Đôi Cánh Mang Tên Anh

Chương 19


Bạn đang đọc Đôi Cánh Mang Tên Anh: Chương 19


Ánh nắng vàng nhạt chiếu lên mặt biển sáng lóa. Nước biển trong xanh mát mẻ nhấp nhô từng con sóng.
Âu Dương Khánh mặc bộ comple đắt tiền cùng đôi giày sáng bóng đứng cùng một đoàn thuộc hạ. Trên tay ông ta đeo đầy nhẫn ngọc, chiếc to chiếc nhỏ nhìn thật nặng nề và lố bịch.
Âu Dương Quân cho tất cả thuộc hạ đi theo đứng bên ngoài cảng, chỉ đưa Hàn và Nhật theo vào trong.
– Chào cậu, thiếu gia của tập đoàn Âu Dương!
Âu Dương Khánh vừa thấy cậu đã vồn vã đến cười chào và bắt tay. Quân vẫn giữ đúng mực, chào đáp lại.
– Ông đã quá lời! Ông dù sao cũng là trưởng bối. Được ông mời đến, người làm cháu đây sao lại không tới.
– Sinh nhật hôm nay của cậu, ta có chuẩn bị quà để chúc mừng.
Vừa nói, ông vừa đưa Âu Dương Quân đến cạnh một chiếc du thuyền.
– Đây, đây là chiếc du thuyền ta đã đặt mua ở Hồng Kông, cậu có thích không?
Âu Dương Quân nhìn lướt qua chiếc du thuyền màu trắng sang trọng, giá cả chục triệu đô ánh mắt không mấy hứng thú.
Mục đích cậu đến đây hôm nay không phải để nhận quà mà muốn xác minh một chuyện.
Âu Dương Quân nhìn về hướng Nhật và Hàn đang đứng. Vừa chạm ánh mắt cậu, Nhật quay mặt đi.
Quân không quay lại với Âu Dương Khánh, cười nói:

– Thật cám ơn ông đã dày công chuẩn bị. Tôi có thể lên đó không?
Ông ta cười nham hiểm.
– Được, đương nhiên rồi, nó bây giờ là của cậu mà! Bây giờ ta có chút việc đi trước, cậu cứ tự nhiên sử dụng. Hi vọng cậu thích món quà hôm nay!
Đáy mắt Âu Dương Khánh hiện lên tia xảo trá.
Dương Quân không nói gì, cùng Hàn và Nhật bước lên thuyền.
Bọn họ đi quanh du thuyền, ánh mắt Âu Dương Quân đôi lúc dừng lại ở vài chỗ. Khi đến boong tàu trước, cậu quay sang nói với Hàn.
– Hàn, cậu biết lái du thuyền phải không? Vậy cậu lái đi!
Hàn hơi do dự nhưng cũng theo lời đi vào trong. Bên ngoài chỉ còn Âu Dương Quân và Nhật.
Du thuyền chạy được một lúc thì đột nhiên có đám người không biết chui từ đâu ra, mang gậy xông đến. Âu Dương Quân đang hướng mắt về phía biển xanh trong xa thẳm, nghe tiếng bước chân rầm rập cũng không quay lại nhìn.
Tuy nhiên ánh mắt anh đã chuyển sang một màu xám ngắt.
– Tôi đã rất tin tưởng cậu, Nhật à! Tôi đã thật xem bốn người các cậu như anh em của mình.
Nhật đứng phía sau Âu Dương Quân, sắc mặt anh đã thay đổi chuyển sang xanh một mảng, im lặng không lên tiếng.
Âu Dương Quân lại tiếp, giọng như tường thuật:
– Lúc bắt gặp cậu bị người của Âu Dương Khánh bắt đi, tôi đã đuổi theo và… vô tình nghe được đoạn đối thoại giữa hai người.
Đằng sau, Nhật trợn to mắt nhìn Âu Dương Quân ngạc nhiên.
– Đã nghe hết? Nếu thế tại sao anh còn đến đây?
Quân từ từ quay người lại, quét mắt khắp tất cả bọn người phía sau rồi nhìn Nhật.
– Vì tin rằng cậu sẽ không phản bội tôi! Tôi hi vọng rằng đến phút cuối cậu sẽ đổi ý và quyết định dừng lại.
Nhật im lặng hồi lâu rồi ngẩn mặt đối diện Âu Dương Quân.
– Nếu đã biết mà còn muốn đâm đầu vào thì đừng trách tôi.
Anh nhìn bọn đằng sau:
– Lên đi!
Nhận lệnh từ Nhật, bọn người phía sau nhất loạt xông lên.
Quân một mình đánh trả. Người đến trước gục trước, người sau tiến lên lại ngã xuống.

Tất cả người ở đây cậu đều biết mặt, tất cả đều là thuộc hạ do cậu lựa chọn. Có lẽ sợ nếu kế hoạch không thành sẽ liên lụy bản thân nên Âu Dương Khánh đã mua chuộc bọn chúng. Vụ việc này nếu thất bại thì cũng chỉ bị xem như nội bộ lủng củng mà tạo ra.
Lúc Hàn chạy đến boong tàu, bọn phản bội đã bị Âu Dương Quân hạ hết.
Thái độ lúc này của Âu Dương Quân khiến người đối diện phải khiếp sợ. Anh nhanh như chớp cướp lấy khẩu súng trên tay Nhật đang hướng về mình rồi đưa tay kia bóp cổ cậu ta đè mạnh xuống sàn.
– Nói! Tại sao cậu lại phản bội tôi?
Cơn giận như quỷ dữ bao trùm lên người Âu Dương Quân.
Nhật cố đẩy cánh tay của Âu Dương Quân nhưng không thể. Cậu khó khăn nói từng tiếng.
– Tại sao ư? Hừ, tại vì… ông trời quá bất công. Mày… từ khi sinh ra đã được… khụ khụ… xem là vua, mày có tất cả… mà không cần phải giành giật, kể cả… Mai Hoa… người con gái mà tao thích…
– Mai Hoa?
Âu Dương Quân có phần không hiểu.
Hàn đứng sau liền lên tiếng giải thích:
– Là bạn học cùng lớp của chúng ta, người luôn gửi quà cho cậu mỗi dịp lễ và bị cậu ném vào thùng rác.
– Đến cả tên cô ấy… mà mày còn không biết. Thế nhưng cô ấy lại cứ… khụ khụ… Cho đến khi cô ấy đi du học… vẫn không chịu chấp nhận tao… còn nhờ tao… gửi quà ày…
Nhật cười nhạt.
Âu Dương Quân gầm lên, tăng thêm lực ở những ngón tay.
– Chỉ vì một đứa con gái mà phản bội ư? Vì cô ta mà vứt bỏ tình cảm gắn bó gần mười năm?
– Khụ… khụ khụ… Tao là… con rơi… của Âu Dương Khánh… khụ khụ…
Câu nói của Nhật khiến Âu Dương Quân và Hàn ngạc nhiên đến mức đình chỉ hô hấp.

Âu Dương Quân bất ngờ thả lỏng những ngón tay, Nhật nhân cơ hội đẩy anh ra rồi đứng lên, xoa xoa cổ.
Nhật nở nụ cười chế giễu không biết dành cho Âu Dương Quân hay cho chính bản thân mình.
– Hừ, đúng thế. Hôm đó mày chỉ nghe được đoạn trước.
Anh dừng lại hít thở rồi nói tiếp.
– Tao chính là con rơi của Âu Dương Khánh. Vì mẹ tao là gái quán bar nên khi sinh tao ra ông ta đã không nhận. Đến cách đây một tháng, khi ông ta điều tra bốn người bọn tao thì mới phát hiện. Ông ta đã hứa, nếu tao giết chết mày thì ông ta sẽ chính thức nhận tao làm con. Tao khó khăn lắm mới có thể tìm được cha, mặc dù tên khốn đó đã bỏ rơi và khinh rẻ hai mẹ con tao, khiến tao trở thành kẻ ăn xin lừa đảo ngoài đường. Tại sao cùng sinh ra như nhau mà mày lại được tất cả còn tao không có gì? Vì thế, tao cần giành lại những thứ thuộc về mình. Nếu giết mày, tao có thể mang họ Âu Dương. Haha…
Những ngón tay của Âu Dương Quân cuộn chặt thành nắm đấm.
Người mà anh từng xem như anh em thân thiết bây giờ vì muốn giàu sang lại cầm dao đâm sau lưng mình.
Sự tức giận lại tiếp tục bùng nổ, Âu Dương Quân tung đòn về phía Nhật, Nhật nhanh chóng đỡ được rồi phản công. Tuy nhiên, Nhật không phải là đối thủ của anh nên trúng của anh 1 đòn mà bất tỉnh
Âu Dương Quân không nhìn lấy thêm lần nào nữa, xoay người bước vào trong.
– Hàn, quay vào bờ!
Món quà nhận được vào sinh nhật hai mươi tuổi, Âu Dương Quân đã từ một thanh niên vui vẻ trở thành con người lạnh lùng, tàn nhẫn và đáng sợ.
Nụ cười tỏa nắng của Quân cũng đóng băng từ đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.