Bạn đang đọc Đôi Cánh Mang Tên Anh: Chương 17
Buổi chiều, Phong báo cho Minh An và Minh Thư tối nay có một buổi tiệc chúc mừng trong vườn biệt thự, mời đến cả đội ngũ bếp trưởng và nhân viên phục vụ đẳng cấp năm sao.
Từ khi nghe tin, Minh An miệng cứ cười liên tục, vừa lăng xăng kể chuyện cho Minh Thư, vừa nghĩ đến những món ăn tối nay.
– Minh An à!
Minh Thư suốt từ khi thức dậy đã bị Minh An lôi đi trò chuyện không ngừng nghỉ, bao nhiêu là chuyện dồn nén gần cả năm trời như bùng nổ rồi tuôn ra khỏi khuôn miệng xinh xắn cười không ngớt đó. Đến bây giờ cô mới có dịp chen lời.
– Vâng, chị nói đi.
– Chị nghĩ rằng người tự do như em bị buộc chân cố định vào một nơi thì em sẽ ủ rủ đến nhường nào. Nhưng em không có vẻ như chị nghĩ.
Minh An cười, vừa mở tủ chọn quần áo, vừa nhìn Minh Thư.
– Em là ai nào? Em là Trịnh Minh An! “Không có gì có thể hạ gục được Minh An!” là câu mà chị từng nói với em và em cũng đã công nhận điều đó còn gì. Hì hì, nếu vào nước thì em hóa cá, nếu lên không thì em làm chim. Minh Thư xinh đẹp, chị đừng lo! Em là tắc kè hoa thích ứng với mọi hoàn cảnh. Này, chị lại đây chọn áo đi. Tối nay phải ăn thật nhiều mới được.
Nói xong cô kéo tay Minh Thư đến rồi tích cực lục lọi đống quần áo. Minh Thư cũng chỉ có thể mỉm cười chịu thua trước mớ lí luận của cô em gái nhỏ này.
———
Những người phục vụ và đầu bếp nhanh nhẹn chuẩn bị bàn và món ăn ngay trong khu vườn rộng lớn. Thức ăn nóng còn bốc khói tỏa mùi hương hấp dẫn. Chiếc bàn ăn phủ khăn trắng tinh sạch sẽ cùng những dụng cụ dao cắt, thìa sáng bóng càng làm nổi bật những tác phẩm nghệ thuật ẩm thực trên bàn.
Minh An ngay từ lúc đến đã chăm chăm vào chiếc lò nướng thịt ấm áp.
Thấy cô cứ lưu luyến không chịu rời, Quân mỉm cười tung về phía cô một đôi đũa.
Ngay lập tức, cô tóm lấy rồi cười ha ha gắp một miếng thịt ướp xả thơm ngào ngạt, nóng hổi cho vào miệng. Đúng là hàng đặc sản qua tay của đầu bếp hạng nhất, miếng thịt vừa vào miệng đã muốn tan ngay ra.
– Minh Thư, cô cũng ăn đi!
Vũ vừa nói cũng vừa ném cho Minh Thư một đôi đũa. Minh An quay lại, nhanh chóng đưa tay chụp một chiếc, chiếc còn lại không nghe lời bay thẳng vào trán Minh Thư.
Thấy Minh Thư xoa xoa chỗ trán bị trúng, An tiện tay phóng trả chiếc đũa bắt được cho Vũ.
– Anh định ám sát chị ấy sao?
Vũ cũng đơ người trước tai nạn mình vừa gây ra, chạy đến cạnh Minh Thư.
– Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý. Tôi cứ nghĩ cô sẽ bắt được nên mới làm thế.
– Không sao, không cần phải xin lỗi tôi đâu!
Thấy Minh Thư cười nhẹ, sự áy náy trong lòng Vũ cũng vơi bớt.
– Được rồi, mọi người cùng đến đây ngồi đi!
Phong nói.
– Cô không thể bắt được đôi đũa đó sao?
Hàn hướng về phía Minh Thư. Câu hỏi của anh thành công thu hút sự chú ý của mọi người về phía cô.
– Nhắc mới thấy, cú ném của Vũ rất chuẩn lực mà.
Phong tiếp lời.
– Các anh có lẽ đã nhầm tưởng tôi có khả năng hành động như Minh An. Thực ra tôi chỉ thông thạo lĩnh vực tin học của một hacker thôi.
Minh Thư vui vẻ giải thích.
– Thật là ngạc nhiên, nhìn hai người các cô thân thiết như thế mà lại giỏi về hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau.
Vũ hết nhìn An lại nhìn Minh Thư, cuối cùng đưa ra nhận xét.
Minh An iếng cá cuộn trứng sốt cà vào miệng rồi lên tiếng:
– Cái đó là do ông trời kết hợp nhầm một đôi. Một người muốn có học trò xuất sắc học làm một điệp viên như ông, người kia lại muốn có người để truyền dạy kĩ nghệ nên đào tạo ra một đệ tử nói một cách khó nghe là tin tặc. Cuối cùng hai người chúng tôi là nạn nhân của họ.
Tuy không nói rõ nhưng ai cũng biết “họ” mà cô vừa nhắc đến là người nào nên đều bất giác cười.
– Được rồi, chúng ta cùng nâng cốc thôi.
Phong khởi xướng.
Sau tiếng chạm leng keng của những chiếc ly thủy tinh chứa rượu vang đỏ, Minh Thư đưa lời.
– Âu Dương Quân, tôi đã giúp anh một việc, liệu bây giờ có thể xin anh một việc khác không?
Âu Dương Quân đặt ly rượu xuống bàn, ngước mặt nhìn cô.
– Được, tôi đồng ý mọi việc, ngoại trừ để cô ta đi.
Anh vừa nói, vừa đưa mắt nhìn Minh An.
– Cô ấy bây giờ đã là người của tôi.
Câu cuổi cùng thật đầy ám muội làm những người nghe được hiểu theo nhiều tầng nghĩa.
Câu trả lời của Âu Dương Quân khiến Minh Thư không biết nói gì hơn. Con người của Âu Dương Quân chỉ sau vài ngày tiếp xúc cô đã hiểu được. Ở đây, lời anh ta chính là lệnh.
Anh ta nói đồng ý với cô mọi việc trừ việc của Minh An đã thể hiện thành ý cao nhất rồi!
Cô định dùng việc cô giúp anh ta để có thể đổi sự tự do cho Minh An nhưng xem ra không được.
– Vậy thì tôi muốn trở thành một thành viên ở đây!
Nếu đã không thể giúp Minh An ra khỏi chỗ thị phi này thì cô đành phải cùng An ở lại.
– Chị à, chị nói gì vậy?
Minh An trố mắt nhìn Minh Thư. Nơi cô muốn đi mà Minh Thư lại muốn đâm vào là sao?
– Em không muốn gặp chị à?
– Sao lại không muốn, nhưng mà…
Không đợi nghe Minh An nói hết câu,Thư hướng về phía Âu Dương Quân rồi nhắc lại.
– Việc đó được không?
– Được. Tuy nhiên ở đây không có nhiều việc về lĩnh vực của cô. Bên Anh có một trụ sở rất cần những người như cô, nếu cô muốn có thể sang đó.
Minh Thư suy nghĩ giây lát rồi đứng dậy cúi chào.
– Chủ tịch Âu, mong anh giúp đỡ!
Âu Dương Quân gật đầu đáp lễ rồi nâng ly rượu vang đỏ lên hướng về cô, lại nhìn Minh An cười:
– Chào mừng cô đến với tập đoàn bất động sản Âu Dương!
Trong căn phòng với đèn vàng ấm, Minh An cứ mãi nhìn Minh Thư. Lúc đầu Minh Thư làm lơ như không biết, nhưng cuối cùng không chịu nổi phải lên tiếng.
– Chị đẹp lắm phải không?
Lại một người thần tượng hóa bản thân như Âu Dương Quân! ( chậc chậc )
Minh An thầm nghĩ.
– Chị à, sao chị lại muốn làm việc cho tên đó ? Là vì em phải không?
Minh Thư chỉ cười, cô mở máy tính, những ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím.
– Chị làm vì chị!
Minh Thư dừng lại giây lát rồi nói tiếp.
– Suy cho cùng chị là một hacker, tuy mọi dấu vết chị có thể nhẹ nhàng xóa êm nhưng không thể không cảnh giác có ngày sẽ bị lộ. Chị không có khả năng tẩu thoát như em nên muốn đằng sau mình có một chiếc đệm có thể dựa vào. Hôm nay chị đã điều tra về Âu Dương, đây là nơi đáp ứng đủ những điều kiện chị cần. Vì thế, Minh An à, đừng nghĩ là vì em nên chị mới quyết định ở lại.
Minh An nhất thời không biết nói gì, mắt cụp xuống nhìn sàn nhà. Cô quá hiểu Minh Thư, chị vì sợ cô áy náy nên chị mới nói thế.
– Quân có lẽ cũng đoán biết được điều này nên mới đồng ý! Em đừng suy nghĩ nhiều.
Minh Thư vừa nói vừa nắm bàn tay cô vỗ nhẹ, ánh mắt nhìn cô âu yếm và thân thiết.
Lúc nhỏ, Minh Thư bị bỏ rơi trong công viên. Bố mẹ Minh An thấy vậy lại nhận ra cô có sự linh lợi thông minh trời phú nên nhận cô làm con gái nuôi, dạy cho cô trở thành một hacker nổi tiếng trong giới như ngày nay.
Minh Thư từ một đưa trẻ lang thang bị ruồng bỏ trở thành con gái của những người tài giỏi, nhận được sự thương yêu dạy dỗ, lại có được một cô em xinh xắn nên rất mực thương yêu Minh An.
—
Cách đó không xa, trong một căn phòng khác, Vũ cứ đi đi lại lại.
– Ở đây đâu phải không có việc chứ? Chỉ cần nói một tiếng thì bao nhiêu việc mà chẳng có. Sao anh Quân lại để cô ấy sang tận bên Anh, cậu có thấy thế không Hàn?
Ngược lại với Vũ, Hàn chỉ im lặng, chăm chú theo dõi giá cổ phiếu trên ti vi.
Biểu hiện đó của Hàn khiến Vũ chỉ biết lắc đầu thở dài.
– Thật là, tôi đúng là hết chuyện nên mới hỏi cậu mà. Cậu như thế thảo nào Minh An cứ bảo cậu là cục nước đá.
Phong cười hà hà.
– Nói thật đi, cậu thích cô hacker đó rồi phải không?
– Cái gì chứ? Tôi? Cô ta?…
Vũ ngập ngừng
– Thì…cô ấy cũng xinh đẹp. Nhưng tôi chỉ là khâm phục tài năng của cô ấy thôi!
Vũ lúc đầu nghe Phong nói thì há miệng biểu hiện như vừa nghe một điều vô lí nhất, vậy mà lại thay đổi thái độ, cười hì hì ngay sau đó.
– Cậu thật không biết tại sao anh Quân để cô ta làm việc ở Anh sao?
Thấy Vũ vẫn ngơ ngác, Phong đẩy cánh tay Hàn.
– Cậu nói cho cậu ta nghe đi, đừng để cậu ta lải nhải nữa, sắp đến giờ phim rồi!
Hàn miễn cưỡng lên tiếng:
– Cô ta không phải Minh An!
Phong bổ sung thêm:
– Và cô ta quá thân thiết với Minh An!
Vũ đến giờ mới hiểu vấn đề, anh gật gật đầu.
Thì ra là ai đó muốn chiếm hữu Minh An nên mới hất Minh Thư ra xa như vậy, tránh cho hai cô hằng ngày gặp mặt quấn quýt.
Sau một hồi đả thông tư tưởng, Vũ như sực phát hiện điều gì, trừng mắt nhìn Hàn.
– Này, sao tôi hỏi mãi cậu không thèm trả lời mà cậu ta hỏi thì cậu nói ngay vậy hả?
Hàn cười vẻ vô tội nhìn Vũ, anh ném cái điều khiển cho Phong.
– Vì bây giờ hết phần tin về bất động sản rồi!
– Ha ha, mỗi lần cậu ta xem phần tin đó có bao giờ quan tâm điều gì chứ! Chỉ tại cậu bị Nguyệt lão che mờ mắt thôi.
Phong vừa cười nói với Vũ vừa kéo cái gối kê cao đầu xem phim.
– Gì chứ? Hai người về cùng một phe từ khi nào vậy?
Vũ bực mình lên tiếng, lại thấy hai kẻ trước mặt chẳng thèm để ý liền hét lớn:
– Mà sao hai người cứ sang phòng tôi mãi vậy hả? Trả cái điều khiển lại đây rồi tự về phòng mình mà xem!
Và rồi hai kẻ nào đó bị tống ra khỏi phòng một cách phũ phàng.