu Dương Nhật nâng ly trà lên nhấp, mắt vẫn không rời khỏi gương mặt cô. Anh không hề che giấu nụ cười thỏa mãn khi được cô khen.
– Nếu cô muốn tôi có thể dẫn cô đến một quán ăn Trung Hoa gần đây. Tôi vừa mới phát hiện nó hôm qua.
Minh An lại vui vẻ cười, ánh mắt vụt sáng rồi lại tắt.
– Thật sao? Nhưng bây giờ tôi quả thật rất no rồi, không thể ăn thêm được nữa.
Âu Dương Nhật nhanh chóng chớp cơ hội.
– Vậy đi, cô cho tôi số điện thoại, lúc nào rãnh rỗi tôi sẽ gọi cô đi ăn!
Minh An lưỡng lự:
– Nhưng….
– Đừng lo, Âu Dương Quân không phát hiện đâu!
Anh nói xong không quên nháy mắt với cô cùng khuyến mãi một nụ cười mê hoặc. ( ai thèm )
____Yun_Coi___