Bạn đang đọc Đôi Cánh Mang Tên Anh: Chương 15
Minh An nằm trên chiếc giường rộng rãi, đắp lên người chiếc chăn mềm mại ấm áp.
Bác sĩ vừa rời khỏi, ông bảo chỉ là do cô hít phải thuốc mê quá nhiều nên mới ngủ sâu. Nghe được câu nói đó, đôi mày dài rậm của Âu Dương Quân mới từ từ giãn ra.
Phong đi tiễn vị bác sĩ, Vũ cũng lấy cớ khỏi phòng, để lại Quân ngồi trông Minh An.
Sau sự việc đêm qua, bọn họ ai cũng ít nhiều hiểu sự quan tâm của anh đối với cô. Một Âu Dương Quân lạnh lùng không bao giờ thể hiện suy nghĩ hay cảm xúc trên mặt cũng chưa bao giờ đến gần phụ nữ mà tối qua đã đích thân bế một cô gái suốt từ khi tìm được cô trong căn nhà hoang đổ nát với gương mặt lộ rõ sự lo lắng.
Vũ vừa cười vừa nhẹ nhàng đóng cửa:
– Minh An, cô lợi hại lắm!
Trong phòng, Quân thẫn thờ ngắm gương mặt bình yên đang ngủ. Hàng lông mi dài khép lại, che giấu đôi mắt linh lợi giảo hoạt.
Hôm qua, lúc anh đạp nát cánh cửa sắt bước vào, đập thẳng vào mắt anh đầu tiên là hình ảnh Minh An như con chim bé nhỏ, yếu ớt không sức sống. Cô bị trói ngồi trên ghế, đầu gục xuống. Cảm giác phẫn nộ và thương xót dâng đến đỉnh điểm, chỉ muốn ngay tức khắc bẻ gãy cánh tay đang cầm dao đặt trên cổ cô.
Lúc chạm đến thân người mềm nhũn, anh vội nâng mặt cô lên. Vệt máu đỏ chảy dài trên khóe môi anh đào khiến anh thật nhức mắt.
Thương trường đấu đá và cuộc sống tàn nhẫn đã tôi luyện anh trở nên chai sạn với những cảm xúc. Vậy mà một cô gái bé nhỏ như cô đã khiến tất cả chúng sống lại, từng cảm xúc một. Lòng anh lại mạnh mẽ trào dâng một cảm giác muốn bảo vệ…
———
Khi Minh An tỉnh dậy, mặt trời đã treo trên đỉnh từ bao giờ.
Cô dụi dụi mắt, mơ hồ nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.
Cô giật mình nhìn quanh. Đây chẳng phải phòng của cô sao? Cô về đây bằng cách nào chứ, hay đây là cô đang nằm mơ?
Hồi sau, khi đầu óc tỉnh hẳn, cô mới phát hiện.
– Âu Dương Quân, anh ta đã đến sao?
– Đúng thế, anh ấy đã đích thân vác xác cô về đây!
Vũ bất ngờ xuất hiện từ sau cánh cửa, trả lời câu hỏi của cô.
Thấy cô vẫn đang ngơ ngác, anh cười.
– Cả đêm hôm qua anh ấy không ngủ, nhặt xác cô về lại ngồi trông. Anh ấy vừa mới về phòng nghỉ ngơi.
– Thật ư? Anh ta chấp nhận trao đổi gì đó với tên ấy à?
Vũ đến gần, vò vò đầu cô khiến mái tóc chưa chải rối tung một mảng.
– Cô nghĩ anh Quân là ai hả? Tên đó muốn đổi liền đổi được sao? Cũng không xem người hắn động vào là ai!
An bực mình vì bị vò đầu, cô giơ tay hất tay Vũ ra.
– Thế tên đó bây giờ thế nào?
– Cô không phải thông minh lắm à? Hay bị ngửi thuốc mê đến lú lẫn đầu óc rồi, sao không tư mình suy nghĩ lấy?
– Anh đừng dài dòng, nói tôi nghe đi!
Minh An lại giở trò dụ dỗ, trưng ra vẻ mặt đáng thương.
Vũ biết tỏng mấy trò vặt của cô nhưng cũng vui vẻ giải đáp:
– Đại khái thì… hắn tiêu rồi!
Vũ lấp lửng trả lời với giọng điệu như mang tính cảm thông, muốn trêu chọc khiến cô tò mò.
– Dùng đầu gối suy nghĩ thì tôi cũng biết điều đó mà, đụng vào0 Quân thì sao được yên.
Thấy Vũ vẫn cười cười, không có ý định nói tiếp, cô tăng lớn âm lượng.
– Này, anh không định nói chi tiết cho tôi à?
– Chỉ trong một đêm, Trần An đã trở thành kẻ trắng tay khuynh gia bại sản, nợ nần chồng chất. Bao nhiêu bí mật đen tối của công ty ông ta đều được công khai, trong đó có cả việc trốn thuế và rút tiền công quỹ đến hàng tỉ đồng. Sau khi tin đó được truyền hình cho lên sóng sáng nay, ông ta đã bỏ trốn chạy tội. Bên cảnh sát đã cho phát lệnh tìm kiếm. Và bây giờ, tôi nhận được tin ông ta nhảy sông tự tử với cánh tay bên phải đã bị gãy.
Vũ dừng lại nhìn Minh An.
– Cô còn muốn biết gì nữa?
Minh An lạnh người khi nghe Vũ kể lại, nhưng nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường.
– Thật thê thảm đến mức đó sao? Cũng tại ông ta cố chấp không chịu nghe lời tôi. Tôi đã bảo mình chỉ là con chốt trong bàn cờ của Âu Dương Quân rồi mà ông ta không chịu nghe. Bây giờ thì thành ra hại người hại mình.
Minh An lại tiếp lời :
– Nhưng sao ông ta nhảy sông mà lại bị gãy tay?
– Cánh tay đó tối qua đã cầm dao đặt lên cổ của cô và bị anh Quân một phát dứt khoác bẻ gãy. Thôi được rồi, tôi sang xem cô đã tỉnh chưa mà nhắc nhở cô từ nay đi đâu thì cũng nên cẩn thận, không phải lúc nào cũng may mắn như lần này đâu. Tôi về ngủ tiếp đây, tối qua tìm cô cả đêm, chỉ mới chợp mắt được một lúc.
Vũ vươn vai ngáp dài rồi quay lưng bỏ đi. Anh vừa đến cửa thì nghe tiếng Minh An đằng sau:
– Cảm ơn!
Vũ mở cửa, quay lại cười với cô:
– Đi mà cảm ơn anh Quân ấy!
Minh An gõ cửa nhưng bên trong không có tiếng đáp trả. Cô rón rén mở cửa.
Sau cuộc nói chuyện với Vũ, Minh An làm theo lời anh, nhảy xuống giường đi tìm Âu Dương Quân nói lời cảm ơn.
Để tỏ lòng thành, cô xuống bếp định mang trái cây lên cho anh nhưng nghe đầu bếp nói anh vẫn chưa ăn gì từ tối qua nên quyết định cùng đầu bếp làm bữa trưa.
Nhẹ nhàng đẩy cửa, cô mang thức ăn tiến vào.
Âu Dương Quân đang nằm yên trên chiếc giường ngủ rộng lớn bằng gỗ.
Đổi lại vai trò lúc sáng sớm anh ngắm cô ngủ, bây giờ lại thành ra cô bê khay thức ăn thơm lừng đứng bất động nhìn anh.
Đây là lần đầu cô nhìn kĩ những đường nét trên gương mặt anh ở cự li gần thế này. Đôi mày dài rậm thể hiện chủ nhân của nó là một người bản lĩnh. Gương mặt góc cạnh nam tính toát lên vẻ đẹp trai nhưng lạnh lùng.
Ánh nắng xuyên qua tấm kính trong suốt, vài tia nắng nghịch ngợm bay nhảy trên sống mũi cao của anh.
Anh nằm như thế này tuy bớt đi vẻ lạnh lùng hằng ngày nhưng đôi mắt có hồn sâu thẳm không đáy, luôn phẳng lặng như mặt hồ mùa thu lại không mở.
– Dù tôi có điển trai thì cô cũng đừng nhìn nữa, mặt tôi sắp bị cô nhìn đến thủng vài lỗ rồi!
Đang ngẩn ngơ liên tưởng đến đôi mắt thường ngày của anh thì anh đột nhiên lên tiếng khiến cô giật bắn người.
Bị bắt quả tang tại trận, mặt cô nóng ran nhưng lời nói không hề có chút ngượng ngập nào.
– Anh không mở mắt, sao biết là tôi đang nhìn anh chứ? Anh cũng quá tự tin về bản thân rồi!
Quân lúc này mới từ từ hé mắt nhìn cô rồi nghiêng mình chống đầu bằng cánh tay.
anh triệt để hiểu rõ đặc điểm của bản thân, bao gồm việc biết lợi dụng lợi thế từ nụ cười của mình để mê hoặc, đe dọa hay thách thức khiến đối phương khiếp sợ.
Lúc này đây, anh lại đang sử dụng nó để nhìn cô.
– Nếu ngủ say đến mức có người mang theo khay thức ăn bốc mùi thơm ngào ngạt hiên ngang đi vào mà không hay biết thì tôi đã không còn mạng nằm ở đây. Cô vào phòng lâu như thế nhưng không di chuyển hẳn là đang chăm chú vào vật gì. Mà trong phòng này, ngoài tôi ra thì chẳng còn thứ gì có thể lôi kéo được đôi mắt cô!
Bị nói trúng tim đen, Minh An không biết dùng lời lẽ nào để phản bác. Cô im lặng một lúc lại lên tiếng.
– Không biết những kẻ muốn anh biến mất ngoài kia khi biết đằng sau con người nhất nhất lạnh lùng mà họ thường thấy lại là một kẻ sùng bái bản thân như này thì sẽ có biểu cảm như thế nào?
– Hoặc là trở thành thuộc hạ của tôi hoặc là biến mất!
Anh trả lời.
– Được rồi, tôi nói không lại anh. Đây là bữa trưa tôi chuẩn bị cho anh xem như lời cảm ơn anh đã vác cái mạng nhỏ này về.
Minh An biết mình đấu khẩu không bằng anh liền chuyển chủ đề.
Cô đưa khay thức ăn đến trước mặt anh nhưng anh chỉ nhìn nó hồi lâu mà không có phản ứng.
– Không có độc đâu, tôi cùng nhà bếp của anh làm nên anh có thể yên tâm!
Âu Dương Quân vẫn không có dấu hiệu muốn ngồi dậy, mắt anh chuyển từ khay thức ăn sang cô. Ánh mắt đó chẳng mang ý nghĩa gì hết nhưng anh biết rằng ở vị trí của cô thì cô sẽ nghĩ đó là sự nghi ngờ. Anh cố ý giăng ra một cái lưới đơn giản và cô sẽ tự chui vào.
Quả nhiên, cô lên tiếng:
– Được rồi, tôi sẽ cùng ăn với anh là được chứ gì! Tôi đi lấy thêm bát đũa, nếu anh vẫn không muốn ăn thì tôi sẽ xử hết, xem như tự ăn mừng vì bản thân vừa thoát ải.
Nói xong, Minh An đặt khay thức ăn lên bàn rồi ngoảnh mặt đi, bỏ lỡ nụ cười mang mười phần thích thú đằng sau.